← Quay lại trang sách

Chương 547 Giám chính

Được rồi, thứ có thể cho ngươi vi sư đều đã cho ngươi, bây giờ vi sư cũng không thể giúp được gì nữa. Cũng sắp đến Ty Thiên Giám, ngươi xuống xe đi. Kiếm Bạch Lâu bên kia, ta sẽ sai người truyền lệnh cho Gia Cát Vận Kim.

Lại Ất Noãn nói.

- Lão sư không phải là giám chính đại nhân a?

Tần Tử Lăng nghe vậy buột miệng hỏi.

- Lấy bản lĩnh bây giờ của vi sư, thực chất vẫn chưa thể trấn áp được một ít tông môn ở Đại Tề Quốc, cũng không trấn áp được hoàng thất. Mà giám chính Ty Thiên Giám còn lợi hại hơn vi sư.

Lại Ất Noãn trả lời, chỗ sâu trong đôi mắt hiện lên một vệt buồn bã cùng tự giễu.

- Lão sư khẳng định là giám chính đại nhân lợi hại hơn sao?

Tần Tử Lăng bén nhạy bắt được trong mắt Lại Ất Noãn tràn đầy buồn bã cùng tự giễu, buột miệng nói.

- Làm sao ngươi biết!

Trong lòng Lại Ất Noãn hơi chấn động một chút, buột miệng hỏi.

- Trực giác!

Tần Tử Lăng trả lời.

- Trực giác?

Lại Ất Noãn hơi sững sờ, tiếp theo cười ha ha lên, nói:

- Hảo cho trực giác! Hảo cho trực giác!

Một hồi lâu mà, Lại Ất Noãn mới ngừng cười lại, phất phất tay với Tần Tử Lăng nói:

- Xuống xe đi.

- Vâng!

Tần Tử Lăng đứng dậy hơi hơi khom người với Lại Ất Noãn, sau đó vén rèm xe lên rồi xuống xe.

Lúc xuống xe, Tần Tử Lăng cố ý chắp tay chào một cái với người phu xe.

Người phu xe mở mắt ra nhìn Tần Tử Lăng một cái, gật đầu coi như là chào hỏi.

Tần Tử Lăng cũng không để bụng, leo lên Ô Long Câu của mình, từ từ đưa mắt về phía Tần Hưng Bảo.

- Ngươi thế nào? Không sao chứ?

Nhìn theo xe ngựa biến mất ở đầu đường, sau đó Tần Tử Lăng mới chuyển hướng Tần Hưng Bảo hỏi.

- Không có sao cả, lần này nhờ có tiểu thúc xuất thủ, nếu không cái mạng nhỏ này của ta không biết có giữ được hay không.

Tần Hưng Bảo trả lời.

- Mạng nhỏ cũng không đến mức lúc nào cũng có thể chết, dù nói thế nào thì ngươi hiện tại cũng là tông sư, nhân vật cấp trưởng lão của Tần gia. Mặc dù bọn họ có thân phận tôn quý, cũng không dám giết ngươi trước mặt mọi người!

Tần Tử Lăng nói.

- Ngược lại ít nhất cũng phải bỏ nửa cái mạng!

Tần Hưng Bảo nói.

- Vừa đi vừa nói chuyện đi.

Tần Tử Lăng gật đầu, sau đó một cưỡi Ô Long Câu, một bên nói:

- Những người kia là ai? Sao ngươi lại trêu chọc phải bọn họ?

- Thiếu nữ kia là quận chúa, đích nữ của thái tử, thiếu niên là cháu ruột cữu gia đương triều quốc. Bên trong hai chiếc xe ngựa, trong đó một người là Khánh Viễn bá tước, trưởng tử cữu gia đương triều quốc. Một người khác là gia chủ Tạ gia, nhạc phụ đại nhân của thái tử.

- Về phần sao lại trêu chọc phải bọn họ, tiểu thúc ngài cũng biết, ta là người thích xen vào chuyện của người khác, quận chúa kia cùng tử tước phóng ngựa đả thương người trên đường, ta đây nhịn không được. Kết quả không nghĩ tới nguyên lai bọn họ là người của thái tử, ngươi cũng biết thái tử không thuận mắt Tần gia chúng ta, cho nên bọn họ liền mượn cơ hội làm khó dễ.

