← Quay lại trang sách

Chương 679 Đại sự không tốt

Hàn quang chói mắt, lộ ra vô cùng sát ý!

Liêu hộ pháp thay đổi sắc mặt, hai mắt phản xạ có điều kiện híp lại, đồng thời có tiên lực tỏa cuồn cuộn ra, ngưng tụ thành một chùm hào quang rạng rỡ, tiên khí lượn quanh quả đấm, hung hăng huy kích về phía hàn quang đang đến gần trước mặt.

Mà đằng sau hàn quang, Tiêu Thiến nắm thương nhếch miệng lên vẻ cười nhạt khinh thường, trong miệng nhẹ nhàng phun ra một chữ:

- Chết!

Hàn quang tăng vọt!

- Bành!

Mũi thương rất sắc nhọn đâm thủng vào hào quang rạng rỡ, tiên khí lượn quanh quả đấm lập tức bạo ra, giải khai ra bốn phía.

Mũi thương lại cơ hồ không có đình trệ, tiếp tục như điện mà đi thẳng về phía trước.

Sắc mặt Liêu hộ pháp tái nhợt, trong mắt lóe lên vẻ kinh hoảng.

Một quả đấm lại bay ra lần nữa.

Lần này là dùng thân thể của nàng làm thiết quyền, bên ngoài bao vây lấy tầng tầng tiên khí để hộ thể.

- Két!

Mũi thương sắc bén đục lỗ lên lớp tiên khí hộ thể, lại đâm vào nắm đấm của Liêu Hộ pháp.

Máu tươi phun trào mà ra.

Tiên thiên kình lực kinh khủng theo mũi thương thấu vào cánh tay.

- Bành!

- Bành!

- Bành!

Trên cánh tay của Liêu hộ pháp, bắp thịt mạch máu nhao nhao nổ tung, lộ ra xương khuỷu tay trắng khếu.

Liêu Hộ pháp đau đến mồ hôi lạnh tỏa ra trên trán, trong cơ thể liên tục rung chuyển tiên lực, nhưng lúc này trong mắt trái của nàng lại lộ ra một vệt hy vọng.

Bởi vì chí ít một quyền này của nàng đã tạm thời chặn được một kích của Tiêu Thiến, phi kiếm của nàng đã quay đầu đi vòng lại.

- Cao hứng quá sớm!

Tiêu Thiến thấy thế lại cười lạnh một tiếng, hai tay tiếp tục nắm lưỡi lê dí sát theo cánh tay của Liêu Hộ pháp, không cho nàng thoát thân, đồng thời đột nhiên tung người mà lên, năm ngón bàn chân phải khép lại như mũi đao đâm tới buồng tim của Liêu hộ pháp.

- Bành!

Hộ thể tiên khí của Liêu Hộ pháp bị đâm thủng trực tiếp, tiếp theo, bàn chân phải khép lại như mũi đao hung hăng đâm vào buồng tim của Liêu hộ pháp.

- Xuy!

Kim loại sắc bén va chạm với huyết nhục, tạo ra âm thanh vang vọng giữa thiên địa.

Máu tươi từ buồng tim của Liêu Hộ pháp phun trào ra.

Nhân Tiên tu luyện thân thể, càng đến phía sau thì thân thể càng mạnh.

Tiêu Thiến có căn cơ vững chắc không gì sánh được, bàn chân phải chính là một kiện binh khí sắc bén cứng cỏi.

- Nhân Tiên!

Liêu hộ pháp ngửa đầu lui về phía sau, trong mắt lộ ra một vệt bừng tỉnh cùng vẻ không cam lòng.

Hầu như đồng thời, có một chút hào quang từ đỉnh não nhảy ra, chính là một Tiên Anh.

Tiên Anh mới vừa nhảy ra, muốn chạy trốn.

Tiêu Thiến đã vung thương đâm đi, một thương đánh chết Tiên Anh.

