Chương 544 Ai ta cũng đám đánh
Ba!
Trường tiên hỏa diễm bỗng nhiên nhảy lên, muốn quấn quanh bàn tay kim sắc, nhằm thiêu đốt nó.
Hỏa khắc kim!
- Buông tay!
Tần Tử Lăng thấy thế cười lạnh một tiếng, kim quang trên bàn tay bỗng nhiên tăng mạnh, lập tức ép xuống hỏa diễm, sau đó lại kéo lấy trường tiên một cái.
Quận chúa lập tức cảm thấy có kim lực đang chạy dọc theo trường tiên chảy xuống tay nàng, "a" một tiếng, nàng lập tức buông lỏng tay ra.
Lại Ất Noãn ở bên trong xe nhìn một màn này, trong mắt đầu tiên là hiện lên vẻ kinh ngạc, tiếp theo là rất bất đắc dĩ lắc đầu.
- Thấy có người làm chỗ dựa, tiểu tử này ngược lại không có chút khách khí nào a, cũng không suy nghĩ một chút người hắn đang động đến là ai, là đích nữ thái tử đương triều, tôn nữ của hoàng đế lão nhi, lần này xem ra cũng vất vả đây.
Lại Ất Noãn suy nghĩ trong lòng, mở miệng nói:
- Được rồi, trả Hỏa Long Tiên cho quận chúa đi.
- Được rồi!
Tần Tử Lăng lên tiếng, tiện tay lại ném Hỏa Long Tiên cho quận chúa.
Mặc dù quận chúa ù còn trẻ, tâm cao khí ngạo, nhưng nháo trò như thế, trong lòng cũng có vài suy nghĩ, tiếp nhận Hỏa Long Tiên, quay đầu ngựa lại, một đường chạy như điên về phía hoàng thành, người đi trên đường cũng nhao nhao né tránh.
Có thị vệ tùy tùng thấy thế, đã sớm đuổi theo.
Hai chiếc xe ngựa thì không nhanh không chậm quay đầu ngựa lại.
- Khánh Viễn Bá, trở về nói cho thái tử, là quân thì phải có hữu đức, ngực nở vai rộng.
Thanh âm của lão giả ngồi trên xe ngựa truyền ra.
- Bản bá tước sẽ truyền đến thái tử.
Trong xe ngựa truyền ra thanh âm uy nghiêm hùng hồn của Khánh Viễn Bá, tiếp theo xe ngựa chậm rãi rời đi.
Nhìn theo xe ngựa rời đi, Tần Tử Lăng mang theo Tần Hưng Bảo bị thương cả người đến trước mặt xe ngựa cổ kính, hơi hơi khom người chắp tay nói:
- Vừa rồi đa tạ tiền bối giải vây.
- Ngươi lên đi, tiểu tử Tần gia bị thương phóng ngựa đuổi theo.
Lại Ất Noãn nói.
Tần Tử Lăng lộp bộp một lần trong lòng, nhưng vẫn khom lưng chắp tay đứng trước xe, nói một tiếng quấy rầy, sau đó leo lên xe ngựa, vén rèm xe lên, đi vào.
- Đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau!
Lại Ất Noãn chỉ chỉ vị trí đối diện, một bên ra hiệu Tần Tử Lăng ngồi xuống, một bên thuận miệng nói.
- A! Tiền bối gặp qua vãn bối lúc nào, sao vãn bối không có chút ấn tượng nào?
Tần Tử Lăng "kinh ngạc" nói.
Trên thực tế, vừa rồi lúc Lại Ất Noãn ở trên xe ngựa, Tần Tử Lăng đã sớm cảm giác được một cỗ khí tức quen thuộc, nhưng lại nhớ không nổi đã gặp qua ở nơi nào, cho tới sau này lúc Khánh Viễn Bá xuất thủ muốn ngăn ngăn cản roi da, trên không trung lại xuất hiện qua thiểm điện, bây giờ Tần Tử Lăng mới nhớ lại chuyện cao thủ nhé lén ở cô đảo.