Mặt ngoài nhìn như là đang quật roi vào ta, nhưng thật ra là đang đánh Tần gia, cũng cho các đại thế lực ở Võ Châu kết cục sẽ như thế nào khi chống lại thái tử.

Tần Hưng Bảo trả lời.

- Cũng không khác so với phỏng đoán của ta.

Thần sắc Tần Tử Lăng bình tĩnh gật đầu, cũng không có biểu thị gì.

Đối với biểu tình của Tần Tử Lăng, Tần Hưng Bảo cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn.

Hắn thấy, dù sao thế lực của phủ thái tử quá lớn, coi như Tần Tử Lăng có biết thì cũng không thể làm cái gì.

- Đúng rồi, sao tiểu thúc lại đến thủ đô?

Tần Hưng Bảo hỏi.

- Mua ít đồ, còn ngươi?

Tần Tử Lăng hỏi.

- Cũng vậy, thuận đường nhìn xem đại thế.

Tần Hưng Bảo trả lời.

- Mua được gì rồi?

Tần Tử Lăng hỏi.

- Vẫn chưa mua được cái gì, nhưng giờ không mua nữa, chúng ta mau rời khỏi thủ đô.

Tần Hưng Bảo lắc đầu, trên mặt có chút bận tâm.

- Không sao cả, có lão sư ta ở đây, bọn họ dám làm gì chúng ta?

Tần Tử Lăng nói.

- Lão sư?

Vẻ mặt Tần Hưng Bảo vô cùng nghi hoặc.

- Lão nhân gia trong xe kia.

Tần Tử Lăng trả lời.

- Hắn là lão sư của ngươi?

Vẻ mặt Tần Hưng Bảo kinh ngạc.

- Mới vừa bái xong.

- Mới vừa bái xong?

Tần Hưng Bảo nghe vậy, đầu tiên là cảm thấy kinh ngạc, tiếp theo chính là không nói ra lời.

Tần Hưng Bảo trừ tương đối hay nói, thích xen vào chuyện của người khác, đầu óc vẫn rất thông minh. Từ vừa rồi một màn kia, tự nhiên suy đoán ra được bên trong xe nhân thân phần, thực lực đều ổn áp Khánh Viễn Bá tước.

- Lão nhân gia kia rốt cuộc ai?

Theo sát Tần Hưng Bảo vẻ mặt hưng phấn bát quái hỏi.

- Trưởng lão Thiên Diễn Tông!

Tần Tử Lăng trả lời.

- Cái gì!

Tần Hưng Bảo nghe vậy suýt chút nữa cả kinh không có từ ngựa trên lưng lật hạ xuống.

- Được rồi, đừng có ngạc nhiên quá!

Tần Tử Lăng tức giận nói.

- Tiểu thúc, cái này sao có thể trách ta a! Thật sự là lão sư của ngươi rất lợi hại! Không đúng, là tiểu thúc lợi hại, làm sao mà vào một lúc thôi đã có trưởng lão Thiên Diễm Tông thu làm đồ đệ? Ngài dạy ta một chút đi, hôm khác ta cũng bái một vị, như vậy thì mấy tên hỗn trướng sẽ không dám ỷ ta không có bối cảnh mà ức hiếp!

Tần Hưng Bảo nói.

- Hưng Bảo, sau khi thành tông sư, mấy thứ này khá là dễ dàng a!

Tần Tử Lăng liếc Tần Hưng Bảo một cái nói.

Vẻ mặt Tần Hưng Bảo ngẩn ra nói.

- Ngươi cảm thấy giống tiểu thúc cần chủ động đi bái sư hay sao?

Tần Tử Lăng hỏi.

- Dĩ nhiên không phải, dạng người ưu tú giống như tiểu thúc, đương nhiên là người khác chủ động muốn thu ngươi làm đồ đệ a!

Tần Hưng Bảo nói đến đây, rốt cuộc cũng hiểu, chụp lên cái đầu mình một cách mạnh mẽ, nói:

- Ai nha, về phương diện ưu tú, làm sao ta có thể so với tiểu thúc a!

