Chương 707 Người này không đơn giản a!
Đoan Mộc Tùng, ngươi nói ta càn rỡ, ngươi mới thật sự là càn rỡ!
- Mộ Dung đảo chủ, Cù đảo chủ, còn có Liên đảo chủ của Thanh Vân Tiên Đảo chúng ta, tất cả đều có thân phận giống với sư phụ ngươi là đảo chủ Phù Không Đảo, đều là được đại vương khâm định chức hộ đảo tướng quân!
- Ngươi đây là tính làm gì?
- Chỉ là một đệ tử của hộ đảo tướng quân, lại là một vị trưởng lão của Phù Không Tiên Đảo!
- Đầu tiên là xông tới đánh hộ đảo tướng quân được đại vương khâm định, hiện tại lại hạ lệnh cho hai vị hộ đảo tướng quân, muốn họ tới giúp ngươi công đánh hộ đảo tướng quân của Thanh Vân Tiên Đảo!
- Chẳng lẽ ngươi còn lớn hơn so với đại vương sao?
- Trong mắt ngươi có đại vương hay không?
Chẳng lẽ Phù Không Tiên Đảo các ngươi muốn tạo phản?
Tần Tử Lăng đón gió đứng thẳng trên đầu thuyền tiên thuyền, chỉ về Đoan Mộc Tùng ở phía xa, thanh sắc câu lệ, uy phong lẫm lẫm liên tục chất vấn và quát mắng.
Thanh âm của Tần Tử Lăng vang vọng giữa thiên địa, mạnh mẽ và sắc bén, những câu hỏi như đâm vào lòng người.
Thiên địa hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều nhìn Tần Tử Lăng với biểu tình vi diệu không nói ra được.
Cái gì mà hộ đảo tướng quân?
Bất quá chỉ là danh xưng do Chu Tuấn đại vương tùy tiện phong cho vi diệu của ba mươi sáu tòa tiên đảo mà thôi, tỏ vẻ bọn họ đều là thần dân của hắn, cần thuộc về sự quản lý của hắn, mỗi năm phải đi gặp hắn để tiến cống.
Không ai thực sự coi trọng danh hiệu này.
Tại hải ngoại, quyết định vẫn là thực lực!
Phù Không Tiên Đảo tại phía tây hải vực có thực lực mạnh nhất, có Chân Tiên tọa trấn, cho nên là vua không ngai của phía tây hải vực.
Chúng tiên đảo cũng đều ngầm thừa nhận sự quản thúc của Phù Không Tiên Đảo, không ai sẽ lấy cái danh hiệu hộ đảo tướng quân ra để nói chuyện, cũng không ai thực sự cho rằng mình ngồi ngang hàng với Phù Không lão tổ.
Nhưng bây giờ, Tần Tử Lăng đứng trước công chúng, công khai dùng danh hiệu hộ đảo tướng quân để chất vấn Đoan Mộc Tùng, thật sự là nằm ngoài ý nghĩ của mọi người, thậm chí khiến họ muốn cười nhạo Tần Tử Lăng ngây thơ vô tri.
Loại đạo lý mà mọi người đều biết, ngươi lấy ra nói có tác dụng gì?
Nếu Đoan Mộc Tùng coi trọng danh hiệu hộ đảo tướng quân, hắn há lại dám hành động như vậy?
Nhưng suy nghĩ một chút, mọi người lại đổi sắc mặt, biểu tình càng phát ra vi diệu.
Nơi này cách phúc địa Bình Tự Sơn không xa, Bình Tự Tây Thành xa xa có thể thấy được, gần ngày lại là thời gian "chư hầu" các nơi tới triều kiến tiến cống.
Ở loại nơi này, nói trong mắt Phù Không Tiên Đảo không có đại vương, tin tức này một khi truyền ra, ai dám nói đây là trò đùa?
- Tiểu tử này ác thật, đây là muốn giết người bằng miệng a!
- Không sai, tiểu tử này vạch rõ lời nói, khiến mọi người cảm thấy không có gì.
- Nhưng hắn càng cố ý nói rõ ý tứ trong lời nói, càng suy nghĩ lại càng thấy không thích hợp!
- Đằng trước là Bình Tự Tây Thành, phủ của Trấn Tây Tướng Quân!
- Mà ở nơi này, một vị trưởng lão của Phù Không Tiên Đảo không chỉ công đánh hộ đảo tướng quân, còn quát mắng và mệnh lệnh sai khiến các hộ đảo tướng quân khác, đây không phải là không coi đại vương và Trấn Tây Tướng Quân ra gì sao?
- Đây không phải là tạo phản thì là gì?
- Không sai, bình thường thì đây không tính là chuyện lớn gì.
- Nhưng hôm nay ở đây, lời nói này càng nói rõ, Đoan Mộc Tùng càng càn rỡ, trong mắt không có đại vương!
Cù Tranh và Mộ Dung Sở đứng trên tường vân nhìn Tần Tử Lăng, biểu tình cũng rất vi diệu, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lời nói của Tần Tử Lăng vừa ra, bọn họ không có lý do xuất chiến cũng là lẽ đương nhiên.
Người này không đơn giản!
Đoan Mộc Tùng không phải người ngu, chỉ là ỷ vào tu vi và Phù Không Tiên Đảo, tự cao tự đại, không coi ai ra gì.
