← Quay lại trang sách

Chương 506 Thập tử nhất sinh

Lúc Tần Tử Lăng biến mất, sau đó không bao lâu, đại địa bắt đầu rung chuyển.

Ở chung quanh Tiêu Thiến cùng Phong Tử Lạc, không ngừng có ma khí ngập trời bốc lên, đại quân địa ma đen thùi lùi giống như dòng hắc thủy dâng về phía hai người.

Mỗi một đạo hắc thủy có hơn trăm tên ma vệ, hơn một nghìn ma binh.

Ở giữa dòng hắc thủy, có một con ma tướng.

Hình tượng ma tướng khác nhau, nhưng đều chung một kiểu là vóc người cao lớn, quanh thân phủ đầy lân giáp thật dầy, hai tay dài có binh khí hình dạng gai xương, khuôn mặt dữ tợn.

Trong đó có một con ma tướng, cao ba trượng, trên đầu có song giác dài, trên gương mặt đều bao trùm lân giáp, phảng phất đang đội một cái mũ giáp chỉ để lộ hai con mắt.

Ma diễm trên người ma tướng này bốc ra ngất trời, thậm chí ma khí từ trên thân nó cũng đen thâm thẩm, không ngừng nhào lộn quanh thân nó, hình thành các loại ma thú cùng ma nhẫn dữ tợn.

- Gào!

Ma tướng này đang ở xa xa gầm giận lên một tiếng với Tiêu Thiến cùng Phong Tử Lạc.

Trong nháy mắt, quanh thân của nó không ngừng phóng lên ma khí, xoay tròn trên không trung như vòi rồng, mang theo ma khí ở bốn phía, hình thành một cái đầu lớn.

Ma đầu kia mở miệng lớn, muốn thôn phệ Tiêu Thiến cùng Phong Tử Lạc.

Ngay lúc này, Tiêu Thiến cùng Phong Tử Lạc đều cảm giác được một lực lượng thiên địa vô hình đang muốn vồ lấy, không ngừng chui vào trong đầu của bọn họ.

Vô số ảo giác hiển hiện trước mặt hai người.

Bất quá Tiêu Thiến cùng Phong Tử Lạc, một người là hai lần diệt căn cơ tu ba lần, là một nữ tử quật cường, còn một người là nam tử điên cuồng tranh đấu với U Minh Tử Khí trong hai mươi năm.

Hai người có ý chí vô cùng kiên định, hơn nữa tu vi cũng rất là cao thâm.

Vô số ảo giác vừa mới xuất hiện kia cứ như là bọt xà bông, nhao nhao vỡ nát, căn bản không dao động được ý chí của bọn họ.

- Giết!

Tiêu Thiến nghiêm ngặt quát một tiếng, đưa Thanh Long Thương trong tay lên, bỗng nhiên đâm tới ma đầu đang bay tới.

Thanh Long Thương vọt tới, như là một con thanh long đang xung phong liều chết.

- Oanh! Oanh! Oanh!

Liên tục có tiếng vang động trời nổi lên, cuồng phong gào thét, vô số ma khí cùng kình lực đang không ngừng va vào nhau.

Chỉ trong một khắc, ma khí nổ tung, hóa thành vô số cỗ ma khí tản ra bốn phía, xông đến đại quân địa ma, lúc này Tiêu Thiến không khác gì chiến thần, không ngừng băng qua từng luồng ma khí.

Lúc Tiêu Thiến cầm Thanh Long Thương đang không ngừng phá vậy thì trung ma tướng đang lãng đạo đại quân cũng không có hành động gì, mà ba tiểu ma tướng dưới trướng lại dẫn theo ba đạo quân, gầm thét xông lên.

- Phá Sát Quân!

Đối mặt với đại quân đen thùi đang xông lên, gương mặt của Phong Tử Lạc không thèm đổi sắc, nghiêm ngặt quát một tiếng, Kim Tê Kiếm trong tay phóng lên cao.

Kim Tê Kiếm toát ra kim quang chói mắt...

Bên trong kim quang chói mắt hiện ra một bộ y phục cổn miện, hùng vĩ như núi, bễ nghễ thiên hạ, phảng phất thiên địa đều phải thần phục dưới chân hắn, hư ảnh của nam tử liều lĩnh uy nghiêm không gì sánh được.

Phong Tử Lạc lăng không cầm trong tay cự kiếm, bổ tứ phương.

Nhất thời kiếm quang đầy trời, bao lại không gian xung quanh Phong Tử Lạc, khiến cho vùng không gian kia giống như một quang cầu to lớn.

Ở giữa quang cầu, chính là Phong Tử Lạc đang đứng thẳng.

Ánh sáng là kiếm quang, vô cùng sắc bén.

Từng tên ma binh vừa đụng đến kiếm quang đã thân một nẻo đầu một nẻ,, chỉ có ma vệ có thể gánh nổi kiếm quang đầy trời, không ngừng công phá kiếm quang.

Địa ma binh cùng ma vệ giống như là thuỷ triều xông tới, liên tục không ngừng, giết không chết không thôi.

Rất nhanh, trên trán của Phong Tử Lạc liền xuất hiện mồ hôi lạnh, hư ảnh nam tử đầu đội trời dần dần trở nên mờ nhạt, kiếm quang bao phủ bốn phía không ngừng co rút lại, phảng phất lúc nào cũng có thể nổ tung.

Nhưng ánh mắt Phong Tử Lạc kiên định, hắn hốt ra một nắm linh đan từ trong nhẫn trữ vật bỏ hết vào trong miệng.

