Chương 548 Chúc mừng lão gia
Lại sư huynh, việc tiến hành chiêu mộ người tiến vào tiểu kết giới Phong Lôi như thế nào rồi?
Giám chính nâng chung trà lên, thổi thổi lá trà trôi ở phía trên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó hỏi.
- Không có gì ngoài ý muốn, chỉ là không có gì đặc biệt.
Lại Ất Noãn cũng nhẹ nhàng nhấp một miệng nước trà, sau đó trả lời.
- Trung tiểu tông sư tiến vào tiểu kết giới Phong Lôi cơ bản là đi chụy chết, thực lực mạnh yếu không có tác dụng quá lớn, ngược lại là vận khí trọng yếu hơn.
Giám chính nói.
Lại Ất Noãn nghe vậy, trầm mặc chốc lát, sau đó nói:
- Danh sách bên phía tông môn đã định chưa?
- Định rồi, đây là danh sách, Lại sư huynh xem qua đi.
Giám chính nói, cũng không thấy hắn có động tác gì, mà một trang giấy lại chậm rãi bay đến trước mặt Lại Ất Noãn.
Lại Ất Noãn đưa ra hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp một cái, sau đó cầm giấy lên, cúi đầu nhìn lên.
- Sách sách, ngược lại đều là hảo thủ, nhân số cũng đủ quân số, tựa hồ có vài người không thuộc bản phái, xem ra ý chí không nhỏ a!
Lại Ất Noãn nhìn một lượt, mặt mo lộ ra vẻ châm chọc nói.
- Cái này cũng bình thường, chẳng có gì nổi bậc! Chỉ mấy khối Lôi Tốn Thạch cũng không thay đổi được đại cục. Mặc dù Thiên Diễn Tông chúng ta bao trùm rất nhiều tông môn, nhưng cũng không thể ép người quá mức, có một số việc cũng phải mượn lực của bọn họ, ta ngồi tại vị trí giám chính vị trí này, càng phải cân nhắc toàn diện. Ngươi nói có phải không Lại sư huynh?
Giám chính nói.
- Ngươi tọa trấn Đại Tề Quốc, những thứ này ngươi đương nhiên sẽ rõ hơn ta, ta cũng chỉ là lải nhải mà thôi!
Lại Ất Noãn nói.
- Lại sư huynh quá khiêm nhượng!
Giám chính nói.
- Đúng rồi, một đoạn thời nữa có lẽ Tần Kiến Mai sẽ dẫn lôi vào cơ thể. Ngươi có phải nên đến tìm thái tử nhắc nhở vài câu, lúc này tốt nhất là đừng có tìm việc cho Tần gia, miễn cho quấy rối đến tâm cảnh của Tần Kiến Mai.
Lại Ất Noãn nói.
Giám chính nghe vậy, hơi có chút ngoài ý muốn nhìn Lại Ất Noãn một cái, gật đầu nói:
- Ta sẽ nói với thái tử một tiếng. Nhưng ngươi cũng biết, Ty Thiên Giám chúng ta theo quy định thì không thể tham dự vào đấu tranh quyền thế ở thế tục, cho nên nếu như Tần Kiến Mai thất bại, ta cũng không thể tham dự vào chuyện giữa thái tử và Tần gia.
- Ta hiểu.
Lại Ất Noãn nghe vậy, khóe miệng hơi hơi khẽ động một cái, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường, vẻ mặt bình tĩnh gật đầu.
Tiếp theo hai người lại hàn huyên vài câu, sau đó Lại Ất Noãn liền đứng dậy cáo từ.
Phủ thái tử.
- Ba!
Thái tử hung hăng bóp nát chén trà trong tay, mảnh sứ vụn rơi vươn vãi trên măt đầu.
- Điện hạ bớt giận!
Ô Kim Kiến, cũng chính là Khánh Viễn bá tước thấy thế, khuyên bảo nói.
- Chính Thần là cháu ruột quốc cữu, Lại Ất Noãn lão nhân này lại dám mệnh lệnh một tên mã phu quật roi vào Chính Thần, đây căn bản là không để ta và mẫu hậu vào trong mắt, thực sự đáng trách, ta hận không giết được hắn!
Thái tử sắc mặt dữ tợn nói.
- Điện hạ nói chuyện cẩn thận một chút.
Gia chủ Tạ gia Tạ Đoan Nghĩa nhẹ giọng nhắc nhở nói.
- Đổi thành trước đây, ta quả thực sẽ nói cẩn thận, hiện tại Lại Ất Noãn hắn chỉ là một lão nhân đang kéo dài hơi tàn mà thôi! Ta đường đường là thái tử Đại Tề Quốc, chẳng lẽ nói mấy lời này cũng không được?
Thái tử giận dữ nói.
- Chính là, vừa rồi cậu họ cùng ngoại công thì không nên cho này lão đầu tử khuôn mặt mặt!
Quận chúa thấy phụ thân nổi giận, cũng lập tức lên tiếng:
- Phụ thân, bây giờ chúng ta liền phái người bắt lại hai tên tặc tử kia! Không làm gì được lão đầu tử kia, lẽ nào chúng ta còn không làm gì được hai tên tặc tử kia sao?
