← Quay lại trang sách

Chương 525 Nhanh chân đến trước

Dọc theo quan đạo thông từ Hợp Nhai Quận đến Phương Sóc Quận, Tần Tử Lăng nhìn thấy không ít đám người mặc quần áo tả tơi, da vàng xanh xao xô đẩy chen lấn nhau, kết thành đội đi về phía Phương Sóc Quận.

Đột nhiên có một đám sơn tặc từ phía trên gò núi xung phong liều chết đi ra, những tên bách tính chạy nạn kia đều thét lên tuyệt vọng, chạy tứ tán bốn phía, có vài nhóm phụ nữ và trẻ em căn bản không có cách nào chạy trốn, chỉ có thể ôm chặt con của mình, mà bọn sơn tặc thì không có chút kiêng kỵ nào, cứ vậy mà quơ đao trong tay lên.

Tần Tử Lăng thấy thế, trong con ngươi hiện lên vẻ sát ý lạnh như băng, nhấn trên đầu Huyết Thương Ưng một cái.

Huyết Thương Ưng lao xuống nhanh như điện chớp, cánh chim to lớn vỗ mấy cái, cuốn lên trận trận cuồng phong, lập tức giết hết bọn sơn tặc đang giết hại bách tính.

Huyết Thương Ưng hạ xuống quan đạo.

Đôi ưng nhãn hung ác nhìn quét phía trước.

- Là dị cầm tam phẩm, chạy mau a!

Có sơn tặc kêu lên, quay đầu lại chạy trốn tứ phía.

Ba tên sơn tặc cầm đầu có chút kiến thức, biết người cưỡi dị cầm tam phẩm có thể giết bọn họ trong nháy mắt, vậy nên ba người căn bản không chạy đi, mỗi tên đều quỳ ở trên mặt đất, dập đầu cầu xin tha thứ.

- Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng!

Quả nhiên ngay lúc ba tên sơn tặc cầm đầu đang dập đầu cầu xin tha thứ, Trịnh Tinh Hán đã huy động một thanh đại đao lên không trung.

Thanh đại đao này được luyện chế từ cánh tay đao của trung ma tướng, cứng rắn sắc bén, tên là Trảm Ma Đao.

Trảm Ma Đao này được đặc chế riêng cho võ đạo tông sư của Vô Cực Môn.

Trịnh Tinh Hán cách không vung lên đại đao, đao mang to dài lao ra, gào thét cắt qua không khí, lại cắt đứt đường chạy trốn của bọn sơn tặc.

Thi thể của những tên sơn tặc kia rơi tứ tung, trong nháy mắt đều bị giết chết, không một người nào có thể chạy trốn.

Ba tên thủ lĩnh sơn tặc thấy thế thì sợ vỡ mật, cái đầu dán dính lên trên mặt đất, liên tục van xin, huyết nhục trên trán đã hòa lẫn với đất cát trên đất.

- Các ngươi cầu xin ta tha mạng, vậy các ngươi có từng bỏ qua cho những bách tính này hay không?

Tần Tử Lăng gợn sóng nói, nói xong lại không để ý đến bọn họ, mà là quay đầu nhìn về phía cửa núi.

Lúc Tần Tử Lăng quay đầu nhìn sau lưng, Trịnh Tinh Hán đã giơ tay lên chém xuống, trong nháy mắt đã chém chết ba tên thủ lĩnh sơn tặc.

Thân phụ mẫu của hắn là chết ở trong tay đám sơn tặc, bình sinh Trịnh Tinh Hán hận nhất chính là sơn tặc loạn phỉ.

- Đa tạ ân cứu mạng thần tiên! Đa tạ ân cứu mạng thần tiên!

Sau khi giải quyết xong đám sơn tặc, những cặp mẫu tử chạy nạn kia liền vội vác dẫn theo con nhỏ đến quỳ dưới chân của Tần Tử Lăng, quất quít cuối đầu cảm tạ.

- Thần tiên?

Tần Tử Lăng nhớ lại những chuyện cũ đã phát sinh ở Tần gia, trong đầu khá là cảm khái.

- Các ngươi đều đứng lên đi, ta không phải là thần tiên, ta chỉ là cao nhân mà thôi.

Tần Tử Lăng nói.

Nhưng những người kia vẫn không dám đứng lên.

Tần Tử Lăng thấy thế bất đắc dĩ cười cười, sau đó hỏi:

- Bây giờ các ngươi muốn đi nơi nào?

Một ít người lớn đều không nghĩ tới dạng nhân vật thần tiên như Tần Tử Lăng lại hòa ái dễ gần như thế, lại còn hỏi bọn hắn vấn đề này, mỗi người đều sửng sốt, nhất thời không có ai đủ can đảm để trả lời, duy nhất chỉ có một hài tử bị mẫu thân của hắn lôi quỳ xuống gần đó, ngẩng đầu lên nhìn Tần Tử Lăng, một đôi mắt đen thùi trong suốt nhìn Tần Tử Lăng trả lời:

- Mẫu thân nói mang ta đến Phương Sóc Quận. Nàng nói quận trưởng đại nhân của Phương Sóc Quận là đại lão gia thanh thiên, nàng nói ở nơi đó không có người xấu, có thể mua bánh bao nóng mỗi ngày, còn có phòng để ở. Thần tiên thúc thúc, ngài đã từng đến Phương Sóc Quận chưa? Mẹ ta nói có thật không?

