Chương 504 Hiện tại đã quá muộn
Coong! Coong! Coong!
Mỗi lần Tần Tử Lăng chém xuống, hai chân Tạ Thượng Khôn run run một cái, lui về phía sau mấy bước, mỗi một bước lui xuống, đại địa rạn nứt, để lại dấu chân rất sâu.
Không chỉ có như vậy, gan bàn tay của Tạ Thượng Khôn rạn nứt, song máu thịt trên cánh tay nhao nhao văng tung tóe, máu tươi chảy ròng.
- Quả nhiên không hổ là thiên kiêu Tạ gia a, đúng là có mấy phần bản lĩnh! Bất quá, coi như ngươi là thiên kiêu Tạ gia, coi như ngươi đột phá trở thành trung tông sư, ở trước mặt ta cũng chỉ là cứt chó!
Tần Tử Lăng thấy thế nhếch miệng lên một tia cười lạnh, đột nhiên khí huyết kình lực dâng lên, tay phải cầm đao tay đưa lên một vòng, bắp thịt như có Cầu Long quay quanh, tản ra khí tức kinh khủng không gì sánh được.
- Coong!
Một hồi này, chỉ nghe được một tiếng vang thật lớn.
Hai cái bắp đùi của Tạ Thượng Khôn lún thật sâu vào đại địa, bây giờ thì ngay cả lui bước cũng không được.
Hai tay chảy đầy máu của hắn gắt gao nắm lấy trường mâu, trên trán không ngừng nhỏ xuống từng hạt mồ hôi.
Tần Tử Lăng cầm lấy Liệt Thiên Đao, chậm rãi hạ thấp xuống, ai bắp đùi của Tạ Thượng Khôn lại không ngừng lún xuống bên dưới, gân xanh trên cái trán không ngừng nổi lên, hai tay thỉnh thoảng phát ra âm thanh đứt mạch máu.
- Nói ngươi ngốc, ngươi lại không chịu! Một người có thể thao túng hai con Kim Thi trung giai, là người mà ngươi có thể giết được sao? Vậy mà cũng muốn học giống giống ta, bắt người trước hết phải bắt ngựa!
Tần Tử Lăng nhếch miệng lên một vệt trào phúng.
Cách đó không xa, Tạ Vận Kim đang ngăn cản công kích của Viên Đại nhìn thấy cảnh này không khỏi bị hù dọa đến sắc mặt trắng bệch, trọng kiếm trong tay bỗng nhiên chém bạo, đẩy lùi Viên Đại một cái, mặc kệ Tạ Thượng Khôn ra sao, cấp tốc lui lại.
- Vừa rồi nếu như bỏ chạy lúc gặp ta, có lẽ còn có một ít hy vọng chạy trốn. Nhưng các ngươi không chỉ không trốn, hơn nữa còn rất nhiều lời, bây giờ ngược lại đã muộn.
Tần Tử Lăng thấy thế cũng không quay đầu lại, nhàn nhạt nói.
Tần Tử Lăng còn chưa hạ người xuống, Tạ Vận Kim đã vội vung một trời kim quang, kiếm khí không ngừng chém ra, muốn mở một đường lui.
Bởi vì không biết từ lúc nào thì trước mặt hắn đã xuất hiện hai con Kim Thi.
Một con là Tứ Thủ, một con là Ứng Báo.
Đối phương dù sao cũng là sáu vị tông sư, trong đó hai tên là trung tông sư, nếu như thấy thời cơ bất ổn, cố ý chạy trốn, phân thân của Tần Tử Lăng cũng không có nhiều thủ đoạn để bắt bọn họ lại, nói không chừng thật sẽ để một con cá sổng lưới, cho nên Tần Tử Lăng diễn trò với bọn họ, trong lúc này đã im lặng gọi đám Tứ Thủ về chặn đường lui, như vậy sẽ không còn sơ hở nào.
- Ngươi, ngươi rốt cuộc ai?
Vốn Tạ Thượng Khôn đa tuyệt vọng, bây giờ thoáng cái lại xuất hiện hai con Kim Thi, bức lui Tạ Vận Kim, không khỏi càng thêm tuyệt vọng.
- Ngươi đã tìm được địa quật, chẳng lẽ còn không biết ta là ai không?
Tần Tử Lăng mỉm cười nói.
- Tần gia không có khả năng sinh ra một nhân vật như ngươi! Thực lực của ngươi đã vượt qua trung tông sư!
Tạ Thượng Khôn nói.
- Ngươi quá kiêu ngạo. Vốn có thể trở thành võ đạo đại tông sư, cũng không phải là kì tài ngút trời sao, bước tới bước đường này chẳng lẽ ngươi còn không hiểu nhưng đạo lý này sao!
Tần Tử Lăng cười nhạt nói.
Võ đạo càng tu hành lại càng khó, bên trong mấy trăm võ đạo tông sư mới có thể sản sinh một vị đại tông sư, Tần Tử Lăng há lại dám coi thường đại tông sư?
