← Quay lại trang sách

Chương 680 Ngư ông đắc lợi

Nhưng rất nhanh sau đó, Bạch Huyễn lại thay đổi ngữ khí.

- Đương nhiên, hoàn toàn mặc kệ Đồ Liêu đánh Thanh Vân Tiên Đảo cũng không được, dù sao đây là phạm vi thế lực của Phù Không Tiên Đảo chúng ta, nhưng cũng không thể bởi vì chuyện này mà xung đột lớn cùng Huyết Vân Đảo.

- Đại trưởng lão, ý của ngài là?

Ân hộ pháp mang vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

- Ngươi không phải nói hộ đảo trận pháp Thanh Vân Tiên Đảo lợi hại sao?

- Vậy thì xem tình hình.

- Nếu viện quân của Đồ Liêu tới, công phá hộ đảo đại trận, chúng ta lại tùy thời xuất thủ khuyên can.

Bạch Huyễn nói.

- Đại trưởng lão cao kiến!

- Đồ Liêu công lâu không được, rất mất mặt, lúc này trong lòng rất căm tức, chúng ta lại chặn ngang một tay, hắn khẳng định sẽ bạo phát.

- Chờ hắn công phá đại trận, giết một ít người, tức giận trong lòng dĩ nhiên sẽ giải tỏa một ít, lúc này chúng ta lại chạy tới ngăn cản thì rất thích hợp.

Ân hộ pháp lập tức mang vẻ mặt bội phục nói.

- Cao kiến của đại trưởng lão không chỉ như thế.

- Thanh Vân Tiên Đảo bây giờ dựa vào đại trận mới có thể chặn được Đồ Liêu, trong lòng khó tránh khỏi đắc ý, bây giờ chúng ta đi giải vây, bọn họ cũng sẽ không thấy cảm ơn.

- Những người khác cũng khó tránh khỏi cũng sẽ có ý tưởng, cho rằng không dựa vào Phù Không Tiên Đảo, bọn họ cũng có thể ngăn cản sự công đánh của Huyết Vân Đảo.

- Chờ Thanh Vân Tiên Đảo bị công phá, bọn họ tự nhiên biết, không có Phù Không Tiên Đảo tọa trấn bảo hộ, bọn họ tùy thời có thể trở thành đối tượng bị chém giết.

Một vị khác hộ pháp bổ sung nói.

- Hiện tại Liên Nghĩa Tường của Thanh Vân Tiên Đảo cùng một đám Địa Tiên đã đều thân tử đạo tiêu, chỉ còn lại Khúc Trung cùng một vị cường giả ngoại lai đang chống đỡ, mà bọn họ lại bị Đồ Liêu nhận định là người giết hai vị hộ pháp khác.

- Một khi Thanh Vân Tiên Đảo bị công phá, Đồ Liêu tất sẽ giết hai người bọn họ.

- Lúc này, Thanh Vân Tiên Đảo sẽ thật sự không có người lãnh đạo, chúng ta lại xuất thủ cản trở, sau đó nâng đỡ vài người của chúng ta, Thanh Vân Tiên Đảo chẳng phải sẽ trở thành đảo nhỏ phụ thuộc vào Phù Không Tiên Đảo?

- Đại trưởng lão đây thật là diệu kế, quả là một đá ném nhiều chim a!

Ân hộ pháp chặt nói.

- Ha ha!

Bạch Huyễn nghe hai vị hộ pháp thổi phồng chính mình, không khỏi đắc ý vuốt râu cười to.

Một hồi lâu sau, Bạch Huyễn mới mở miệng nói lần thứ hai:

- Các ngươi truyền thủ dụ của ta cho tứ trưởng lão, để bọn hắn dẫn người nấp trong bóng tối, tùy thời xuất thủ cản trở, cố gắng không được xung đột lớn với Đồ Liêu.

- Tuân lệnh!

Hai vị hộ pháp khom người lĩnh mệnh mà đi.

Hai vị hộ pháp lĩnh mệnh mà đi, rất nhanh đã tới ngoại vi của Phù Không Tiên Đảo, lại tới gần một hòn đảo phụ cận Thanh Vân Tiên Đảo.

Tòa hòn đảo này tên Thiên Lưu Đảo.

Tọa trấn tòa hòn đảo này chính là tứ đệ tử thân truyền của Phù Không lão tổ, Đoan Mộc Tùng.

Rất nhanh, Đoan Mộc Tùng mang theo bảy vị Địa Tiên Tiên Anh rời khỏi Thiên Lưu Đảo, tiến đến cách Thanh Vân Tiên Đảo khoảng trăm dặm và dừng lại.

Mọi người ngừng lại giữa không trung trên một đám mây đa sắc.

Đoan Mộc Tùng lật bàn tay, trong tay xuất hiện một chiếc gương.

Chiếc gương này có tạo hình đặc biệt, bốn phía khắc rất nhiều phù văn, hai mặt của bề mặt kính đều được đánh bóng.

Đoan Mộc Tùng giơ tấm gương hướng về phía Thanh Vân Tiên Đảo và điều chỉnh.

Rất nhanh, mặt khác của chiếc gương xuất hiện một tia rung động, hiện ra hình ảnh Thanh Thương Phong và cảnh tượng bên ngoài Thanh Thương Phong.

Đồ Liêu vẫn đang đánh giết với Thất Sát Kiếm Trận, thỉnh thoảng phát ra những tiếng gầm thét phẫn nộ, nhưng không thể phá được đại trận.

Từ trong gương có thể thấy, trên mặt Đồ Liêu đã lộ ra vẻ mệt mỏi.

Bên kia, nhóm viên yêu vẫn đang đánh nhau kịch liệt với nhóm của Khúc Trung.