- Ngươi đương nhiên không biết, năm ngoái ngươi cùng nha đầu Tần gia xuất thủ cứu người, ngươi cưỡi Liệt Diễm Ưng ở trên không trung ném xuống Ất Mộc Âm Lôi, ta ở Thương Lãng Đảo thấy rất rõ ràng, vẫn có mấy phần tính toán cùng thủ đoạn.
Lại Ất Noãn nói.
- Tiền bối chẳng lẽ có thần thông Thiên Lý Nhãn hay sao? Cách xa như vậy còn có thể nhìn thấy chúng ta, trách không được vãn bối không hay biết gì. Bản lĩnh của tiền bối thực sự là vô cùng cao thâm, vãn bối không đáng là gì trước mặt tiền bối a.
Tần Tử Lăng nghe vậy, vừa khiếp sợ lại vừa kính nể, trong mắt lại càng tràn đầy "ngưỡng mộ".
Thiên xuyên vạn xuyên, nịnh bợ không xuyên.
Tần Tử Lăng cùng biểu tình của hắn lại khiến cho Lại Ất Noãn vẫn khá là hưởng thụ.
Bất quá mặt ngoài thì Lại Ất Noãn vẫn bày làm ra một bộ thấy rõ hết thảy, là phong phạm của cao nhân, vỗ về râu bạc trắng nói:
- Ta biết tiểu tử ngươi là kẻ dối trá, lần trước trên biển lại xoay mấy người Tạ gia chong chóng. Cho nên ngươi không cần thừa lời với ta, cũng không sợ chuyện Thiên Diễn Lệnh lộ ra thì sẽ mạng đến họa diệt thân sao.
- Đứng trước thực lực tuyệt đối, âm mưu quỷ kế gì, kẻ gian trá như thế nào cũng đều uổng công. Tiền bối có lớn như thế thần thông, vãn bối đứng trước mặt ngài làm sao có tâm tư gì, đây không phải là chán sống sao?
Tần Tử Lăng vội vã "kinh sợ" nói.
- Lời nói này cũng có đạo lý!
Lại Ất Noãn gật đầu, trên mặt rốt cục lộ ra một vệt thoả mãn.
Thấy Lại Ất Noãn rốt cục cũng chụp đến điểm này, lúc này Tần Tử Lăng mới tiếp tục nói:
- Về phần Thiên Diễn Lệnh, đó là do Thiên Diễn Tông ban hành mệnh lệnh, vãn bối nào dám ăn không nói có!
Lại Ất Noãn lại gật đầu lần nữa, biểu tình trên mặt càng phát ra nhu hòa.
- Không phải vào hai tháng sau, tiểu kết giới Phong Lôi ở Thiên Lĩnh Sơn sẽ mở ra sao? Vãn bối lĩnh chính là lĩnh mệnh này.
Tần Tử Lăng tiếp tục nói.
- Hừ, ngươi nhìn lão đạo ta dễ lừa gạt như thế sao?
Lại Ất Noãn nghe được cái này lời nói, biểu tình trên mặt dần dần trầm xuống, một cỗ hơi thở từ trên thân hắn phát ra, tạo thành uy áp khủng khiếp ép về phía Tần Tử Lăng.
Uy áp kinh khủng đánh tới, khí huyết kình lực còn có chân lực bên trong đan điền đều phải rục rịch, thiếu chút nữa là đã dâng ra chống lại uy áp, cũng may ngũ hành tương sinh tương khắc, lại có thần hồn mạnh mẽ trấn trụ, lúc này mới đè lại được chúng nó.
Bởi vậy, cái trán của Tần Tử Lăng liền toát mồ hôi lạnh, rất là hợp với tình hình hiện tại.
- Vãn bối tuyệt đối không dám hồ lộng tiền bối.
Tần Tử Lăng trả lời, cái trán liên tục có xuất mồ hôi lạnh chảy ra.