Rất nhanh, khuôn mặt trắng bệch của hắn lập tức căng đỏ rực, tròng mắt trừng lòi ra, toàn thân đều bốc hơi nóng, thậm chí da thịt quanh thân còn nổi lên đốm đốm như con ếch, còn mơ hồ có máu loãng thấm ra, có vẻ vô cùng dữ tợn.

- Võ Khúc Sát!

Phong Tử Lạc nổi giận gầm lên một tiếng, chân lực như thủy triều mà trào ra, rưới vào Kim Tê Kiếm.

Hư ảnh nam tử đứng trên không trung lại ngưng tụ cao lớn thêm lần nữa, quang cầu đang không ngừng co rúc lại bỗng nhiên phồng ra.

Đồng thời có một nam tử hùng vĩ mặc cổn y bước ra.

Trên đầu mang kim khổi, trên người khoác kim giáp, cầm trong tay lưỡi mác, toàn thân sát khí nghiêm nghị, chiến ý ngất trời.

- Giết!

Nam tử này cầm trong tay lưỡi mác lao ra khỏi quang cầu, dừng như đã không còn kiên nhẫn được nữa, tự mình đánh tới đại quân mà tiểu ma tướng đang dẫn tới.

Lưỡi mác đâm tới, lộ ra canh kim sát ý không gì sánh được, lạnh đến thấu xương, tựa hồ có thể ám sát tất cả, dù là trời cao cũng có thể bị chọc thủng.

Mười mấy năm lắng đọng tích lũy, lại thêm những ngày ma luyện ở địa quật, hôm nay, Phong Tử Lạc hắn hoàn toàn có thể đánh nổi với đại quân địa ma, còn có mấy con ma tướng đang chực chờ bên cạnh, rốt cuộc bây giờ hắn cũng có cơ hội phát tiết toàn bộ, toàn thân tinh khí thần đều ngưng tụ thành một đoàn, không chỉ có hai chiêu của Thất Sát Kiếm Quyết đồng thời thi triển ra, hơn nữa còn có Võ Khúc Sát mà hắn đã tu luyện nhiều năm, kiếm ý sắc bén không thể đỡ nổi!

- Coong! Coong! Coong!

Hư ảnh nam tử oai hùng cầm trong tay lưỡi mác đánh cho tiểu ma tướng phải thoái lui.

- Quả nhiên chiến trường mới là luyện tràng của canh kim sát phạt! Tử Lạc sư huynh rốt cục cũng có thể lãnh ngộ một tia chân ý của canh kim sát phạt, vậy mà lấy cảnh giới chuẩn tông sư, lấy lực một người ngăn cản đại quân cùng một con tiểu ma tướng, thế mà không rơi vào thế hạ phong! Một khi hắn đột phá trở thành luyện khí tông sư, sợ rằng luyện khí trung tông sư thông thường đã không phải là đối thủ của hắn.

Tần Tử Lăng ẩn nấp ở chỗ tối, nhìn Phong Tử Lạc đột nhiên bạo phát, đại sát tứ phương, không khỏi vừa sợ vừa vui, phần lớn là cảm khái.

- Gào!

Thấy Phong Tử Lạc kiêu dũng thiện chiến, một con tiểu ma tướng lại xông lên.

Phong Tử Lạc chung quy vẫn chưa phải là luyện khí tông sư.

Hai con tiểu ma tướng xông đến, rất nhanh tình thế đã nghịch chuyển, Phong Tử Lạc trở nên cực kỳ nguy hiểm.

Bất quá ánh mắt của hắn vẫn kiên định bình tĩnh như trước, sắc mặt kiên nghị, không có lộ ra chút vẻ kinh hoảng nào.

Đang lúc tình thế của Phong Tử Lạc trở nên cực kỳ nguy hiểm, một bên khác, Tiêu Thiến đã chém giết với đại quân mà trung ma tướng đang dẫn dắt.

Một cây Thanh Long Thương như là cự long náo biển, những nơi đi qua, phảng phất có một dòng nước lũ cuồn cuộn cọ rửa mọi thứ, từng con địa ma, ma vệ nhao nhao ngã xuống đất, thây phơi khắp nơi, ngay cả đại ma vệ cũng không chịu nổi một thương của nàng.

Nhưng trung ma tướng thân cao ba trượng nhìn thấy cảnh này chỉ gầm lên một tiếng, điều động ma khí cuồn cuộn phá công, nó căn bản không thèm có ý thủ, chỉ là đứng trong đại quân lạnh lùng quan sát, lân giáp của nó che khuất cả gương mặt khổng lồ, một bộ dạng rất lạnh lẽo.

Mắt nhìn đại quân của mình không thể ngăn cản Tiêu Thiến, trung ma tướng nhìn về phía một tiểu ma tướng còn chưa động thủ, ra hiệu cho nó ra trận.

Tiểu ma tướng này gào thét một tiếng, cuốn lên ma khí cuồn cuộn, như là một con trâu điên, điên cuồng chạy về phía Tiêu Thiến.

Con tiểu ma tướng này có sự khác biệt rõ ràng so với hai con tiểu ma tướng kia, thực lực rõ ràng mạnh hơn, cũng gần đạt đến thực lực của trung ma tướng.

Nó một liều chết xông tới, lại phối hợp với địa ma, ma vệ đang vây công bên dưới, rốt cục miễn cưỡng ngăn cản được nhịp công của Tiêu Thiến.

Phong Tử Lạc cùng Tiêu Thiến đều lâm vào vòng vây trùng điệp.