Thái tử nghe vậy trái lại khôi phục vẻ bình tĩnh, lúc lắc tay nói:
- Quên đi, Lại Ất Noãn nếu đã ra tay thì không dễ để chúng ta lộng hành như thế, dù hắn thất thế, chung quy cũng là trưởng lão Thiên Diễn Tông, ít nhất cũng có chiến lực tiểu huyền sư. Nếu như hắn đã ra mặt, bây giờ chúng ta lại đi bắt hai tên tặc tử kia, vậy thì không chỉ không nể mặt hắn, hơn nữa cũng tương đương với việc đang gây hấn với quyền uy của Thiên Diễn Tông. Tạm thời cứ để chuyện này tạm trôi qua, đợi sau này, đừng nói là hai tên tặc tử, ta muốn nhổ tận gốc cả Tần gia Võ Châu.
- Điện hạ anh minh, còn nhiều thời gian, không nhất thiết phải tranh chấp vào bây giờ.
Bên cạnh thái tử, văn sĩ thấy thái tử tỉnh táo lại, phe phẩy cây quạt nói.
...
Liên quan tới chuyện xảy ra bên trong giám chính phủ cùng phủ thái tử, Tần Tử Lăng đương nhiên không thể nào biết được.
Hắn cùng Tần Hưng Bảo trắng trợn quét sạch Vạn Bảo Phường một phen, sau đó liền cùng Tần Hưng Bảo cưỡi Ô Long Câu rời khỏi thủ đô.
Trên đường ngược lại không gặp qua chuyện đánh cướp, cái này khiến cho Tần Hưng Bảo âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì tiểu thúc nhà hắn vừa càn quét hơi nhiều đồ ở Vạn Bảo Phường, hắn vẫn rất lo lắng sẽ sợ người khác chú ý.
Hai người đi được một đoạn khá lâu, sau đó mỗi người đi một ngả.
Tần Tử Lăng đi một chuyến đến ngoại vi Thiên Lĩnh Sơn, bắt một con Kim Quan Hạc để phi hành, cưỡi Kim Quan Hạc đi một đường về phía Tây Vân Châu.
Tần Tử Lăng mới vừa trở lại nhà, đã nhận được tin báo, nói có môn nhân tìm thấy một đầu bính hỏa sát khí địa mạch ở biên giới giữa Hợp Nhai Quận cùng La Điện Quốc.
Tần Tử Lăng nghe vậy không khỏi đại hỉ.
Lần trước khi giết Xa gia chủ, hắn đã từng chiếm được một phần huyết nguyên của dị thú hỏa hệ ngũ phẩm trung giai, bây giờ lại tìm được một đầu bính hỏa sát khí địa mạch, vậy là bây giờ hắn có thể xây dựng được tòa pháp nguyên tiếp theo trong đan điền.
- Quả nhiên là người tốt có hảo báo a! Nếu không phải nảy lòng tương sinh muốn giúp đỡ bách tính Hợp Nhai Quận, phỏng chừng cũng đã bỏ lỡ đầu bính hỏa sát khí địa mạch này.
Tần Tử Lăng nghĩ trong lòng.
Mấy ngày sau, Tần Tử Lăng trở lại Vân La Hồ.
Lúc này, hắn đã là luyện khí tiểu tông sư kim, hỏa lưỡng hệ.
Sau đó, Tần Tử Lăng liền an tâm bế quan luyện tạng.
Nửa tháng sau.
Bên trong Vô Cực Điện vang lên một đạo tiếng thét dài, tiếp theo cửa môn đại điện lại mở ra ầm ầm, vẻ mặt Tần Tử Lăng hưng phấn, hai mắt chiếu sáng chạy ra khỏi đại điện.
Lại sau đó, hắn cũng lười triệu hoán dị cầm, trực tiếp tế ra phi kiếm, hóa thành một vệt kim quang bay về phía quận thủ phủ.
Kim quang hạ xuống quận thủ phủ.
Hộ vệ thấy Tần Tử Lăng bay đến, vội vã quỳ một chân trên đất bái kiến.
Hôm nay tâm tình của Tần Tử Lăng rất tốt, tiện tay đã ban thưởng một ít đồ vật, sau đó kích động bay đến hậu viện luyện võ của Tiêu Thiến.
Trong đình ở hậu viện, giờ này Tiêu Thiến cùng Hạ Nghiên đang uống trà trò chuyện, bên trên khuôn mặt của Tiêu Thiến lại lộ ra nét hồng nhuận, toàn thân tản ra một tia mùi thơm ngát sau khi tắm xong, hiển nhiên là vừa luyện công xong rồi vội vã đi tắm.
- Lão gia!
Hạ Nghiên thấy Tần Tử Lăng chạy tới, liền vội vàng đứng lên hạ thấp người hành lễ, tư thái nở nang lúc nàng hạ thấp người lại khiến người người điên đảo.
Mà Tiêu Thiến thì lại lộ ra một tia ngoài ý muốn, nói:
- Sao ngươi lại chạy đến đây?
- Nhìn dáng vẻ của ngươi, tựa hồ không chào đón ta à!
Tần Tử Lăng duỗi tay kéo qua lưng áo của Tiêu Thiến, nói.
Tiêu Thiến tựa hồ cảm giác được cõ chỗ không đúng, thân thể mềm mại hơi run một chút, vô ý đã đẩy Tần Tử Lăng ra, nói:
- Ngươi muốn làm gì?
- Hắc hắc, chúng ta bái đường lâu như vậy, ngươi nói cần phải làm cái gì?
Sắc mị trong mắt Tần Tử Lăng nhìn chằm chằm vào hai ngọn núi cao vót, hiển nhiên là bộ dạng của đại sắc lang.