Tiên Anh vừa bị đánh chết, liền hóa vì tiên khí cuồn cuộn tản ra, muốn dung nhập thiên địa.

Đang lúc này, trong mây mù xuất hiện một cái vòng xoáy hút lấy toàn bộ tiên khí cùng thi thể của Liêu hộ pháp.

Tại thời khắc Tiêu Thiến lấy thế nhanh như chớp đánh chết Liêu hộ pháp, một bên khác, Kỳ Vũ, Lại Ất Noãn cùng sáu vị Địa Tiên, Trịnh Tinh Hán cùng bốn vị Nhân Tiên, hai mươi vị tu sĩ Kim Đan, bốn mươi vị Huyền sư cùng Võ Thánh, còn có Tứ Thủ, Viên Đại, Viên Nhị, Hùng Đại, Ứng Báo cũng chợt phát động tập kích, triển khai một trận kịch liệt chém giết cùng viện quân của Huyết Vân Đảo.

Năm vị Minh Đan Thi cao giai, trừ Ứng Báo có thực lực kém một ít, còn lại bốn vị đều có thực lực có thể so với Địa Tiên Tiên Anh sơ kỳ, nhất là Tứ Thủ đã có thực lực thẳng bức đến Tiên Anh trung kỳ.

Như vậy, tính toán chiến lực của Vô Cực Môn, tương đương với có mười vị Địa Tiên Tiên Anh sơ kỳ, mà đối phương chỉ có năm vị.

Tại phương diện Địa Tiên, nhân số có thể nói là gấp hai đối phương, lại là xuất hiện đánh úp, Tần Tử Lăng lại có thể sử dụng thần hồn trong tối để tương trợ.

Cho nên lập tức bạo phát, hai vị Địa Tiên Tiên Anh sơ kỳ phía đối phương liền bị giết.

Trái lại phương diện tu sĩ Kim Đan, thực lực chênh lệch của song phương không phải rất lớn, tập sát ngay từ đầu, chỉ giết bốn vị tu sĩ Kim Đan của đối phương.

- Giết!

Lúc này quân số của đối phương đã giảm thiểu đáng kể, bây giờ chỉ là quá trình thu dọn tàn cuộc, một thanh âm vang vọng giữa thiên địa nổ ra.

Thương ra như rồng, sắc bén không thể đỡ.

Vị Địa Tiên kia bị hai người Lại Ất Noãn cùng Hoàng Phủ Ngưng Tuyết giáp công, bản thân liền luống cuống tay chân, bây giờ Tiêu Thiến đã thực lực thẳng bức đến Tiên Anh hậu kỳ, lại thiện cận chiến, tốc độ nhất nhất trong đám Nhân Tiên giết tới, hắn nào còn có lực trở tay.

- Xuy!

Chỉ một thương, Thanh Long Thương trực tiếp đâm lủng ngực của vị Địa Tiên.

Thân thể của Địa Tiên vong, có Tiên Anh chạy ra, lại bị Lại Ất Noãn dùng phi kiếm đánh chết.

Tiếp theo, trong mây mù hiện ra một cái vòng xoáy, đưa thi thể cùng tiên thiên chi khí của hắn đi.

Tiêu Thiến dùng một thương đánh chết một vị Địa Tiên, lập tức lại vung lên đánh chết một vị Địa Tiên khác.

- Xuy!

Lại là chỉ một thương, Tiêu Thiến lại giết một vị Địa Tiên.

Còn lại vị Địa Tiên cuối cùng, thấy Tiêu Thiến dùng một thương liền đánh chết một vị Địa Tiên, trong lòng đại đại hoang mang, sau đó bị Tà Mạch dùng Hắc Minh Đao chém rụng đầu.

Sáu vị Địa Tiên đều bị giết, còn lại tu sĩ Kim Đan như gió thu cuốn hết lá vàng, bị quét ngang trống không.

Trong nháy mắt, biển rộng bầu trời thoáng đãng, chỉ còn lại một đoàn mây mù cấp tốc bay về phía Thanh Vân Tiên Đảo.

