Chương 508 Giết chết
Sư huynh, bây giờ cũng đang rảnh rỗi, ngươi tán gẫu cùng ta vài câu a.
Không có âm thanh nào vang lên nữa.
- Ai, thật nghĩ không thông, sao ngươi và lão sư lại có khác biệt lớn như vậy chứ/
Vẫn không có ai trả lời.
Trong sương mù, Tần Tử Lăng bất đắc dĩ phải liếc Phong Tử Lạc một cái.
Lần này vào địa quật, thu hoạch cực lớn.
Tâm tình của Tần Tử Lăng rất tốt, muốn trở thành "Đường Tăng lắm lời", kết quả Phong Tử Lạc lại trực tiếp tu thành "bế khẩu thiền".
Tiêu Thiến ở bên kia vẫn còn tiếp tục chiến đấu.
Không biết từ lúc nào thì thần sắc của Tần Tử Lăng đã trở nên ngưng trọng.
Mà sắc mặt Phong Tử Lạc đã trở nên trắng bệch, hô hấp cũng ngừng lại.
Muốn mở miệng mấy câu, nhưng nhìn thoáng qua Tần Tử Lăng, môi run lên, cuối cùng vẫn phải đóng lại.
Lúc này, chỉ còn lại hai con ma tướng.
Một con là có thực lực gần đạt đến trung ma tướng, con còn lại là trung ma tướng.
Mà lúc này, thương thế trên người Tiêu Thiến đã nặng hơn, sau lưng, bắp đùi, thậm chí dưới sườn đều có thể nhìn thấy vết thương rách thịt, nhìn rất kinh người.
Mà trên thân của hai con ma tướng cũng có vết thương kinh người.
Song phương đều đã đánh đến sức cùng lực kiệt.
Sương mù đang lặng lẽ bay gần đến chiến trường.
Bởi vì Tần Tử Lăng sợ cứu viện không kịp.
- Xoẹt xẹt!
Rốt cục Tiêu Thiến đã tìm thấy một cơ hội nữa, Thanh Long Thương xuyên xuyên qua lân giáp dày cột của tiểu ma tướng, trực tiếp đi vào bộ ngực của nó.
Nhưng vừa lúc đó, trên mặt tiểu ma tướng lộ ra nụ cười tàn nhẫn, ma khí kinh khủng từ trên thân nó bắt đầu khởi động điên cuồng, phảng phất như dung nham dưới núi đang phá ra.
Trong lúc nguy cấp, khí huyết kình lực trên toàn thân của Tiêu Thiến bắt đầu khởi động.
Cả người cầm thương bay ngược ra sau, khí lưu kình lực quanh thân kịch liệt chuyển động, hình thành một bộ lân giáp, trên thân giáp có nhiều lân giáp của thanh long.
- Oanh!
Thân thể của tiểu ma tướng bỗng nhiên nổ tung.
Huyết nhục, toái cốt, lân phiến, gai xương nhao nhao bắn nhanh như điện về phía Tiêu Thiến, còn ma khí cuồn cuộn đang gào thét.
May là Tiêu Thiến đã sớm lui nhanh một bước, cả người chỉ bị ma khí chạm vào, sau đó bổ nhào vào cái trên không trung.
Lúc Tiêu Thiến bổ nhào trên không trung, đầu óc đã tiến nhập vào trạng thái bình tĩnh mà từ trước đến nay chưa từng có, rõ ràng nhìn thấu biến hóa của ngoại giới, thân thể tùy thời đều có thời gian để phản ứng với lực bạo phát từ tiểu ma tướng.
Mặc dù như vậy, Tiêu Thiến vẫn không thể tránh né hết, bị một ít toái cốt đâm trúng.
Máu tươi trào ra từ miệng.
- Thình thịch!
Toàn thân Tiêu Thiến rơi xuống đất, đôi mắt đưa lên gắt gao nhìn chằm chằm trung ma tướng ở cách đó 200m.
Trung ma tướng đã hành động sớm hơn nàng, ngay từ đầu đã tránh qua vị trí an toàn.
- Tử Lăng!
Phong Tử Lạc rốt cục nhịn không được, mở miệng lần thứ hai.
Tần Tử Lăng không có trả lời hắn, chỉ là đưa tay lên một chút, ra hiệu hắn câm miệng.
Đôi môi của Phong Tử Lạc run lên, nhìn về phía Tần Tử Lăng với ánh mắt rất phức tạp.
- Nhân tộc, ngươi cường đại như thế, huyết nhục khẳng định là mỹ vị, ăn vào huyết nhục của ngươi, bản ma tất có thể đột phá!
Trong miệng trung ma tướng vang lên âm thanh rất quái dị, lộ ra mùi vị âm u tàn nhẫn đến cùng cực.
- Ngươi mơ mộng quá rồi!
Tiêu Thiến chậm rãi đứng lên tới, lưng thẳng, như là một cây trường thương, khí huyết kình lực trên thân đã có phần yếu đi, nhưng khí thế trên người lại càng thêm kinh người.
- Giết!
