Chương 503 Chạy a, ngươi làm sao không chạy a?
Thời gian đảo mắt đã qua bảy ngày.
Mọi người trở lại mặt đất nghỉ ngơi.
Tần Tử Lăng kiểm kê thu hoạch của đoàn người.
Hơn ba trăm con ma vệ, hai con tiểu ma tướng, còn có một ít linh dược chỉ xuất hiện ở địa quật.
Thu hoạch có thể nói là tương đối khá, nhưng chỉ săn giết được hai con tiểu ma tướng, cái này khiến cho Tần Tử Lăng cảm thấy khá thất vọng.
Hiện tại hắn rất cần tinh huyết của ma tướng để luyện đan.
Kỳ thực không chỉ hắn cần, Tứ Thủ, Viên Đại còn có Viên Nhị, tất cả chúng nó cũng cần.
Hiện tại cấp bậc tinh huyết của ma vệ chỉ có thể thỏa mãn nhu cầu của Ứng Báo. Thực lực của dám Tứ Thủ đang không ngừng tăng trưởng, tinh huyết của ma vệ đã không còn hiệu quả đối với chúng.
- Lần vào địa quật trước, giết được hai tiểu ma tướng, lần này cũng chỉ giết hai tiểu ma tướng, xem ra vẫn phải đánh giết tông sư ma môn mới có thêm thu hoạch.
Đè nén thất vọng, Tần Tử Lăng có ý tưởng mới.
Lại sau đó, Tần Tử Lăng nghỉ ngơi một lát, rồi mở lò luyện đan.
Bảy ngày ma luyện ở địa quật có ảnh hưởng rất nhỏ đối với hắn, căn bản không cần nhiều thời gian để nghỉ ngơi.
Mà đám người Trịnh Tinh Hán thì khác.
Bọn họ không có tu thần hồn, bảy ngày bị ma khí xâm nhập, ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa thực lực bọn hắn còn thua xa Tần Tử Lăng, bảy ngày chém giết cũng trong tình trạng kiệt sức, thậm chí còn bị thương, theo lý mà nói còn cần nghỉ ngơi thêm đôi ba mươi ngày.
Cũng may Tần Tử Lăng đã chuẩn bị sẵn Lục Hợp Hóa Cốt Đan, không chỉ có thể rút ngắn thời gian nghỉ ngơi của bọn họ, hơn nữa tu vi còn tăng tiến rất nhanh.
Rất nhanh thời gian trôi qua sáu ngày.
Đoàn người Tần Tử Lăng lại xuống địa quật lần nữa.
Một ngày này, Tạ gia trấn thủ một lối ra khác của địa quật, Tạ Khôn cùng năm người khác vẫn chưa tiến vào địa quật.
- Gặp quỷ, bằng vào hình thức thảm quét của ta, sáu ngày, vậy mà chỉ săn giết được một con tiểu ma tướng, xem ra sau lần này cần tìm vài cái ma quật để tiêu diệt thêm, chuẩn bị mấy cỗ thi thể ma đầu tông sư, thuận đường vơ vét một ít tiền bạc phi nghĩa. Gần đây tiêu tiền như nước, Pháp Tinh Thạch thượng phẩm kia lại không thể hiển lộ, không kiếm cách kiếm tiền, quả thực không thể đến Thương Lãng Đảo mua tài liệu luyện đan.
Sáu ngày sau đó, bên trên một gò núi nhỏ, Tần Tử Lăng nhìn quét thi thể địa ma ở bốn phía, gương mặt khó chịu.
Thế giới địa quật này to lớn, địa ma cứ đến từng đợt, ngược lại rất thích hợp để đá người Trịnh Tinh Hán ma luyện, nhưng đối với Tần Tử Lăng mà nói, chỉ có thể nói là “dạo chơi”, bởi vì số lượng ma tướng tựa hồ rất ít, ngay cả đại ma vệ cũng không nhiều.
Giữa lúc Tần Tử Lăng còn suy nghĩ, đột nhiên ánh mắt của hắn lộ ra một vẻ vui mừng.