Nhìn hài tử bụi bặm trước mặt, đôi mắt đen thùi đầy ước mơ, trong lòng Tần Tử Lăng đột nhiên dường có chút cảm động.

Tự khi trọng sinh đến thế giới này, hắn vẫn luôn muốn phát triển lớn mạnh thực lực của chính mình, nắm giữ một phần năng lực để tự vệ, chưa từng có hùng tâm tráng chí gì, cũng không có lý tưởng chứa cả thiên hạ trong lòng.

Nhưng bây giờ nhìn tiểu hài tử trước mắt này, tâm can của Tần Tử Lăng lại nhói lên một cái, khiến cho hắn tự cảm thấy xấu hổ cùng tự trách.

Trước đây, hắn không có bản lĩnh, chỉ cầu tự bảo vệ mình là được.

Hiện tại hắn đã xem như là cường giả nhất lưu ở Đại Tề Quốc, mà nơi này chỉ là Tây Vân Chân, một trung châu, cớ sao hắn còn có thể trơ mắt đứng nhìn bách tính phải trôi dạt khắp nơi?

- Mạnh Tử nói bần chí tư biến, đạt chí kiêm tế thiên hạ*, mặc dù ta không có lòng dạ lớn như vậy, chưa cả thiên hạ thì vẫn chưa được, nhưng ở Tây Vân Châu này, ta cũng có thể giúp người giúp dân a! Nếu như chỉ vài điều này còn không làm được, thì cho dù bản lĩnh lợi hại ta hơn nữa, thì cũng chỉ là một tiểu nhân bất chấp mọi thứ vì tư lợi mà thôi!

*Khi nghèo thì chỉ lo lắng cho bản thân, nhưng khi đạt thành công thì có thể cống hiến và giúp đỡ xã hội rộng lớn hơn

Rất nhanh, trong lòng Tần Tử Lăng có quyết định.

Quyết định này vừa đưa ra, Tần Tử Lăng cảm giác đầu vai lập tức căng lên, nhưng cùng lúc này, thần hồn của hắn như được thả ra bên ngoài, một loại cảm giác trời cao đất rộng, thần hồn trong sáng, như có thể chứa cả thiên hạ.

Khí tức thần hồn ngồi bên trong nê hoàn cung đột nhiên bắn ra từng tia hải nạp bách xuyên!

- Mẹ ngươi nói thật, tiểu hài tử!

Tần Tử Lăng sờ sờ đầu của hài đồng, nói.

- Thật tốt quá!

Hài đồng hài lòng hoan hô, sau đó lại kích động nói với mẫu thân của mình:

- Mẹ, người nghe chưa? Thần tiên thúc thúc nói đó là thật, vậy khẳng định sẽ không phải là giả rồi!

- Ừm ừm!

Mẫu thân vuốt đầu của đứa bé, viền mắt ướt át.

Trong lòng nàng rất rõ ràng, nàng chưa từng tới Phương Sóc Quận, rất nhiều chuyện đều là tin vỉa hè, ai có thể biết thật hay giả? Nàng nói như thế với hài tử, cũng chỉ là tăng thêm hi vọng cho hắn, đồng thời cũng là lừa chính mình, tạo hi vọng cho chính mình.

- Trịnh sư huynh.

Tần Tử Lăng thấy thế, nhìn về phía Trịnh Tinh Hán.

- Có!

Trịnh Tinh Hán nghiêm nghị chắp tay nói.

- Ngươi về Phương Sóc Quận một chuyến, truyền mệnh lệnh của ta, phái mấy người đến đây hộ tống nhóm bách tính này, đợi bọn họ đến thành, an bài tất cả cho bọn họ, đồng thời lại phái một ít người đến dẹp loạn giặc cướp của Hợp Nhai Quận, còn cái gì mà ma giáo, tất cả đều quét sạch, phía bên Hợp Nhai Quận có ai dám cản trở, giết sạch không tha!

Tần Tử Lăng trầm giọng nói.

- Rõ!

Trịnh Tinh Hán nghe vậy, quỳ một chân trên đất lĩnh mệnh, sau đó cưỡi Huyết Thương Ưng xông lên trời.

- Mọi người đều đứng lên đi, ta hộ tống các ngươi đi một đoạn, chờ lát nữa có người từ Phương Sóc Quận chạy tới sẽ thay ta hộ tống các ngươi, đến lúc đó, cũng sẽ sắp xếp một chỗ ở cho các ngươi.

Tần Tử Lăng nói.

Mọi người nghe vậy thì ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, một hồi lâu mà mới hiểu được cảnh tượng trước mặt, sau đó lại quỳ rập đầu xuống đất cảm tạ..

- Thần tiên, cường giả cao cao tại thượng làm sao biết nhân gian tật khổ a! Sở dĩ người là người, bởi vì khác với cầm thú, con người có tình cảm nhân nghĩa, còn cầm thú lãnh huyết vô tình, không để ý tới sinh tử của người khác… Về sau nếu có một ngày ta thật sự tu thành thần tiên, cũng tuyệt đối không thể quên cội nguồn!

Nhìn một màn trước mắt, trong lòng Tần Tử Lăng âm thầm cảnh cáo chính mình!