Chương 491 Thịt muỗi cũng là thịt
Hai con Liệt Diễm Ưng phóng lên cao, xoay quanh trên đỉnh đầu mọi người.
Liệt Diễm Ưng lập tức đón gió, Tần Tử Đường cùng Tần Hưng Tuấn liếc mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu, lấy ra một cây cung cùng ống tên ở trong nhẫn trữ vật.
Người phía dưới thấy Tần Tử Đường cùng Tần Hưng Tuấn lấy cung tên ra, mỗi người đều sắc mặt đại biến, nhao nhao cầm binh khí, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm bầu trời, khí lưu kình lực quanh thân chuyển động.
- Ta lúc đầu chỉ là muốn lấy kết quả lưỡng bại câu thương để uy hiếp đám Tạ Vận Kim, buộc bọn họ biết khó mà lui. Không nghĩ tới ngươi lại chém giết sáu con tọa kỵ của bọn họ, đây quả thật là diệu kế! Hiện tại bọn hắn không có cách nào tiếp cận chúng ta, vậy là thế thượng phong đã thuộc về chúng ta.
Tần Tử Đường một bên rút ra một mũi tên, một bên nói với Tần Tử Lăng.
- Hắc hắc, bắt người trước hết phải bắt ngựa, bắt giặc phải bắt vua trước! Bọn họ đều là những tên ngốc, cũng dám coi khinh ta, không quản tọa kỵ cho tốt, vậy ta cũng không thể khách khí a!
Tần Tử Lăng cười nói.
- Hay cho câu bắt người trước hết phải bắt ngựa, bắt giặc phải bắt vua trước! Diệu, diệu a!
Tần Hưng Tuấn nghe lời nói này, nhịn không được khen hay, trong tay lại không có nhàn rỗi, cũng rút ra một mũi tên.
- Hưu! Hưu! Hưu!
Rất nhanh từng nhánh phi tiễn từ không trung vọt xuống dưới.
Lúc này sáu người phía dưới đã hội tụ vào một chỗ, dùng binh khí bao quanh thân, kín không kẽ hở.
Nhưng tốc độ bắn tên của Tần Hưng Tuấn cùng Tần Tử Đường rất nhanh, hơn nữa lực đạo cũng không hề nhẹ.
Trừ Tạ Vận Kim cùng Tạ Thượng Khôn có thể ngăn cản được, những người khác lại rất vất vả
Bất quá song phương đều là tông sư, sáu người liên thủ, Tần Tử Đường cùng Tần Hưng Tuấn muốn trực tiếp bắn chết bọn họ cũng không có khả năng.
Cuối cùng Tần Hưng Tuấn cùng Tần Tử Đường bắn bị thương hai người của Tạ gia, thấy mũi tên đã hết, lúc này mới thỏa mãn thu hồi cung.
- Ha ha, Tạ Thượng Khôn, các ngươi cứ từ từ thưởng thức gió biển, chúng ta không phụng bồi nữa!
Tần Hưng Tuấn giương giọng cười to.
- Tiểu tử, ta nhớ kỹ ngươi rồi!
Bất quá Tạ Thượng Khôn cũng không có phản ứng với Tần Hưng Tuấn, mà là một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tần Tử Lăng, chính là tên vô danh tiểu tốt này làm lỡ chuyện tốt của hắn.
Thấy Tạ Thượng Khôn uy hiếp mình, Tần Tử Lăng không hiểu đã từng gặp qua loại cảm giác này ở đây, đột nhiên làm trò trên không trung, vỗ ngực, vẻ mặt khoa trương nói:
- Ta rất sợ đó nha!
- Ha ha!
Tần Hưng Tuấn cất tiếng cười to.
- Khanh khách!
Tần Tử Đường rốt cục cũng nhịn không được phát ra tiếng cười.
Ngay lúc Tần Tử Đường phát sinh ra tiếng cười, Tần Hưng Tuấn đột nhiên ngậm miệng lại, vẻ mặt giống như gặp quỷ, không dám tin nhìn chằm chằm Tần Tử Đường nhìn.
Vị cô cô này của hắn lại cười!
Thực sự là gặp quỷ sống!
Lão giả cụt tay cũng không dám tin nhìn Tần Tử Đường.
Tần Tử Đường cảm giác được ánh mắt của Tần Hưng Tuấn cùng lão giả cụt tay quăng tới, tiếng cười cũng đột nhiên ngừng lại, lại khôi phục biểu tình lạnh tanh.
Nhưng cứ như vậy, lại khiến cho Tần Hưng Tuấn cùng lão giả cụt tay nhìn Tần Tử Lăng với ánh mắt càng thêm bội phục.
- Ta nhất định phải giết tiểu tử kia, nhất định phải giết!
Nhìn thấy hai luồng hỏa vân Liệt Diễm Ưng đang mờ dần theo tầm mắt, Tạ Thượng Khôn nổi trận lôi đình.
- Nơi này là hải ngoại, giết được thì đã giết, đến lúc đó chúng ta sống chết gì cũng không thừa nhận, Tần gia cũng không thể làm gì. Dù sao hiện tại thì Tạ gia chúng ta thế lớn, phía sau lại dựa vào thái tử.
