Chương 527 Cao giai Kim Thi
Ba!
Long trảo to lớn trực tiếp đánh bay cốt thương, sau đó khí thế như muốn xé toạt hư không, chụp xuống Chử trường lão.
Long trảo to lớn xuyên thấu qua bầu trời, gào thét mà đến, mang theo lực lượng kinh khủng còn có một tia viễn cổ uy nghiêm, bá đạo, tang thương!
- Thần thông! Thần thông!
Sắc mặt Chử trường lão tái nhợt, kêu lên âm thanh, đồng thời pháp lực mãnh liệt tóe ra, muốn đứng cả người dậy để ngự không bỏ chạy.
- Hừ, còn muốn chạy trốn!
Tần Tử Lăng cười lạnh một tiếng, một đoàn mây mù cuốn lên hắn, lấy tốc độ còn nhanh hơn Chử trường lão, mà cũng bởi vì Tần Tử Lăng thi triển cưỡi mây đạp gió, mây mù lượn lờ, long trảo trốn sau đám mây, bất cứ lúc nào cũng có thể ùa ra.
Long trảo đảo mắt một cái đã đuổi kịp Chử trường lão, gọn gàng đặt xuống đầu của hắn.
Lực lượng kinh khủng áp bách bao phủ cả người của hắn, khiến cho pháp lực quanh thân Chử trường lão đã bị vỡ tan trong nháy mắt, cả thân thể cũng gấp kịch lại.
- Tha mạng!
Chử trường lão kêu lên.
- Ta chỉ tha cho người có thể tha, còn loại tàn nhẫn vô đạo như ngươi, ma tính mười phần, ta tha ngươi chỉ là dung túng cho cái ác!
Tần Tử Lăng lạnh giọng quát nói, long trảo gào thét mà xuống.
- Ba!
Một thanh âm vang lên, long trảo đập trực tiếp cả người của Chử trường lão vào trong đại địa.
Mặt đất rạn nứt, huyết nhục của Chử trường lão văng tung tóe, máu tươi chảy như dòng nước, nhiễm đỏ đại địa.
Một đạo âm hồn mới từ trong thân thể tràn ra, nhưng lúc này, trên không trung lại xuất hiện một cây phiên kỳ, xung quanh bao bọc bởi hắc khí, phiên kỳ phất lên một cái đã có thể cuốn đi âm hồn.
Thiên địa hoàn toàn tĩnh mịch.
Âm sát âm phong gào thét, nữ tử kia như bị dọa đến tứ chi cứng đờ, phảng phất rơi xuống hầm băng, đứng ngẩn ngơ tại chỗ, người biết Tần Tử Lăng lợi hại như Trịnh Tinh Hán cũng cảm thấy lạnh sống lưng!
Cái này quá kinh khủng!
Trực tiếp đánh ra một chưởng, đã tiêu diệt luyện khí trung tông sư!
Ngay lúc nữ tử cùng Trịnh Tinh Hán đều bị chấn trụ, long trảo lại nổi lên, xuyên qua hư không, rơi vào bả vai của đại hùng Kim Thi đang đứng ngơ ngác vì chủ nhân của mình đã chết.
Đại hùng Kim Thi thấy long trảo rơi xuống, lúc này mới giật mình tỉnh lại, ngửa mặt lên trời gào thét, kim thân khổng lồ cường hãn mà liều mạng giãy dụa, muốn thoát khỏi sự trấn áp của long trảo.
Nhưng vào lúc này, Tần Tử Lăng đã sớm dùng máu tươi trên người nó để vẽ phù văn, lại lấy thần hồn phác hoạ thần hồn pháp ấn, chạy thẳng vào mi tâm của nó.
Rất nhanh, đại hùng Kim Thi không còn giãy dụa nữa, mà là ngoan ngoãn bó tay đứng yên.
- Ngươi, ngươi...
Nữ tử thấy trong nháy mắt mà Tần Tử Lăng đã giết Chử trường lão, đồng thời còn trong nháy mắt thu phục đại hùng Kim Thi, vẻ mặt giống như thấy quỷ sống giữa ban ngày, khuôn mặt kinh hãi cùng không dám tin tưởng.
- Có phải cảm giác rất kỳ quái hay không?
Tần Tử Lăng cười lạnh một tiếng, sau đó cũng không thấy hắn có động tác gì, đại hùng Kim Thi kia liền nhảy lên một cái, đánh về phía nữ tử cùng Ngân Thi bên người nàng.
- Ngươi làm như thế nào?
Lúc này, nữ tử thốt ra, thậm chí còn quên mất chuyện quan trọng nhất vào lúc này là cầu xin tha mạng.
Thanh âm của nữ tử còn chưa rơi xuống hết, thì "bành" một tiếng, hùng chưởng to lớn rơi xuống, đập chết nàng.
- Ài, ta cho ngươi biết, ngươi cũng không hiểu a!
Tần Tử Lăng lắc đầu, tự nhủ nói một câu, sau đó nói với đại hùng Kim Thi:
- Về sau cứ gọi ngươi là Hùng Đại a, đi xử lý chiến trường đi.
Đại hùng Kim Thi tuân lệnh, sau đó thân thể khổng lồ khom xuống, sờ soạng thân thể của nữ tử, sau đó đào một cái hố, chôn nàng.
Lại sau đó, đại hùng Kim Thi lại đi sờ soạng thân thể Chử trường lão, moi được hai cái nhẫn trữ vật, tất cả đều đưa tới trước mặt của Tần Tử Lăng.