- Thiên Diễn Lệnh đến tiểu kết giới Phong Lôi chính là do ta phụ trách ban hành, có người như ngươi hay không, chẳng lẽ ta còn có thể không biết hay sao?
Lại Ất Noãn nói, hai mắt như điện bắn thẳng đến Tần Tử Lăng.
- Huyền sư chính là huyền sư a, ánh mắt này thực sự là như đao a, nếu ta không có ngũ hành tương sinh tương khắc, lại đả thông thiên nhân chi đạo, thần hồn có thể thông qua thiên nhân chi đạo, cường hành trấn trụ tràng tử, bằng không lần này đã sớm lộ tầy.
Mồ hôi lạnh trên trán Tần Tử Lăng lại bốc ra vui sướng, bên trên miệng lại vội vã nói:
- Nguyên lai tiền bối chính là trưởng lão Thiên Diễn Tông, trách không được thần thông cường đại như vậy.
- Nhưng vãn bối tuyệt đối không dám lừa gạt tiền bối. Mặc dù Thiên Diễn Lệnh không trực tiếp ban phát cho vãn bối, nhưng vãn bối đã quyết định cùng lão sư Kiếm Bạch Lâu tiến vòa tiểu kết giới Phong Lôi, đồng thời gia sư cũng đã bẩm báo chuyện này cho phán quan Tây Vân Châu Gia Cát Vận Kim.
- Tây Vân Châu, vậy ra vừa rồi ngươi mới sử dụng canh kim chưởng pháp!
Gương mặt Lại Ất Noãn lộ ra một vệt vẻ suy tư, sau đó vẻ mặt thoải mái nói:
- Nguyên lai sư phụ của ngươi là Kim Kiếm Tông Kiếm Bạch Lâu!
- Đúng vậy
Tần Tử Lăng "như trút được gánh nặng" nói.
- Ngươi xưng hô Kiếm Bạch Lâu là lão sư, xem ra ngươi là đệ tử ký danh của hắn.
Lại Ất Noãn thấy Tần Tử Lăng gật đầu, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, có chút ngoài ý muốn nhìn Tần Tử Lăng.
- Đúng thế.
Tần Tử Lăng gật đầu nói.
- Hắn không nói cho ngươi tình huống của tiểu kết giới Phong Lôi sao?
Lại Ất Noãn hỏi.
- Gia sư cương trực ghét dua nịnh, bảo vệ môn hạ đệ tử, làm sao hắn có thể không báo cho vãn bối biết tình huống của tiểu kết giới Phong Lôi? Bất quá cũng chính bởi vì chuyện này, vãn bối càng phải cùng hắn đi vào đó, chí ít thêm một người thì nhiều hơn một phần lực lượng.
Tần Tử Lăng lộ vẻ chính nghĩa lẫm nhiên, nói.
Lại Ất Noãn nghe vậy, nhìn Tần Tử Lăng trầm mặc.
Tiến vào tiểu kết giới Phong Lôi chính cửu tử nhất sinh, hắn đương nhiên biết, cho nên Thiên Diễn Tông mới ban phát Thiên Diễn Lệnh ra bên ngoài, mà không phải cưỡng chế để đệ tử trong môn chấp hành mệnh lệnh.
Thậm chí bởi vì hung hiểm quá lớn, vậy nên khi đệ tử bản môn Thiên Diễn Tông tiến vào tiểu kết giới Phong Lôi, Lôi Tốn Thạch mà họ thu thập được sẽ có thể bảo lưu một phần ba, giữ lại khi bọn hắn đột phá đến đại tông sư sẽ sử dụng, nhưng trước mắt thì đệ tử Thiên Diễn Tông cũng không dám báo danh tiến vào tiểu kết giới Phong Lôi.
Đệ tử Thiên Diễn Tông có ưu đãi như vậy, mà vẫn không có ai nguyện ý đi vào, vậy nên thế lực tông môn gia tộc khác thì càng khỏi cần nói.
Đa số mọi người đều lựa chọn tìm cớ thoái thác mệnh lệnh.