- Không phải chứ, trùng hợp như vậy? Bọn hắn không phải là nghe được tin tức, muốn đến đây tìm ta?
Tần Tử Lăng lẩm bà lẩm bẩm nói, đang khi nói chuyện đã đứng người lên, cấp tốc bay nhanh về một hướng khác.
Rất nhanh, Tần Tử Lăng đã thấy được sáu người Tạ Thượng Khôn.
Tạ Thượng Khôn cùng năm người cũng nhìn thấy hắn.
- Ha ha! Tiểu tử, ngươi lại tự đến tìm bọn ta!
Tạ Thượng Khôn xa xa nhìn tới Tần Tử Lăng, vẻ mặt liền đắc ý cùng càn rỡ, cất tiếng cười to lên.
Lúc cười to, cả người đã phóng vội về phía Tần Tử Lăng.
Những người khác cũng như vậy.
- Nếu đúng là tới tìm ta, vậy thì không thể trách ta!
Tần Tử Lăng thấy thế nhếch miệng lên một tia cười lạnh, cả người phảng phất như bị sợ hãi, liền vội vàng xoay người muốn chạy trốn.
Nhưng hắn làm sao “trốn” được đám tông sư như Tạ Thượng Khôn a!
Bất quá trong nháy mắt, sáu người đã vọt tới, thậm chí Tạ Thượng Khôn thậm chí còn nhảy vọt đến trước mặt Tần Tử Lăng, sau đó rơi vào một gò đất nhỏ ở trên, trên cao nhìn xuống "vẻ mặt hoảng hốt" của Tần Tử Lăng.
Năm người còn lại cũng nhân cơ hội bao vây Tần Tử Lăng.
- Chạy đi, sao ngươi không chạy nữa?
Hai tay Tạ Thượng Khôn đưa lên trước ngực, dùng ánh mắt trên tức của mèo vờn chuột nhìn xuống Tần Tử Lăng.
- Làm sao chạy a, các ngươi đều là tông sư, ta chỉ là một tên đại võ sư.
Tần Tử Lăng nói với vẻ mặt "tuyệt vọng".
- Ngươi có thể bay!
Vẻ mặt Tạ Thượng Khôn trào phúng nói.
- Dị cầm không chịu nổi ma khí nơi đây, không có cách này để bay!
Tần Tử Lăng trả lời.
- Tiểu tử ngươi còn biết điểm này a, xem ra cũng không ngốc? Đúng rồi, không phải ngươi còn có Ất Mộc Âm Lôi sao? Có thể ném a!
Tạ Thượng Khôn tiếp tục trào phúng nói.
- Ất Mộc Âm Lôi không có mắt, khoảng cách gần như vậy có thể sẽ nổ trúng ta.
Tần Tử Lăng trả lời.
- Di, tiểu tử ngươi nhìn tới rất thanh tỉnh?
Tạ Thượng Khôn nghe vậy giả vờ kinh ngạc nói.
- Ngươi cũng rất ngu a, vậy mà đến bây giờ mới phát hiện ta rất thanh tỉnh!
Tần Tử Lăng nói, "hoang mang" cùng "tuyệt vọng" trên mặt, biến thành không cố kỵ mà trào phúng.
Tạ Thượng Khôn nghe vậy, lập tức giận dữ, mà Tạ Vận Kim thì hơi biến sắc, trong lòng lại dâng lên một cỗ bất an không hiểu, phất phất tay ra hiệu với tông sư ở trái phải, nói:
- Bắt hắn trước, có gì từ từ tính.
- Được.
Hai vị tiểu tông sư gật đầu, sau đó nhún người nhảy lên, năm ngón tay đều bắn ra kình lực, hình thành một cái cự trảo, chụp xuống bả vai của Tần Tử Lăng.
Chỉ là hai vị tiểu tông sư còn không chưa đánh đến, đột nhiên trước người Tần Tử Lăng đã lóe lên hai đạo kim quang.
Tiếp theo, hai đạo kim quang này hóa thành hai con Kim Thi cự vượn cao hai mét.
- Oanh! Oanh!
