← Quay lại trang sách

Chương 598 Hắn muốn làm gì?

Thái tử đã ra ngoài!

- Thái tử quả nhiên vẫn là thái tử, dù đối phương là Huyền Sư lợi hại, vừa mới giết Huyền Sư, hắn cũng không chút sợ hãi!

- Phía sau thái tử là triều đình Đại Tề, là giám chính, là Thiên Diễn Tông, hắn có gì phải sợ! Tần gia dù có đánh giết, cũng không dám giết hắn.

- Đáng tiếc, đáng hận! Phía sau thái tử có Thiên Diễn Tông!

Người xem xa xa thấy thái tử đi ra khỏi thùng xe sang trọng, đứng ngang nhiên trước xe kéo, bàn tán xôn xao.

Trên mây trắng, Lại Ất Noãn thấy thái tử đi ra thùng xe, không sợ hãi, hơi nhíu mày, trong mắt lộ vẻ không cam lòng.

- Sư huynh, người kia của Tần gia nếu đã khiêm tốn ẩn nhẫn đến giờ, hẳn không phải là loại người càn rỡ?

Đảo chủ Thương Lãng Đảo hỏi, biểu tình có chút lo lắng.

- Không phải.

Lại Ất Noãn lắc đầu.

Đảo chủ Thương Lãng Đảo nghe vậy thở phào nhẹ nhõm.

- Nhưng hắn là người rất trọng tình nghĩa, hơn nữa còn rất trẻ, gặp phải loại tình huống này, hắn có thể ép xuống hỏa khí hay không cũng rất khó nói!

Lại Ất Noãn bổ sung.

- Sư huynh, lát nữa nhất định phải khuyên nhủ hắn!

Đảo chủ Thương Lãng Đảo nghe vậy, sắc mặt thay đổi, buột miệng nói.

- Cái này còn cần ngươi nói sao? Hắn còn trẻ mà đã có tu vi như vậy, sợ rằng không quá trăm năm liền có thể trở thành Kim Đan lão tổ. Khương Quảng Quyền so với hắn thì tính là gì, chẳng là gì cả! Hắn há có thể vì tên phế vật Khương Quảng Quyền mà hy sinh tính mạng của mình?

Lại Ất Noãn nói.

- Đúng, đúng, giữ được núi xanh không lo không có củi đốt! Hắn tuyệt đối là một cây vàng trăm năm không ra mầm! Nhìn hắn khống chế lôi pháp, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai rất có hy vọng trở thành Kim Đan lão tổ. Một khi hắn trở thành Kim Đan lão tổ, còn e ngại ai nữa? Giải hận báo thù không cần gấp gáp, không cần gấp gáp!

Đảo chủ Thương Lãng Đảo liên tục gật đầu.

Tại Đại Tề Quốc, cách ngàn dặm về phía bắc, trong một dãy núi liên miên, có một tòa cung điện khổng lồ bằng bạch ngọc, không dính một hạt bụi, giữa nền bạch ngọc có một cái bàn màu đỏ.

Bàn như hỏa diễm bừng cháy, được điêu khắc từ một tảng Pháp Tinh Thạch thượng phẩm hệ hỏa.

Trên bàn đá có một nam tử đang ngồi xếp bằng.

Nam tử mặc một bộ trường bào màu tím, nhìn lên chỉ khoảng hai ba chục tuổi, ngũ quan lập thể đao khắc tuấn mỹ, ánh mắt và nụ cười của hắn có thể khuynh đảo hàng ngàn hàng vạn thiếu nữ.

Lúc này, nam tử đang tu hành, từng tia hỏa hệ pháp lực tinh khiết từ bàn đá tỏa ra, tạo thành một con rồng lửa quanh người hắn, rồi bị hút vào miệng.

Đang lúc tu luyện, nam tử đột nhiên ngừng lại không rõ lý do, lật bàn tay và trong tay xuất hiện một cái gương cổ xưa.

Hắn nhìn lướt qua cái gương, sắc mặt biến đổi, rồi bỗng nhiên đứng dậy.

Nam tử bước ra khỏi cung điện bạch ngọc, một thanh phi kiếm phóng lên cao, hóa thành một hỏa long.

Hắn đạp lên hỏa long, hướng về Võ Châu Đại Tề Quốc mà bay đi.

...

Võ Châu, bên ngoài Tần Thành.

Tần Tại Tín cùng đám người nhìn từ xa thấy thái tử bước ra từ xe kéo, khí thế ngút trời, bễ nghễ thiên hạ, ai nấy đều biến sắc mặt, xuyên suốt ra vẻ phẫn hận.

- Tử Lăng, cẩn thận!

Tần Tại Tín nhanh chóng kìm nén phẫn hận trong lòng, thấp giọng nhắc nhở Tần Tử Lăng.

Hắn không biết Tần Tử Lăng và Tần Kiến Mai đã thảo luận điều gì trong tông miếu.

- Không sao cả!

Tần Tử Lăng khoát tay:

- Từ xưa đến nay chỉ có ngàn ngày làm tặc, không có ngàn ngày phòng tặc. Thái tử đã làm đến mức này, Tần gia và hắn đã không còn đường lui!

Nói xong, ánh mắt Tần Tử Lăng lướt qua đám người Xa gia, nói:

- Những tông sư này, nếu không quỳ xuống đất thần phục nhận tội, giết hết tất cả!

