Chương 507 Xung phong liều chết
Tình huống của Phong Tử Lạc có chút không ổn, Tiêu Thiến thì còn có chút thượng phong.
Nàng thấy tình thế của Phong Tử Lạc không ổn, chỉ đành tạm thời dừng việc xông về phía trung ma tướng, quay đầu lại giết một tràng, một đường hướng về phía Phong Tử Lạc.
Một tràng vừa giết qua, lại là một mảng địa ma ngã xuống đất.
Rất nhanh, Tiêu Thiến cùng Phong Tử Lạc hội hợp.
Bốn phía là đại quân địa ma đen thùi cùng ba con tiểu ma tướng, trung ma tướng thì vẫn đứng ở bên ngoài với vẻ mặt lạnh nhạt.
- Trung ma tướng này thực sự là giảo hoạt, lại rất máu lạnh tàn nhẫn a! Chết nhiều thủ hạ như vậy, lại vẫn có thể nhịn không xuất thủ. Xem ra nó quyết tâm dùng đại quân địa ma tiêu hao hết khí lực của Tiêu Thiến cùng Phong sư huynh, sau đó mới tự mình xuất thủ! May mắn bọ ngựa bắt ve hoàng tước tại hậu, ta còn trốn ở trong tối, bằng không thực lực của con trung ma tướng này, Tiêu Thiến cùng Phong sư huynh vẫn không phải là đối thủ của nó.
Trong bóng tối, ánh mắt Tần Tử Lăng lấp lóe, âm thầm suy tư.
Chém giết thảm thiết lại tiếp tục.
Một trận chiến này, quả là giết đến trời đất u ám, máu chảy thành sông.
Thời gian đang lặng lẽ trôi qua.
Nguyên bản đại quân địa ma đen thù, bây giờ đã giảm bớt một hơn nửa.
Trừ ba con tiểu ma tướng ra, cơ bản đều là ma vệ.
Thực lực của Phong Tử Lạc yếu hơn Tiêu Thiến một mảng lớn, hơn nữa luyện khí sư cũng không mạnh về cận chiến, trên thân đã có nhiều chỗ thụ thương, chân nguyên cũng tiêu hao phần lớn, bây giờ còn có thể xung phong liều chết, một phần lớn là dựa vào ý chí kiên định đang kiên trì.
Tiêu Thiến là hai lần tán kình, luyện cốt 177 khối, thực lực mạnh hơn rất nhiều so với võ đạo trung tông sư, nhưng con trung ma tướng này vẫn không xuất thủ, những đám địa binh này vẫn chưa đủ sức để gây thương tổn cho nàng.
Một trận chiến này, phần lớn đại quân địa ma cũng do nàng giết.
Nhưng số lượng đại quân địa ma thực sự quá lớn, địa ma giống như sóng triều, từng đợt tiếp theo từng đợt, liên tục không ngừng, mà ba con tiểu ma tướng kia lại thỉnh thoảng quấn lấy nàng, mặc dù không bị tổn thương, nhưng lại rất tốn lực.
Lúc này, rốt cục thì hai chân của trung ma tướng bỗng nhiên dẫm một cái trên mặt đất, đại địa rạn nứt, thân hình khổng lồ cao ba trượng giống như một con quái vật thép, gào thét về phía Tiêu Thiến.
Cánh tay sắc bén dài gần trượng giơ lên thật cao, chém xuống Tiêu Thiến.
Lúc cánh tay chém xuống, trong miệng trung ma tướng phát sinh tiếng kêu chói tai, bên trong tiếng kêu kia ẩn chứa ý chí của trung ma tướng, sóng âm vô hình mang theo ma ý, trực tiếp công kích vào đại não.
Giờ khắc này, nếu như đổi thành đại võ sư, đại luyện khí sư có ý chí không đủ kiên định, phỏng chừng sẽ bị lực lượng ma hóa này đánh chết.
Lúc trung ma tướng ra tay giết đến Tiêu Thiến, ba con tiểu ma tướng còn lại cũng chợt đánh đến hướng Tiêu Thiến, đám ma vệ còn lại thì vây kín Phong Tử Lạc.
Hiển nhiên, chúng nó rất rõ ràng, Tiêu Thiến mới là cường giả khó đánh chết nhất.
- Giết!
Tiêu Thiến bình thản không sợ, nghiêm ngặt quát một tiếng, thương mang trên Thanh Long Thương lật qua lật lại, như là một con thanh long xung phong liều chết mà ra, chém giết với bốn con ma tướng.
Tiêu Thiến tay cầm Thanh Long Thương, dưới tình huống tiêu hao rất nhiều khí huyết kình lực, một thân một mình nàng lại chiến với bốn ma tướng, trong đó có một con đã gần đạt tới trung ma tướng, một con trung ma tướng luôn đợi địch nhân mệt mỏi mới tấn công, một trận chiến này mới là cuộc chiến sinh tử của nàng.
Một bên khác, không có Tiêu Thiến viện trợ, Phong Tử Lạc rơi vào tình thế tác chiến một mình, như vậy lại càng thêm nguy cấp.
- Giết! Giết! Giết! Giết!
Phong Tử Lạc giống như đang bị vây bởi một bầy sói, không nghĩ được nhiều, không ngừng tế lên Kim Tê Kiếm, xung phong liều chết.
Trận chiến kia của Tiêu Thiến, hắn đã không có khả năng nhúng tay.
Hắn bây giờ chỉ có thể tự bảo vệ mình, chính mình xông đánh ra, không để bản thân trở thành gánh nặng của Tiêu Thiến.
Đương nhiên, còn có thể dẫn dắt đi nhóm ma vệ này.