Tần Tử Lăng thu thi thể của Chử trường lão và đại hùng Kim Thi vào trong Dưỡng Thi Hoàn, nhìn hai chiếc nhẫn trữ vật trong tay, tiện tay ném nhẫn trữ vật của nữ tử kia cho Trịnh Tinh Hán, nói ra:
- Trịnh sư huynh, cái này cho ngươi.
- Cảm ơn chưởng môn sư huynh, hiện tại ta sẽ ra bên ngoài hạp cốc coi chừng.
Trịnh Tinh Hán vội vã tiếp lấy nhẫn trữ vật, chắp tay đối với Tần Tử Lăng, nói.
- Được, làm phiền Trịnh sư huynh.
Tần Tử Lăng gật đầu.
Nhìn bóng lưng Trịnh Tinh Hán rời đi, Tần Tử Lăng lắc lắc cánh tay có chút mỏi, hơi tiếc nuối.
Uy lực của thần thông biến hóa rất lớn, nhưng duy trì thời gian liên tục, di chứng gặp phải lại là vấn đề rất lớn.
Bằng không nếu hắn có thể duy trì long trảo liên tục, lúc gặp phải đại tông sư, sẽ trực tiếp thi triển liên tục mấy hơi, dù cho là đại tông sư cũng bị áp chế, cuối cùng rơi vào thế hạ phong.
Nhưng bởi vì gặp phải di chứng khi duy trì liên tục, hắn gặp phải đại tông sư sẽ không thể triển khai một chiêu này, mà chỉ có thể là dùng làm đòn sát thủ.
- Mặc dù thời gian thi triển ngắn một chút, những có lẽ là bởi vì cảnh giới hiện tại của ta vẫn chưa đạt tới đại tông sư. Nếu như chờ ta đột phát đến cảnh giới đại tông sư, lại thi triển thần thông biến hóa này, uy lực khẳng định sẽ tăng thêm nhiều lần, dù cho là đại tông sư cũng không thể ngăn cản, hơn nữa đến lúc đó, thời gian duy trì thần thông sẽ có thể dài hơn rất nhiều.
Rất nhanh, Tần Tử Lăng ngẫm lại cảnh giới bây giờ của mình, còn có uy lực của một trảo kia, những tiếc nuối trong lòng kia đều biến mất không thấy đâu nữa, sau đó bắt đầu mở ra Dưỡng Thi Hoàn, thu lấy âm sát địa mạch.
Âm sát địa mạch cuồn cuộn được thu vào Dưỡng Thi Hoàn.
Âm sát chi khí bên trong Dưỡng Thi Hoàn không ngừng trở nên nồng đậm, hóa thành mây đen bao phủ Dưỡng Thi Hoàn.
Tứ Thủ, Viên Đại, Viên Nhị còn có Ứng Báo, bốn con Kim Thi, mỗi con đều nằm trong quan tài thôn phệ lấy âm sát chi khi nồng nặc.
Mà Hùng Đại thì đang cầm một khối huyết tinh của tiểu ma tướng, tham lam hấp thụ lực lượng bên trong.
Mấy ngày nay, Tần Tử Lăng đã mở rộng việc cung ứng huyết tinh của ma tướng, thậm chí ngay cả ma huyết tinh của đại ma tướng cũng đưa cho đám Tứ Thủ, cho nên hiện tại thì đám Tứ Thủ không hề thiếu ma tinh huyết.
Ngược lại là âm sát chi khí bên trong Dưỡng Thi Hoàn, gần đây lại không đủ cho nhu cầu của đám cương thi, bây giờ lại tràn vào nhiều âm sát chi khí như vậy, đối với chúng nó mà nói, quả là nắng hạn lâu ngày lại gặp được mưa.
Mà Hùng Đại thì ngược lại.
Mặc dù Chử trường lão kia cũng lợi hại, nhưng cũng chưa chắc lấy ra được ma huyết tinh, bây giờ Hùng Đại nhìn thấy ma huyết tinh, làm gì còn quan tâm đến âm sát chi khí.
Ròng rã qua một canh giờ, Tần Tử Lăng mới thu hết toàn một âm sát chi khí ở nơi đây vào trong Dưỡng Thi Hoàn.
- Không tệ, không tệ, cũng có thể chèo chống một đoạn thời gian dài.
Tần Tử Lăng thu hồi Dưỡng Thi Hoàn, quét mắt nhìn mây đen âm sát chi khí, rất là thoả mãn.
Mà giờ này, hạp cốc không còn âm sát địa mạch bốc ra âm sát chi khí, sinh cơ nơi đây ngày càng nồng đậm.
Tần Tử Lăng cùng Trịnh Tinh Hán lại trao đổi vài câu, sau đó đạp lên Huyết Thương Ưng, hai người bay lên không.
Trở lại Phương Sóc Quận, Tần Tử Lăng không thèm đến Vân La Hồ ngay, mà là đến quận thủ phủ.
Mặc dù hiện tại Tiêu Thiến là quận trưởng, nhưng cũng chỉ là một chưởng quỹ vung tay, phần lớn đại sự đều giao cho đại bá của nàng là Tiêu Văn Thần, còn có đám người Tả Nhạc phụ giúp xử lý xử lý, nói chung nhiệm vụ chính của nàng chỉ là trấn thủ thành trì.
- Sao ngươi lại tới đây?
Thấy Tần Tử Lăng cố ý chạy tới quận thủ phủ tìm mình, Tiêu Thiến không khỏi có chút ngoài ý muốn nói.