Vừa nói, Tần Tử Lăng tay kết pháp quyết, chỉ lên bầu trời.

Hư không xuất hiện vết nứt lần nữa, số đạo kim sắc lôi đình từ trong khe thoáng hiện mà ra, đánh xuống hai vị đại tông sư của Cam gia và Độc Cô gia.

Hai vị đại tông sư thấy thế, sắc mặt đại biến, vội vã huy động binh khí ngăn cản.

Bất quá chỉ chặn được hai đạo lôi đình, đến đạo lôi đình thứ ba hạ xuống, hai người đã cháy đen nửa người, toàn thân điện quang chớp loạn, mạng sống chỉ còn nửa phần.

Tần Tử Lăng lạnh lùng nhìn hai vị đại tông sư, sau đó đạp không hướng về phía xe kéo của thái tử mà đi.

- Hắn muốn làm gì?

Người xem cuộc chiến từ xa nhao nhao kinh hô.

- Thái tử không lập tức rút lui về thủ đô, cường thế đi ra từ xe kéo, thân là Huyền Sư, làm sao có thể thờ ơ?

- Không sai, giết không dám giết, nhưng ít nhất cũng phải ép chút ít khí diễm của thái tử!

...

- Sư huynh!

Trên mây trắng, đảo chủ Thương Lãng Đảo thấy Tần Tử Lăng đạp không hướng về phía xe kéo của thái tử, mặt biến sắc.

- Xem thêm một chút đi.

Lại Ất Noãn nói.

Lời Lại Ất Noãn vừa dứt, hắn cùng đảo chủ Thương Lãng Đảo liền thấy Tần Tử Lăng đột nhiên dừng lại, hướng về phía hắn ở xa xa mà thi lễ.

- Sư huynh, hắn nhìn thấy chúng ta, hắn đang hành lễ với ngươi đấy!

Đảo chủ Thương Lãng Đảo kích động nói.

Vẻ mặt Lại Ất Noãn bình tĩnh, phất tay ra hiệu với Tần Tử Lăng, sau đó phong khinh vân đạm nói:

- Ta là lão sư của hắn, hắn hành lễ với ta thì có gì lạ đâu?

- Khụ khụ, sư huynh, chúng ta đều là đồng môn sư huynh đệ, ở trước mặt ta ngươi đừng làm bộ. Từ sau sự kiện kia, còn bao nhiêu trưởng lão Huyền Sư tốn trọng ngươi? Trong lòng ngươi chắc chắn là cả hơi thở. Hiện tại ngươi có một vị đệ tử Huyền Sư, hơn nữa hắn ở xa như vậy cũng không quên hành lễ với ngươi, chắc chắn bây giờ trong lòng ngươi rất thoải mái. Ha ha, đến lúc mang hắn về sơn môn đi một vòng, sắc mặt những người kia sẽ rất khó coi!

Đảo chủ Thương Lãng Đảo nói đến đây, không nhịn được cười.

Hắn và Lại Ất Noãn là cùng một sư phụ, đều là đồng môn sư huynh đệ. Tần Tử Lăng lợi hại như vậy, hắn tự nhiên cũng có thể nhờ vào đó mà nổi danh!

- Thô tục! Nhìn ngươi vẫn như trước, cũng chỉ có chút tiền đồ này!

Lại Ất Noãn bĩu môi nói, trong lòng cảm thấy đủ loại cảm giác phức tạp.

Trong lúc Lại Ất Noãn và đảo chủ Thương Lãng Đảo đang trò chuyện, Tần Tử Lăng đã tiếp tục hướng về phía xe kéo của thái tử mà đi.

- Lớn mật, ngươi muốn làm gì?

Trước xe kéo, lão thái giám đại tông sư nhìn thấy Tần Tử Lăng xa xa đạp không mà đến, liền lớn tiếng quát.

- Cút!

Tần Tử Lăng lạnh lùng quát lớn, tay nâng pháp quyết, pháp lực trên thân bắt đầu khởi động.

Chỉ trong nháy mắt, quanh người hắn xuất hiện khí lưu màu vàng óng kịch liệt chuyển động, cuốn lên trận gió to, một tiếng long ngâm vang vọng thiên địa.

Ngay sau đó, một con giao long được bao phủ vảy màu vàng, tựa như được đúc thành từ hoàng kim, với đầu dài và đôi sừng san hô kim sắc phóng lên cao.

Kim sắc giao long không chỉ trông rất sống động mà còn mang theo một tia linh tính, không kém gì so với kim giao mà Lại Ất Noãn thi triển tại tiểu kết giới Phong Lôi, hơn nữa lực lượng và khí thế của nó còn mạnh mẽ hơn.

Đuôi kim giao quét mạnh về phía lão thái giám và đám tông sư.

- Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Lão thái giám và các tông sư nhao nhao bị quét bay.

Chỉ trong nháy mắt, trước mặt thái tử không còn một bóng người.

Pháp lực của Tần Tử Lăng ngưng tụ kim giao, cao cao tại thượng quan sát thái tử.

- Bản vương là thái tử đương triều, Thiên Diễn Tông đã công nhận ta, ngươi dám làm gì bản vương?

Thái tử tay đè bội kiếm, trợn mắt quát lớn.

Mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt chảy xuống từ trán, gân xanh trên tay ấn chuôi kiếm căng lên, run nhè nhẹ.