Đại địa rạn nứt, bùn đất văng khắp nơi.
Viên Đại cùng Viên Đại tung người mà lên, cự quyền kim sắc to lớn huy kích về phía cự trảo của hai vị tông sư.
- Thình thịch! Thình thịch!
Lại là hai tiếng nổ mạnh.
Hai cái cự trảo kình lực nổ tung, hóa thành hai đạo cơn lốc phóng ra bốn phía.
Mà huy kích của Viên Đại cùng Viên Nhị lại không có ý dừng lại, thế như chẻ tre tiếp tục đi bay về phía trước.
Hai vị tiểu tông sư nhìn thấy tình cảnh thì đều lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng chuyện đột nhiên xảy ra, hơn nữa tốc độ của Viên Đại cùng Viên Nhị rất nhanh, hầu như chỉ là trong nháy mắt, cự quyền đã đánh tới.
Dưới sự bất đắc dĩ, hai người chỉ có thể biến trảo thành quyền, khí huyết kình lực điên cuồng rưới vào hai tay, va chạm trực tiếp với huy kích của Viên Đại, Viên Nhị.
- Coong! Coong!
Hai tiếng kim thiết va vào nhau chợt vang lên trong địa quật, tiếp theo là hai vị tiểu tông sư hét thảm một tiếng, cả người giống như con diều đứt dây, ngã ào về phía sau.
- Thình thịch! Thình thịch!
Viên Đại, Viên Nhị vừa rơi xuống đất, đã vội đạp chân bay về lần nữa, nhào về phía hai vị tiểu tông sư đang ngã nhào.
Thân thể còn giữa không trung, tay vượn dài rộng đã đưa tới.
Một cỗ âm sát tử khí đen như mực bắn ra từ bên trong hắc trảo, ngưng tụ thành một cặp móng vuốt âm lãnh, chộp tới ngực của hai người kia.
- Không tốt, là Kim Thi trung giai!
Đám người Tạ Vận Kim thấy thế, sắc mặt đại biến, nhao nhao kinh hô.
Bất quá tất cả mọi người đều là tông sư, kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Lúc còn đang kinh ngạc tới cực độ, một vị tông sư cách gần nhất với hai vị tiểu tông sư đã rút binh khí ra, nhún người nhảy lên, nỗ lực cứu hai vị tiểu tông sư đang bị thương.
Hầu như đồng thời, một vị tiểu tông sư khác cùng Tạ Thượng Khôn đã nhún người nhảy lên, như điện chớp giết về phía Tần Tử Lăng.
Tần Tử Lăng thấy thế cười lạnh một tiếng, tay trái cầm huyết chiến hoành đao, tay phải Liệt Thiên Đao.
- Coong!
Một tiếng vang thật lớn, bàn tay của vị tông sư đang vọt tới từ phía sau lập tức nứt ra, máu tươi tuôn trào, đại đao rơi xuống đất, đồng thời cả người bổ nhào trên không trung, sau đó ngã bay, mạch máu bắp thịt trên cánh tay đều đứt đoạn, máu tươi chảy đầm đìa, đỏ đến chói mắt.
Đường đường là võ đạo tiểu tông sư, vậy mà Tần Tử Lăng chỉ tiện tay quơ đao một phát mà khiến hắn trọng thương đến mức này.
Bổ nhào xuống đất từ trên gò đất nhỏ, mấy người Tạ Thượng Khôn thấy một màn như vậy, sợ đến vỡ mật, sắc mặt trắng bệch, vội hạ xuống đất.
Nhưng lúc Tạ Thượng Khôn còn chưa hạ xuống đất, Tần Tử Lăng quơ Liệt Thiên Đao đến lần nữa.
Thấy Tần Tử Lăng quơ đao đánh tới, sắc mặt Tạ Thượng Khôn lại biến, hai tay đưa trường đao lên đỡ.
Tần Tử Lăng thấy thế cũng không ngừng động tác lại, liên tục bổ xuống, Liệt Thiên Đao không ngừng đến gần đỉnh đầu của Tạ Thượng Khôn.