Tiêu Thiến nghiêm ngặt quát một tiếng, nhân thương hợp nhất, vậy mà chủ động khởi xướng tiến công.
- Gào!
Trung Ma Tướng rống giận, giống như cột đá vào bắp đùi, xông qua đại địa, xông về phía Tiêu Thiến.
Sau một nén nhang.
Cánh tay phải của trung ma tướng đã có một lỗ vết thương, rất sâu, nhìn thấy tình cảnh, nó quay đầu lại chạy như điên về phía có nhiều hắc khí nhất.
Phía sau nó, toàn thân Tiêu Thiến là máu, tay cầm Thanh Long Thương theo đuổi không bỏ.
Nhưng khi nàng thừa thắng xông lên, đột nhiên lại cảm thấy thiên địa xoay tròn biến sắc.
Vốn là địa quật tâm tối đột nhiên tỏa sáng hào quang, có một hỏa cầu đang thiêu đốt hừng hực như hỏa diễm, từ trên cao rơi xuống người con ma tướng, hỏa cầu càng ngày càng lớn, tựa hồ có thể đốt cháy hết những thứ nó đi qua, khiến cho trung ma tướng cảm giác được lân phiến trên người nó đang phát nhiện..
Đột nhiên xuất hiện một màn này, khiến cho tinh thần của trung ma tướng vô cùng hoảng loạn.
Ngay lúc trung ma tướng đang có ý định tự bạo, lại cảm giác đầu óc tê rần, tiếp theo là mất đi ý thức.
Đầu thương sắc bén giống như mũi khoan đã chui vào mi tâm của nó, lộ ra sau đầu của nó.
- Oanh!
Trung ma tướng ngã xuống đất, mặt đất chấn động.
Tiêu Thiến quỳ một chân trên đất, thở hổn hển từng ngụm, mồ hôi lớn như hạt đậu hỗn tạp với máu loãng nhỏ từng giọt trên mặt đất.
- Ngươi thế nào?
Tần Tử Lăng phi thân xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Tiêu Thiến.
- Ta không sao!
Tiêu Thiến lắc đầu, sau đó duỗi nhẹ tay, nói:
- Ngươi dọn dẹp chiến trường trước đi. Ngươi dựa vào ta quá gần, ta sẽ trở nên mềm yếu. Cuộc chiến sinh tử lần này, ta thu hoạch rất lớn, ta muốn thừa cơ này đả tọa chữa thương, nhưng ta sẽ không thư giãn nghỉ ngơi, dạng này mới có thể ma luyện ý chí của ta.
Nói xong, Tiêu Thiến cố nén đau đớn cùng suy yếu toàn thân, lung la lung lay ngồi thẳng người, lấy ra đan dược chữa thương từ trong nhẫn trữ vật, nỗ lực tập trung tinh thần vào việc vận chuyển kình lực.
Nhìn Tiêu Thiến ở loại huống này mà vẫn không chịu thở phào một hơi, mà lại vận công chữa thương, Tần Tử Lăng lại đau lòng, lại kính nể.
- Trách không được Tiêu Thiến tuy tuổi còn trẻ đã có tu vi như thế, trước đây ta luôn luôn cho rằng duyên cớ nhờ có ngươi hỗ trợ, hôm nay mới biết, cốt lõi vẫn là ở nàng.
Phong Tử Lạc cảm thấy kính nể nói.
Tần Tử Lăng nghe vậy gật đầu, sau đó thả ra Viên Đại cùng Viên Nhị, để cho chúng nó hỗ trợ thu dọn chiến trường.
Hơn ba trăm bộ lân giáp ma vệ cùng bán cố hóa tinh huyết, huyết tinh của ba con ma tướng, lân giáp cùng gai xương, trong đó có một con là trung ma tướng.
Trung ma tướng rất ít khi xuất hiện ở địa quật, hơn nữa bởi vì trung ma tướng còn rất mẫn cảm với sinh tử, cho nên vào thời khắc mấu chốt sẽ rất dễ tự bạo, đây cũng là lý do vì sao huyết tinh của trung ma tướng lại trân quý hơn rất nhiều so với huyết nguyên của dị thú ngũ phẩm trung giai.
Lần này, tính toán đầu tiên là giết người cướp của, bây giờ Tần Tử Lăng lại kiếm thêm một bộn nữa.
Sau một canh giờ, Tiêu Thiến dừng vận công.
Lúc này tuy thân thể của nàng vẫn còn suy yếu như trước, nhưng tinh thần khí của nàng đều đạt ở mức đỉnh phong, khiến cho người xung quanh đều có thể cảm nhận được không có thức gì có thể lọt qua cảm giác của nàng.
- Đi về trước đi.
Tần Tử Lăng thấy Tiêu Thiến thu công, nói.
Lần này thu hoạch đã đủ nhiều, cũng là lúc hắn đến Thương Lãng Đảo, mà Tiêu Thiến cùng Phong Tử Lạc cũng có được thu hoạch từ ma luyện, chiến lực cũng không còn bao nhiêu, không còn có thể ở lại địa quật được nữa.
- Được!
Tiêu Thiến cùng Phong Tử Lạc gật đầu.