← Quay lại trang sách

Chương 490 Bắt người trước hết phải bắt ngựa

Tần Tử Đường!

Tạ Vận Kim thấy Tần Tử Đường cầm thương đang lao xuống, khí thế như rồng, đồng tử không khỏi bỗng nhiên co rụt lại, trọng kiếm trong tay chém về phía đầu thương.

Tần Tử Đường quát lạnh một tiếng, tay cầm Thanh Long Truy Hồn Thương bỗng nhiên vung lên, thoáng chốc như thanh long vẫy đuôi.

- Ầm!

Vậy mà đẩy quật trọng kiếm của Tạ Vận Kim sang một bên, sau đó Thanh Long Truy Hồn Thương bỗng nhiên trở nên cương cứng, thế đi như điện đâm vào ngực của một vị tông sư.

Tiểu tông sư kia thấy một màn này thì kinh hồn bạt vía, Tạ Vận Kim vốn không ngăn được Thanh Long Truy Hồn Thương của Tần Tử Đường, hắn vội vàng nâng đảo đao lên đỡ.

- Coong!

Lại là một tiếng vang thật lớn.

Thanh Long Truy Hồn Thương đối diện với nhau.

Cả người của tiểu tông sư kia như bị điện giật, cánh tay thoáng chốc đã rời người, thân thể liên tục lui về phía sau, nỗ lực hóa giải một thương này.

Chỉ là tiểu tông sư này còn muốn lui về phía sau thì bầu trời lại có một tiếng rít chói phóng tên, một điểm đen bắn xuống.

Tiểu tông sư kia thấy thế không kịp suy nghĩ nhiều, còn tưởng r.ằng là ám khí, không cẩn thận đụng phải!

- Không!

Chỉ là hắn vừa nghĩ điểm này là ám khí thì đột nhiên sắc mặt lập tức trắng đi, kêu lên âm thanh.

Nhưng đã muộn.

Ất Mộc Âm Lôi chạm vào người hắn.

- Oanh!

Vô số chiến hồn ngưng tụ thành lực lượng hắc ám nổ tung trong người hắn.

Ngay giữa vị tiểu tông sư kia lập tức nổ tung, “a” lên một!

Quần áo toàn thân tả tơi, máu thịt be bét, tóc rối tung.

Mặc dù không có chết, cũng đã mất đi nửa cái mạng, nhìn tới thê thảm biết bao nhiêu!

Những người đứng bên cạnh ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng, khí huyết kình lực bốc lên, mỗi người đều mang sắc mặt khó coi nhìn Tần Tử Đường một chút, lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Bầu trời, Tần Tử Lăng đang cưỡi ở trên lưng Liệt Diễm Ưng, trong tay đang cầm mấy hạt châu đen thui, một đôi mắt quét tới quét lui bọn họ, thấy cảnh này, mỗi người đều cảm thấy cả da đầu đang tê dại!

Ất Mộc Âm Lôi!

Không chỉ cần chiến hồn cấp bậc cao để làm tài liệu luyện chế, mà còn cần trung tông sư đã chạm tới cảnh cửa lôi pháp, luyện chế ròng rã mới ra âm vật này, hơn nữa đây còn là âm vật dùng trực tiếp, uy lực có thể giết chết võ đạo tông sư, một khí đối đầu chính diện, tuyệt đối có thể khiến cho võ đạo tông sư phải thụ thương.

- Vậy mà đã đột phá đến cảnh giới trung tông sư!

Hai mắt Tạ Vận Kim gắt gao nhìn chằm chằm Tần Tử Đường, sắc mặt âm trầm khó coi đến cực điểm.

- Không sai, Tạ Vận Kim, mặc dù ngươi cũng là trung tông sư, nhưng ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của ta!

Tần Tử Đường cầm thương chỉ về phía Tạ Vận Kim đang ở xa, ngạo nghễ nói.

Tạ Vận Kim nghe vậy, sắc mặt càng khó coi, nhưng không có phản bác.

- Tần Tử Đường ngươi đừng có liều lĩnh, đừng quên chúng ta có sáu vị tông sư! Thức thời vẫn là để cho Tần Hưng Tuấn dâng lên Ngũ Phủ Thăng Nguyên Đan, chuyến này chúng ta sẽ tha các ngươi một mạng.

Tạ Thượng Khôn thấy Tạ Vận Kim lại bị Tần Tử Đường trấn trụ, sắc mặt khó coi nói.

Tạ Thượng Khôn vừa dứt lời, một điểm đen liền bắn về phía hắn.

- Bọn chuột nhắt các ngươi cũng dám!

Tạ Thượng Khôn thấy một tên tiểu tử không biết từ đâu ra là Tần Tử Lăng đang không ngừng ném Ất Mộc Âm Lôi về phía hắn, lập tức giận dữ, bàn tay cách không chụp vào điểm đen đang bắn tới.

Cái chụp này, nhất thời kình lực tuôn trào ra, cuốn lên một cỗ gió lốc, nỗ lực cuốn ngượn Ất Mộc Âm Lôi trở về.

Chỉ là Ất Mộc Âm Lôi này lại như là mọc mắt, vậy mà tránh sang một bên, sau đó tiếp tục rơi xuống chỗ Tạ Thượng Khôn.

- Ngươi!

Tạ Thượng Khôn thấy thế thực sự là vừa sợ vừa giận, bất đắc dĩ vội vã thối lui, đồng thời vung trường mâu ra, kình lực tinh thuần cường đại từ mũi mâu trong nháy mắt phụt lên lên hơn ba mươi mét.