Nói xong, Liệt Thiên Đao trong tay Tần Tử Lăng mãnh liệt nâng lên, ngay lúc Tạ Thượng Khôn còn chưa kịp phản ứng, lại bỗng nhiên chặt xuống.
- Coong!
- Bịch!
Trường mâu rơi xuống đất, ánh đao nhoáng lên, Liệt Thiên Đao xẹt qua cái cổ của Tạ Thượng Khôn.
Đầu lâu rơi xuống đất, một đạo máu tươi đỏ thẫm phóng lên cao.
Lúc này, một bên chiến trường khác cũng kết thúc.
Ba con Kim Thi trung giai, ba tên âm hồn ma đầu, một con Kim Thi.
Mà đối phương chỉ có một vị trung tông sư, bốn vị tiểu tông sư bị thương, đồng thời mỗi tên đều đã sợ vỡ mật, thực lực chênh lệch quá xa.
Thình thịch!
Viên Đại cùng Viên Nhị ném hai tên tiểu tông sư đến dưới chân của Tần Tử Lăng, ba người còn lại đã bị giết sạch.
- Ta hỏi các ngươi một câu, các ngươi thành thật trả lời, ta cho các ngươi một cái chết thống khoái, nếu không thì không e rằng là vạn kiếp bất phục.
Tần Tử Lăng nói.
Tần Tử Lăng không muốn thu phục bọn họ.
Mặc dù hắn có thần hồn tương trợ, nhưng thu phục nhiều người, nhất là cấp bậc tông sư, đối với thần hồn của hắn sẽ sinh ra không ít ảnh hưởng.
Hơn nữa Tạ gia có thực lực mạnh mẽ hơn Tần gia, có đại tông sư tọa trấn, phía sau còn dựa vào thái tử, nếu như Tần Tử Lăng dựa vào thần hồn thao túng bọn họ, hắn cũng không dám đảm bảo sẽ thoát khỏi tầm nhìn của cao thủ.
- Được, ngươi hỏi đi.
Hai người tự biết khó thoát khỏi cái chết, ngược lại cũng thẳng thắn.
- Được.
Tần Tử Lăng gật đầu, sau đó trực tiếp đánh bất tỉnh một người, sau đó mới nhìn về phía người còn lại.
- Ngươi là người thông minh, tự biết hậu quả khi đấu trí với ta.
Người kia nhìn thoáng qua đồng bọn bị đánh ngất ở bên cạnh, gật đầu nói:
- Ta hiểu
- Ở Tần gia, là ai đã tiết lộ hành tung của bọn ta?
Tần Tử Lăng hỏi.
Người kia rất dứt khoát báo ra một cái tên.
- Mục đích lần này các ngươi xuống địa quật là muốn bắt bọn ta?
Tần Tử Lăng hỏi.
- Đúng thế.
- Chuyện này, có ai trong Tạ gia biết việc này không?
- Không có, bởi vì lần trước chiến một trận ở cô đao, đây là chuyện vô cùng nhục nhã với Tạ Thượng Khôn cùng Tạ Vận Kim, nếu như truyền đi sẽ tổn thất đến uy danh của Tạ Thượng Khôn. Hắn đang còn muốn sau này sẽ tranh đoạt chức gia chủ, vậy nên rất coi trọng danh tiếng của mình. Cho nên, chuyện này chỉ có sáu người bọn ta biết, coi như nội tuyến ở Tần gia cũng chỉ phụ trách cung cấp tin tức, cũng không biết nội tình.
- Rất tốt, ngươi có thể nghỉ ngơi một chút.
Tần Tử Lăng gật đầu, tiện tay đánh ngất hắn, sau đó đánh thức người kia dậy.
Người phía sau cũng trả lời một cách rất dứt khoát, nhất trí với người phía trước.
Tần Tử Lăng thấy hai người nói chung một đáp án, cũng biết không có nghi ngờ gì, liền trực tiếp cắt xuống một đao, chém chết hai người.
Sau đó, Tần Tử Lăng vơ vét hiện vật trên người bọn họ, sau đó đem thi thể của bọn họ vào bên trong Dưỡng Thi Hoàn.
- Không tệ, không tệ, đúng là không có cách nào kiếm tiền nhanh hơn việc giết người cướp của, tiền tài chạy đến Thương Lãng Đảo cũng có, mà việc dùng thân làm mồi này cũng không dẫn tới hậu hoạn gì.
Tần Tử Lăng cảm thấy mỹ mãn dựa vào gò đất nhỏ mà ngồi xuống, bắt đầu kiểm kê thu hoạch.
Bốn vị võ đạo tiểu tông sư cũng không cất đồ gì tốt, một ít kim ngân phiếu, mấy hộp bí dược luyện cốt, một ít huyết nguyên của dị thú ngũ phẩm hạ giai, còn có một ít tinh huyết của ma vệ cùng linh đan.
- So với người của phủ thái tử vẫn kém hơn a!
Tần Tử Lăng lắc đầu, sau đó cầm lấy nhẫn trữ vật của Tạ Vận Kim, lẩm bà lẩm bẩm nói:
- Ngươi dầu gì cũng là võ đạo trung tông sư, nhưng đừng quá khó coi a!