- Nhưng đến Võ Châu rồi, thân phận giống tiểu tử kia, sợ rằng không phải là người mà chúng ta nói giết là có thể giết. Dù sao Tần gia sẽ không quản thế lực triều đình ở Võ Châu lớn nhỏ như thế nào, hơn nữa vị lão yêu bà kia vẫn cũng còn tồn tại. Nếu làm chuyện quá đáng, làm không cẩn thận sẽ gặp phải rắc rối.
Tạ Vận Kim nói, chỗ sâu đôi mắt hiện lên vẻ bất mãn.
Nếu như vừa rồi Tạ Thượng Khôn nghe hắn, tốc chiến tốc thắng, cũng không rước nhục như thế này, hơn nữa còn có thể đoạt được một lượng lớn tài phú.
- Lẽ nào bị một tiểu nhân vật trêu chọc, phải ngậm đắng sao?
Sắc mặt Tạ Thượng Khôn tái xanh nói.
- Cũng không phải không có cách! Chỉ là không thể khinh xuất, vẫn còn phải tìm cơ hội.
Tạ Vận Kim trả lời, trong con ngươi đều là sát ý.
Hắn đường đường võ đạo trung tông sư, bị một tiểu bối vô danh như Tần Tử Lăng làm cho điên đảo một phen, phẫn nộ cùng sát ý trong lòng cũng không kém hơn Tạ Thượng Khôn.
- Cơ hội? A!
Bắp thịt trên khuôn mặt Tạ Thượng Khôn đều vặn vẹo lên, trở nên dữ tợn đáng sợ, nhịn không được ngửa mặt lên trời gào thét.
Cục tức này, một giây hắn cũng không muốn ngậm tiếp.
Nhưng lời của Tạ Vận Kim là sự thực, Tạ Thượng Khôn không thể không nhịn!
Thương Lãng Đảo, đỉnh của Thiên Trụ Phong.
Hai vị lão giả già mà vẫn tráng kiện, tiên phong đạo cốt không nhiễm bụi đời, hai lão giả đang ngồi đánh cờ cùng nhau.
- Ngươi nên biết tiểu tử kia là một trong những con cháu quan trọng của Tần gia Võ Châu a? Nơi đây nói như thế nào cũng là địa bàn của ngươi, ngươi vừa rồi khoanh tay đứng nhìn, tiểu tử kia nếu bị Tạ gia giết chết, chỉ sợ ngươi sẽ không dễ nói chuyện với Tần Kiến Mai a?
Một vị lão giả gầy thấp cầm cờ trắng nói.
- Vì sao ta phải đi nói chuyện với Tần Kiến Mai? Thế tục tranh đoạt quyền thế thì liên quan gì đến ta.
Lão giả cầm cờ đen xem thường hỏi lại.
- Thế tục là căn cơ của tất cả luyện khí tông môn, mặt ngoài nhìn thấy luyện khí tông môn siêu phàm thoát tục không thèm quan tâm tranh quyền đoạt thế, nhưng trên thực tế làm gì giống không đếm xỉa đến? Lời nói này của ngươi rõ ràng là làm trái lương tâm, xem ra là ngươi không có thiện cảm với Tần Kiến Mai a!
Lão giả cầm cờ trắng nói.
Lão già cầm cờ đen từ chối cho ý kiến cười cười, sau đó nói:
- Ngược lại là tên tiểu tử cưỡi trên Liệt Diễm Ưng lại có chút thú vị, sáu vị tông sư của Tạ gia lại bị một mình hắn xoay như chong chóng.
- Chỉ là không biết từ đâu có được Ất Mộc Âm Lôi lại có chút thông minh, cuối cùng cũng chỉ là tiểu nhân đắc ý mà thôi.
Cầm cờ trắng lão giả lắc đầu, nói một câu, sau đó như là hậu tri hậu giác chỉ vào lão giả cầm cờ đen nói:
- Ngươi đang cố ý khai thoại sao!
- Lại sư huynh, ngươi đừng nghĩ ta không tốt như vậy, chuyện của thế tục, ngươi cũng nói rồi, chúng ta cũng không có quyền can thiệp vào, ngươi cũng không cần ở đây thăm dò trước sau.
Lão giả cầm cờ đen nói.
- Xem ra ngươi cũng không nắm chắc a.
Lại sư huynh nói.
- Dẫn lôi vào cơ thể, ai dám nói có thể nắm chắc a!
Lão giả cầm cờ đen cười khổ nói.
- Xem ra là ngươi đang nhìn lão lục của Khương gia, dự là hắn muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, cho nên muốn bán cho hắn một phần nhân tình. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ta không thích lão lục của Khương gia, nhìn bề ngoài thì phúc hậu chính phái, trên thực tế thì tâm thuật bất chính, tính cách tàn nhẫn. Hắn muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, không phải là phúc của bách tính của Đại Tề Quốc.
Lại sư huynh nói.
- Nhưng Khương trưởng lão rất ưng ý hắn!
Lão giả cầm cờ đen nói.
Lời này vừa nói ra, hai người đều rơi vào trầm mặc.
...