Bây giờ bị Tần Tử Lăng chỉ trích, hắn lúc đầu giận tím mặt, nhưng lập tức ý thức được không thích hợp, như bị một chậu nước lạnh rót vào người, lập tức bình tĩnh lại.
- Vô liêm sỉ, ngươi đừng vội ngậm máu phun người!
- Đại vương công tham tạo hóa, cao thâm mạt trắc, Phù Không Tiên Đảo chúng ta tôn kính đại vương nhất, làm sao có thể tạo phản?
Đoan Mộc Tùng tỉnh táo lại, lập tức phủ nhận, đồng thời nịnh bợ Chu Tuấn đại vương một hồi.
Nói đùa chứ, dù Đoan Mộc Tùng cuồng ngạo, cũng không dám mang cái danh tạo phản!
- Miệng nói thì có tác dụng gì!
- Có để đại vương trong mắt hay không, có tạo phản hay không, phải xem hành động thực tế!
- Ngươi bây giờ, trưởng lão Phù Không Tiên Đảo, lại đánh hộ đảo tướng quân, lại mệnh lệnh hai vị hộ đảo tướng quân, ngươi nói ngươi tôn kính đại vương, không có tạo phản?
- Vậy ngươi giải thích chuyện gì vừa xảy ra?
- Ngươi đừng nói là ngươi không biết mặt ba vị hộ đảo tướng quân?
Tần Tử Lăng lạnh giọng chất vấn.
Dáng dấp Đoan Mộc Tùng thanh tú, từ trước đến nay tự xưng phong lưu tài hoa, lúc này bị Tần Tử Lăng hỏi đến á khẩu không trả lời được, tức giận đến thiếu chút nữa đã phun ra máu.
- Ngươi, ngươi nói bậy nói bạ!
- Phù Không Tiên Đảo chúng ta tôn kính đại vương nhất, việc này có thiên địa chứng giám!
Đoan Mộc Tùng phẫn nộ phản bác.
- Được a, vậy ngươi giải thích một chút, vừa rồi tại sao lại muốn đánh hộ đảo tướng quân, tại sao muốn hạ lệnh đối với hai vị hộ đảo tướng quân?
Tần Tử Lăng nhấn mạnh từng chữ.
- Ngươi, ngươi...
Đoan Mộc Tùng ấp úng không biết nói gì.
- Ngươi cái gì mà ngươi!
Tần Tử Lăng đẩy mạnh.
- Ta...
- Ta cái gì mà ta!
- Nếu ngươi như không có biện pháp giải thích, vậy ta giải thích giúp ngươi.
- Phù Không Đảo các ngươi miệng thì nói tôn kính, nhưng thực tế lại muốn thay thế vị trí của đại vương!
Tần Tử Lăng tiếp tục chèn ép.
- Tiểu tử, ngươi ngậm máu phun người!
- Phù Không Tiên Đảo ta không đội trời chung với ngươi, bản trưởng lão nhất định phải giết ngươi!
Đoan Mộc Tùng giận dữ.
- Ngươi xem, ngươi xem.
- Ta cùng đảo chủ tới phúc địa Bình Tự Sơn tiến cống, phía trước chính là Bình Tự Tây Thành, ngay trước mặt phủ của Trấn Tây Tướng Quân.
- Ngươi luôn mồm nói tôn kính đại vương, kết quả lại muốn giết người tiến cống cho đại vương ngay trước mặt Trấn Tây Tướng Quân!
- Ngươi nói như vậy là tôn kính đại vương sao?
Tần Tử Lăng chỉ tay về phía xa, ngón tay run rẩy, giận dữ chất vấn.
- Ngươi, ta...
- A!
- Tức chết ta!
Đoan Mộc Tùng tức giận đến cực điểm.
- Phốc!
Đoan Mộc Tùng nóng giận công tâm, lộ ra kẽ hở, bị Phong Tử Lạc bắt lấy cơ hội, một kiếm chém trúng phi kiếm màu tím của hắn, khiến khí huyết hắn rung chuyển, một ngụm máu tươi không nhịn được mà phun ra.
Nhìn Đoan Mộc Tùng ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, người xem chiến lại có biểu tình trở nên vi diệu, da mặt không ngừng run rẩy.
Bọn họ chưa từng thấy qua ai có miệng lưỡi dẻo đến như vậy, ép cho trưởng lão Phù Không Tiên Đảo phải đến tình cảnh này!
- Tiểu tử, ngươi vu hãm Phù Không Tiên Đảo, cố ý châm ngòi quan hệ quân thần của đại vương và Phù Không lão tổ, lòng dạ đáng chém, không thể tha cho ngươi!
Một thanh âm uy nghiêm từ đằng xa vang lên, một đạo ánh sáng xanh biếc chói mắt ùng ùng phá không mà đến, đó là một ngọn núi xanh biếc.
Ngọn núi này tỏa ra lục quang oánh oánh, phảng phất như một ngọn núi thật, cho người khác cảm giác nặng nề.
Theo sau ngọn núi xanh biếc, có một nam tử nhanh chóng bay đến.
- Tần tiên sinh, người tới là đảo chủ Bạch Chí của Lang Điền Tiên Đảo, hắn là đệ đệ của đại trưởng lão Bạch Huyễn của Phù Không Tiên Đảo, 60 năm trước đã thành công đột phá trở thành Địa Tiên Tiên Anh hậu kỳ.
Một vị Bán Tiên của Thanh Vân Tiên Đảo nhắc nhở, trong mắt đầy vẻ nghiêm trọng.