- Ồ!

Ân hộ pháp nhìn cảnh tượng trong gương, mặt lộ vẻ kinh ngạc và khó tin.

- Làm sao vậy?

Đoan Mộc Tùng hỏi.

- Đồ Liêu bên kia đã chết không ít người, nhưng bên Thanh Vân Tiên Đảo hình như không có ai chết.

Ân hộ pháp trả lời.

- Ừm!

Đoan Mộc Tùng nghe vậy cũng lộ vẻ kinh ngạc, nhưng theo sau chân mày liền cau lại, nói:

- Đồ Liêu này hung tàn, ngang ngược.

- Nếu hắn chịu thất bại trước mặt mọi người, khi viện quân của hắn đến, một khi phá được Thanh Vân Tiên Đảo, nếu không cho hắn giết người thỏa thích, thì dù bản trưởng lão ra mặt cản trở, hắn cũng tuyệt đối không dừng tay!

- Một khi để cho Đồ Liêu tuỳ ý giết chóc, giết người không phân biệt, chúng ta mới ra mặt cản trở, sợ rằng sẽ tổn hại đến danh vọng của Phù Không Đảo!

Một vị Địa Tiên nói.

- Đúng vậy, ý của đại trưởng lão là chỉ để cho Đồ Liêu giết Khúc Trung và một vài nhân vật chủ yếu, sau đó chúng ta sẽ ra tay cản trở.

- Nhưng hiện tại tình thế khó khăn như vậy!

Đoan Mộc Tùng nói, cau mày, hơi có điểm khó xử.

...

Khi Đoan Mộc Tùng cau mày, Đồ Liêu cũng đang cau mày, mặt âm trầm, thỉnh thoảng nhìn về hướng Huyết Minh Đảo, nhưng ngoài mấy đám mây trắng phiêu phiêu, không thấy gì khác.

Thời gian lại qua một ngày.

Hướng Huyết Minh Đảo vẫn không có viện quân đến.

Đồ Liêu không chỉ không thể đánh vào Thanh Thương Phong, ngược lại bọn họ dần dần lộ ra dấu hiệu lụi bại.

Trong ba mươi vị tu sĩ Kim Đan mà hắn mang đến, đã mất mười vị, còn lại hai mươi vị cũng đều bị thương.

Trong năm vị Địa Tiên Tiên Anh, có một vị bị Tần Tử Lăng dùng Sơn Nhạc Ấn đánh trọng thương và khiến tiên khí phi kiếm rời vào tay của Tần Tử Lăng.

Vị Địa Tiên đó khi thấy tiên khí phi kiếm của mình bị Tần Tử Lăng đoạt đi, quá sợ hãi, cố gắng thi triển Ngự Kiếm Quyết để triệu hồi phi kiếm, nhưng Tần Tử Lăng đã dùng thần hồn pháp phá hết ấn ký trong tiên khí phi kiếm.

Địa Tiên đó không triệu hồi được phi kiếm, khuôn mặt tái xanh, lòng nóng như lửa đốt, và lại bị Tần Tử Lăng nhân cơ hội dùng Sơn Nhạc Ấn đánh nổ một cánh tay, khiến chiến lực giảm sút nghiêm trọng.

Kể từ đó, Tần Tử Lăng một mình chiến đấu với hai vị Địa Tiên, còn có thể cứu giúp phe mình và hỗ trợ Khúc Trung khi cần.

Khúc Trung đã tân tấn lên Địa Tiên Tiên Anh trung kỳ, nhưng thực lực vẫn không mạnh bằng viên yêu kia.

Nhờ có sự trợ giúp của Tần Tử Lăng, Khúc Trung mới có thể chống đỡ không bị thua.

Thời gian trôi qua, số lượng người bên Đồ Liêu dần dần giảm thiểu.

Hai vị Địa Tiên Tiên Anh sơ kỳ đang gặp nguy hiểm nghiêm trọng.

Những người quan sát từ xa cũng trở nên phấn khích.

- Không ai ngờ Đồ Liêu dẫn người đến đánh Thanh Vân Tiên Đảo lại bị đánh cho hao binh tổn tướng.

- Vị tu sĩ Kim Đan kia không đơn giản!

- Mặc dù thực lực không mạnh hơn Địa Tiên Tiên Anh sơ kỳ, nhưng nhờ tiên khí cường đại và tâm tính bình tĩnh, hắn đã dần dần thay đổi thế cục!

- Đúng vậy, loại tâm tính này không phải tiên đan tiên dược có thể bồi dưỡng ra được, rất nhiều thứ phải là trời sinh hoặc trải qua rất nhiều sinh tử ma luyện mới có thể bồi dưỡng được.

- Hắn luôn luôn bình tĩnh, mỗi kích đều như đã tính toán kỹ lưỡng, rất mạnh mẽ và có nhìn nhận toàn cục.

- Không biết viện quân Đồ Liêu xảy ra vấn đề gì, vậy mà vẫn chưa đến!

- Đúng vậy, nếu viện quân không đến, Đồ Liêu có thể phải rút quân, nếu không tiếp tục chiến đấu, không chỉ tu sĩ Kim Đan sẽ bị hao tổn gần hết, mà ngay cả năm vị Địa Tiên cũng có thể mất mấy vị.

- Nghe Đồ Liêu nói, vài ngày trước hắn đã mất hai vị hộ pháp, nếu bây giờ lại hao tổn thêm vài vị ở đây, dù dưới trướng hắn có nhiều hộ pháp Địa Tiên, cũng sẽ tổn thương nguyên khí nặng nề và giảm đi địa vị ở Huyết Vân Đảo.

Khi mọi người đang thảo luận, chân trời xa rốt cục sáng lên một vệt ánh sáng màu máu.