Tốc độ lớn lên của mũi mâu quá nhhanh, Ất Mộc Âm Lôi rốt cục không thể tránh né.

- Oanh!

Ất Mộc Âm Lôi đụng vào kình lực rồi nổ ra.

Lực bạo tạc kinh khủng lốc về phía Tạ Thượng Khôn, may là Tạ Thượng Khôn cũng nhân vật cấp thiên kiêu của Tạ gia, bị oanh tạc trong khoảng cách ba mươi mét, cả người cũng chỉ liên tục lui về sau, tóc tai rối tung, y phục lộn xộn, khí huyết kình lực bốc lên, một bộ dạng chật vật.

- Tiểu tử ngươi muốn chết, giết hắn cho ta, giết hắn!

Tạ Thượng Khôn là nhân vật bực nào, đâu chịu nổi nhục nhã như vậy, lập tức tức giận nổi trận lôi đình, chỉ vào Tần Tử Lăng rống giận nói.

Bất quá Tạ Thượng Khôn vừa dứt lời, đã thấy Tần Tử Lăng cưỡi Liệt Diễm Ưng xông về phía những con dị cầm đang bay xung quanh.

Sáu con dị cầm kia, có bốn con là tứ phẩm hạ giai, có hai con là tứ phẩm trung giai.

Chúng nó thấy Tần Tử Lăng cưỡi Liệt Diễm Ưng đang oanh kích về mình, mỗi con đều bị chọc giận, giương cánh phóng lên cao, xung phong liều chết về phía Tần Tử Lăng.

- Không tốt!

Người của Tạ gia thấy thế sắc mặt chợt biến.

Một vị tông sư đứng gần nhất lập tức dùng sức từ hai chân, tay cầm đại đao, cả người phóng lên cao.

Bất quá hắn mới vừa phóng lên cao, Tần Tử Lăng đã hạ thủ với hắn.

Vị tông sư kia thấy thế trong lòng khẽ run lên, lập tức đảo ngược kình lực, một cây thiên cân trụy đưa lên cao, cả người hắn phải hạ xuống.

Bất quá khi vị tông sư kia rơi xuống, lại phát hiện trên không trung căn bản không có Ất Mộc Âm Lôi bắn đến, không khỏi tức giận đến xanh mặt, mà lúc này trong tay Tần Tử Lăng đã xuất hiện một thanh hoành đao.

Người của Tạ gia thấy thế, mỗi người đều phát sinh ra huýt sáo triệu hoán những con dị cầm kia, nhưng những con dị cầm kia lại như giết đến đỏ cái mắt, chết con này tới con khác xông đến giết Tần Tử Lăng.

Một đạo huyết quang bắn tung tóe trên trời, tiếp theo chính là đầu của những con dị cầm rơi xuống.

Trong nháy mắt, sáu con dị cầm bị giết sạch sành sanh.

Sau đó, Tần Tử Lăng cưỡi Liệt Diễm Ưng bay không ngừng trên đầu của Tạ Thượng Khôn.

Người của Tạ gia nhìn một màn này, mỗi người đều có biểu tình quái dị

Người ta trên không trung, dị thú cũng không còn, lấy cái gì giết hắn đây!

Mà Tần Tử Đường nhìn một màn này, lại vừa bội phục lại vừa muốn cười.

Nàng lúc đầu nghĩ Tần Tử Lăng không thể bại lộ thực lực, nhiều lắm cũng chỉ ném một hai viết Ất Mộc Âm Lôi trợ chiến một chút, giúp nàng trút cơn giận.

Kết quả, ngược lại hắn suy nghĩ thấu đáo, vừa không bại lộ thực lực, lại vừa xoay sáu vị tông sư của Tạ gia như chong chóng, bây giờ làm sao xử lý được hắn a!

Trong thời gian này, còn bị làm một vị tông sư bị thương nặng!

Thủ đoạn này, khiến cho Tần Tử Đường không biết nên dùng từ gì để hình dung vị tộc đệ này!

Bất quá Tần Tử Đường đảo mắt đã phục hồi tinh thần lại, nghiêm ngặt quát một tiếng:

- Giết!

Thanh Long Truy Hồn Thương lật qua lật lại, như là một con nộ long đang cuốn lên gió lốc.

Tần Hưng Tuấn cùng lão giả cụt tay thấy thế, cũng quát một tiếng, một trái một phải theo sát phía sau.

Ba người bày ra một hình tam giác, tựa như một ngọn thương, những nơi đi qua, không ai cản nổi.

Trong nháy mắt, ba người liền chạy ra khỏi vòng vây, thuận đường Tần Tử Đường còn đâm bị thương một người.

- Lịch!

Một con Liệt Diễm Ưng từ không trung lao xuống, Tần Hưng Tuấn cùng lão giả cụt tay nhún người nhảy lên, đạp ở trên lưng Liệt Diễm Ưng.

Đây là tọa kỵ của Tần Hưng Tuấn.

Lúc trước Tần Hưng Tuấn cùng lão giả cụt tay bị ngăn cản nửa đường, bất đắc dĩ bay xuống cô đảo.

Tọa kỵ của lão giả cụt tay bị chém chết, Liệt Diễm Ưng của Tần Hưng Tuấn thì nhân cơ hội bay đi, không biết tăm hơi, kết quả không nghĩ tới vào thời điểm này lại bay về.

Ngay lúc hai người Tần Hưng Tuấn ngồi trên lưng tọa kỵ, thì một bên khác Tần Tử Đường cũng tung người mà lên, đạp một cái bay lên lưng của một con Liệt Diễm Ưng khác.