Tần Tử Lăng nhìn Tần Hưng Bảo lộ ra một vệt biểu tình "trẻ nhỏ dễ dạy vậy", gật đầu nói:

- Vậy thì tốt, có thể nhận thức đến điểm này.

- Cái này không phải là học từ tiểu thúc sao?

Tần Hưng Bảo lập tức vỗ mông ngựa một cái.

- Ha ha!

Tần Tử Lăng nghe vậy, rốt cục không nhịn cười được, sau đó hỏi:

- Được rồi, tâm tình khá hơn rồi chứ?

Tần Hưng Bảo nghe vậy, hơi hơi sửng sốt một chút, sau đó gương mặt lộ vẻ cảm động nói:

- Cảm ơn tiểu thúc, ta vốn đã không sao!

- Yên tâm, mối hận ngày hôm nay, sớm muộn gì ta cũng báo giúp ngươi, nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc.

Vẻ mặt Tần Tử Lăng bình tĩnh nói.

- Tiểu thúc, ta không sao thật!

Tần Hưng Bảo vội vã nói.

- Đây không phải chỉ là chuyện của ngươi!

Tần Tử Lăng nói.

Viền mắt của Tần Hưng Bảo có hơi hồng hồng, sau đó lại không nói lời nào.

- Đến Vạn Bảo Phường đi dạo đi. Ngươi muốn mua thứ gì, cứ việc mua, ngươi muốn chõ mõm vào việc gì cũng được. Không cần lo lắng tiền bạc, gần đây ta cũng kiếm được không ít.

Tần Tử Lăng nhìn Tần Hưng Bảo một cái, nói.

- Tiểu thúc, ta...

- Được rồi, đi thôi.

Tần Tử Lăng nói xong, phi ngựa lên trước.

Tần Hưng Bảo thấy thế, liền vội vàng đuổi theo.

Vạn Bảo Phường ở phía tây nam của thủ đô, là một phường thị chiếm diện tích rất lớn.

Từng gian hàng xây san sát nhau, mọi vật phẩm từ võ đồ đến tông sư, có thể nói là đầy đủ thương phẩm, cần cái gì thì có cái đó, ở điểm này thì rất khác so với Thương Lãng Đảo.

Bởi vì Thương Lãng Đảo đều bán ra hàng cao cấp, bởi vì khách hàng ra vào Thương Lãng Đảo thấp nhất cũng là đại võ sư cùng đại luyện khí sư.

Hơn nữa loại hàng cao cấp như trên, số lượng bán ra ở Thương Lãng Đảo cũng rất ít.

Lần trước khi Tần Tử Lăng phụ tử Xa gia chủ, đã thu được không ít Pháp Tinh Thạch phổ thông, cho nên sau khi tiến nhập vào Vạn Bảo Phường, Tần Tử Lăng liền chọn những linh đan mà hắn không có, những linh đan chưa đủ tính kháng thuốc..

Hắn không giống nhau với kẻ khác, căn cơ của hắn vô cùng vững chắc, hơn nữa có thần hồn cường đại trợ giúp, căn bản không sợ "hư không nhận bổ", chỉ sợ không đủ bổ.

Cách thức mà Tần Tử Lăng mua hàng khiến cho Tần Hưng Bảo phải kinh hồn táng đảm.

Mặc dù hiện tại hắn cũng là tông sư, nhưng dù sao cũng không phải là con cháu bản tông Tần gia Võ Châu, mà tình hình bên phía châu quận, bối cảnh gia đình cũng bình thường, nếu không phải gặp được Tần Tử Lăng, cũng không biết phải qua bao lâu thì hắn mới có thể trở thành tông sư, trong túi áo cũng không có bao nhiêu khối Pháp Tinh Thạch, làm sao thấy quá cảnh tiêu tiền của Tần Tử Lăng?

Khi Tần Tử Lăng mang theo Tần Hưng Bảo đến Vạn Bảo Phường mua sắm, thì lúc này ở giám chính phủ của Ty Thiên Giám.

Một vị lão nhân già vẫn tráng kiện, mặt chữ quốc, nhìn tới đã có phong phạm tiên phong đạo cốt, lại mang một cỗ uy nghiêm đang cùng Lại Ất Noãn uống trà.

Lão nhân gia này không phải là ai khác mà chính là giám chính Ty Thiên Giám Đại Tề Quốc.