Trong mây mù, một mình Tiêu Thiến đứng thẳng, không có những người khác.

Mây mù lung lay, biển rộng gió êm sóng lặng, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.

...

Phù Không Tiên Đảo, Tề Vân Điện.

Trong đại điện, ngồi một vị nam tử khuôn mặt gầy, nhìn lên rất có tiên phong đạo cốt.

Nam tử này tên Bạch Huyễn, chính là đại đệ tử của Phù Không lão tổ, thực lực cực kỳ cường đại, đã rất gần Chân Tiên.

Phù Không lão tổ từ khi trở thành Chân Tiên, cơ bản không thèm quản sự tình Phù Không Tiên Đảo, sự vụ lớn nhỏ đều do Bạch Huyễn quyết định.

- Bái kiến đại trưởng lão.

Ân hộ pháp cùng đồng bạn tiến lên chắp tay hành lễ.

- Chuyện gì?

Bạch Huyễn hỏi.

- Hồi đại trưởng lão, chúng ta nhận được tin, nói Đồ Liêu của Huyết Vân Đảo dẫn người đánh Thanh Vân Tiên Đảo.

- Hừ, đám Huyết Vân Đảo làm việc càng ngày càng ngông cuồng, cũng dám trực tiếp dẫn người tới đánh Thanh Vân Tiên Đảo!

Bạch Huyễn nghe vậy, trên người có hàn ý phát ra, bao phủ đại điện.

- Chính là như vậy!

Ân hộ pháp vội vã phụ họa nói.

- Tình huống bây giờ như thế nào?

Bạch Huyễn hỏi.

Ân hộ pháp liền nói tổng quan tình huống.

- Thanh Vân Tiên Đảo vậy mà chặn được Đồ Liêu, cái này thật đúng là ngoài dự đoán mọi người a!

Bạch Huyễn lộ vẻ kinh ngạc cùng ngoài ý muốn.

- Đúng!

- Bất quá Thanh Vân Tiên Đảo có lẽ sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa, bởi vì viện quân Huyết Vân Đảo đang trên đường đến đây.

Đại trưởng lão, ngài xem chúng ta nên làm sao bây giờ?

Ân hộ pháp hỏi.

- Đồ Liêu là kẻ tính tàn nhẫn ngang ngược, rất khó để nói đạo lý với hắn.

- Chuyến này, hắn mất hai vị hộ pháp, lại nghi ngờ đến Thanh Vân Tiên Đảo, lần này nếu không công phá được, chúng ta lại chặn ngang một tay, hắn tất nhiên thẹn quá hóa giận, sợ rằng thật sự sẽ không ngần ngại đánh lớn, việc này sẽ khó tránh khỏi bị làm lớn lên!

Bạch Huyễn nghe vậy vuốt vuốt chòm râu trầm ngâm nói.

- Nhưng nếu mặc kệ Đồ Liêu đánh Thanh Vân Tiên Đảo mà không quản, sợ rằng những người khác sẽ sinh lòng oán hận a!

Ân hộ pháp nói.

- Ngươi cho rằng tất cả mọi người đều là tiên đảo được đại vương sắc phong, mà Phù Không Tiên Đảo chúng ta lại quản thúc bọn họ, cho dù không có chuyện này, ngươi nghĩ bọn họ sẽ không sinh oán hận với chúng ta sao?

- Mấu chốt là thực lực!

- Chúng ta có thực lực chấn nhiếp bọn họ, bọn họ dù có câu oán hận cũng phải nhịn lấy.

- Ngươi nhìn Huyết Vân Đảo có từng cân nhắc qua qua suy nghĩ của những đảo chủ lân cận chưa?

- Cả ngày ức hiếp, vừa có người không phục chính là phái người giáo huấn hắn.

- Phù Không Tiên Đảo chúng ta đã xem như rất khá, chí ít vẫn cho bọn họ một ít mặt mũi.

Bạch Huyễn nói một phen.