Theo Phong Tử Lạc không ngừng xung phong liều chết, ma vệ vây giết hắn đã dần cách khỏi chiến trường của Tiêu Thiến.
Lúc này, Tiêu Thiến đã đánh tới hồi gay cấn.
Con trung ma tướng kia bất chấp tình huống của Phong Tử Lạc, cũng không thể phân ra một con ma tướng để truy bắt Phong Tử Lạc.
Bởi vì thực lực của Tiêu Thiến còn vượt xa dự liệu của nó.
Nó cho rằng đại quân như thủy triều của nó đã hao hết phần lớn lực lượng của Tiêu Thiến, hiện tại chỉ cần nó liên thủ với ba con tiểu ma tướng, một phen vây giết, nhất định có thể tiêu diệt Tiêu Thiến, sau đó uống vào huyết nhục đang sôi trào của nàng.
Kết quả, căn cơ của nàng vững chắc không gì sánh được, khiến cho khí huyết kình lực của Tiêu Thiến còn mạnh mẽ hơn so với tông sư đồng cảnh giới.
Chúng nó bốn ma vây giết một người, không chỉ không thể đánh nhanh thắng nhanh, trái lại bị nàng kiềm chế hoàn toàn, lâm vào cuộc chiến sinh tử.
- Két!
Một đạo tiếng cắt kim thiết chói tai vang lên trong thiên địa.
Mũi thương sắc bén của Thanh Long Thương dán lên lân giáp của trung ma tướng, văng lên điểm điểm hỏa tinh.
Lúc trung ma tướng muốn giơ tay lên chặn lại Thanh Long Thương, Thanh Long Thương bỗng nhiên thu hồi, mang theo một mảng lân phiến cũng bị bóc ra.
- Xoẹt xẹt!
Âm thanh lân phiến bị xé rách vang lên, mang theo máu ma màu đen.
- Gào! Gào!
Trung ma tướng bị đau dữ dội, liên tục rống giận, ma khí cuồn cuộn từ trong cơ thể tuôn ra, thân mình của nó đột nhiên lại cao thêm một mét.
- Coong! Coong! Coong!
Cánh tay liên tục chém xuống, Tiêu Thiến liên tiếp lui về phía sau, cặp chân lướt qua mặt đất, phảng phất như đang đi cày ruộng.
Chiến đấu càng tỏa ra vẻ kịch liệt hung hiểm.
- Xoẹt xẹt!
Tiêu Thiến đâm một thương vào bụng của tiểu ma tướng, Thanh Long Thương run lên, kình lực bắn ra, cái bụng của tiểu ma tướng xuất hiện một cái lỗ lớn.
Tiểu ma tướng trực tiếp chết tại chỗ, ngay cả cơ hội tự bạo cũng không kịp.
Bất quá trước lúc giết chết tiểu ma tướng, cũng bởi vì Tiêu Thiến rút thương né tránh không kịp, chỉ có thể lấy kình lực cương tráo bảo vệ sau lưng, cứng rắn chống đỡ một kích của trung ma tướng, lúc này nàng cũng đã thụ thương.
Cũng may Tiêu Thiến luyện được 177 khối xương, bây giờ lại là tông sư cảnh, cứng rắn vô cùng, cốt kình tăng thêm khí tạng, liên tục sinh ra lực lượng mới, uy lực to lớn, coi như thụ thương, cũng chỉ là một chút vết thương nhẹ.
Bất quá sau lần đó, ba con ma tướng còn lại lại càng hung hiểm.
Tiêu Thiến bắt đầu không ngừng bị thương, khí huyết kình lực tiêu hao càng nhanh hơn.
- Ngươi còn không xuất thủ sao?
Xa xa, một đoàn sương mù phiêu đãng trên không trung, truyền ra thanh âm của Phong Tử Lạc.
- Vẫn còn sớm!
Tiếp lấy là thanh âm của Tần Tử Lăng truyền ra trong sương mù.
- Có đôi khi không nhìn thấu được ngươi, ta thân là người ngoài nhìn thấy cảnh này cũng phải chảy mồ hôi, ngươi thân là phu quân lại như thái sơn bất động.
Thanh âm của Phong Tử Lạc vang lên lần nữa.
- Bởi vì thực lực và nhãn lực của ngươi đều kém hơn ta rất nhiều!
- Ngươi nói lời nói này thì không thể uyển chuyển một chút sao? Tốt xấu gì ta cũng là sư huynh của ngươi, cũng là tông chủ một tông.
- Được rồi, Tiêu Thiến là thê tử của ta, ta rất hiểu rõ nàng! Nói như vậy, ngươi có thể thoải mái rồi chứ?
- Ừm!
- Sư huynh a, ngươi đây là lừa mình dối người ai. Là dũng sĩ chân chính, ngay cả can đảm đối lời còn không có sao.
- Ngươi... Được rồi, ngươi nói có đạo lý!
- Sư huynh, ngươi không chịu nổi đã kích sao? Tình huống hung hiểm vừa rồi, ngươi cũng không mở miệng cầu cứu, ý chí của ngươi, ta rất khâm phục, nhưng chẳng lẽ với mấy câu đả kích này mà đã chịu không nổi sao?
- Ta chỉ là đã nghĩ thông một việc.
- Chuyện gì? Nói nghe một chút.
- Đó chính là không đấu với miệng với ngươi, cũng không thể so cao thấp với tên biến thái ngươi!
- Sư huynh, tốt xấu gì ta cũng là chưởng giáo một môn, ngươi nói ta biến thái, cái này không thích hợp a?
Không có âm thanh nào vang lên nữa.