← Quay lại trang sách

Chương 9

Người đàn ông cạnh tôi trên chuyến xe lửa đến Brighton hơi nhích khung xương chậu của hắn lên, và lại đặt nó xuống. Hắn ngủ gật trong ánh nắng chập chờn, đầy dục tính, được ru và bị quấy rối vì chuyển động của xe lửa. Tôi có thể cảm thấy máu dồn lại trong đùi hắn; dương vật thuôn dài của hắn nhích dọc ống quần của bộ đồ hắn mặc.

Lại một gã khác.

Nhưng nghĩ lại, chẳng có gì phải om sòm về chuyện này - một doanh nhân trẻ bị cương cứng cạnh bạn trên xe lửa - cho dù bạn vừa mới mất người thân. Xét vì tình trạng của tôi lúc này, tôi nhận thấy cơ chế thủy lực học của vụ này còn hơn cả kỳ lạ. Những vật nhỏ như thế mang lại những kết quả lớn lao như thế. Tôi tự hỏi, thoáng qua, nếu Liam được sinh ra là phụ nữ và không phải đàn ông thì liệu giờ này anh còn sống không. Và đột nhiên, anh ở ngay kia, đang liếc mắt từ sau cái xe đẩy phục vụ trà, với khăn trùm đầu Dick Emery và nịt vú nâng ngực công nghiệp.

“Ô lê! Tôi còn sống!”

Và, “Không, cám ơn,” tôi nói với người phụ nữ cực kỳ đáng kính đang đề nghị, “Quý vị dùng gì không?” khi người đàn ông cạnh tôi với lấy tờ báo để che đùi hắn lại.

Vô hại. Vô hại. Vô hại.

Và tôi nhắm mắt lại.

Liam đi vào phòng bệnh viện tôi nằm buổi tối sau khi tôi sinh Rebecca. Anh vừa mới đến, với một bó hoa màu hồng từ cửa hàng tầng dưới. Tom đã về nhà ngủ một chút và những cú điện đã được gọi xong và người ta cho tôi thời gian để hồi sức, nhưng tôi quá phấn khích, cứ khoe em bé với những y tá và lao công, tự hỏi phải chăng có một trận bóng đá hay một vụ tấn công khủng bố đã khiến cho tất cả những kẻ ngưỡng mộ con bé vướng vào cảnh kẹt xe nào đó?

Và Liam đứng ngay khung cửa - tôi thậm chí không biết anh đã về nhà. Và tôi ở đó, dựa trên những chiếc gối và đầm đìa mồ hôi với đứa bé - đẹp khôn tả - đặt trong nôi nhựa cạnh tôi.

Anh đi vào phòng để nhìn và có một vẻ vững chắc ở anh khi anh cúi nhìn thế hệ kế tiếp này, xem xét, theo phong cách một người chủ, đôi mắt, những ngón tay, ngón chân, những lỗ li ti trên mũi con bé còn bám đầy chất màu vàng đã bắt đầu làm tôi hoảng hồn về những mụn đầu đen khi con bé lớn lên.

“Em khỏe không?” anh chắc đã nói thế.

Tôi không nghĩ chúng tôi hôn nhau. Người nhà Hegarty không hôn nhau cho đến cuối thập niên tám mươi và ngay cả hồi đó chúng tôi vẫn chỉ hạn chế ở lễ Giáng sinh.

“Em khỏe,” tôi hẳn đáp lại vậy.

Và anh ngồi trên ghế dành cho khách và nhìn cảnh mới mẻ này: mẹ và con.

“Chuyện ổn không?” tôi nhớ anh đã nói câu đó, và tôi nhớ mình đã nói, “Chà, chuyện giờ ổn rồi.”

Những bức tường được sơn màu vàng và ánh nắng có gì đó đậm đặc và phấn khích, do đứa bé đã ra đời.

Tôi nhớ mình đã nghĩ anh mới dễ coi làm sao; anh sẽ có vẻ đẹp trai làm sao khi đi dọc một con phố toàn người lạ, ông anh hơi mập của tôi. Anh vui khi thấy đứa bé. Anh bị rút gọn lại, bởi hình ảnh con bé, thành ai đó tôi đã biết tận trong xương.

Việc sinh nở đã trả lại cho tôi khứu giác, vốn bị phá hỏng một cách kỳ cục trong thời gian tôi mang thai, và tôi khao khát hương thơm khi cái mũi chúi vào ly sâm banh đến độ tôi không chịu uống mà chỉ ngửi suốt buổi chiều. Tôi có thể xác định, từ giờ này sang giờ khác, thức uống này đang hư đi khi gặp không khí như thế nào. Đây là nơi tôi tồn tại - trong mùi hương bốc lên từ một vũng sâm banh - bên cạnh nó, ngay cả quần áo của Liam cũng thấy màu mè.

Tôi nói với anh mẹ chúng tôi đã gọi điện, và rằng bà đã khóc.

“Khóc à?” anh nói.

“Bà nghĩ tất cả chúng ta đều vô sinh,” tôi nói, dù trong thoáng chốc tôi bỗng cảm thấy sự phản bội của chính mình. Tôi đã rất vui mừng khi bà gọi đến.

Chúng tôi nói về bà một lát.

Anh nhìn cái ly trên tủ cạnh giường, và tôi bảo anh đó chỉ là một kiểu rượu đựng trong chai nhỏ trên máy bay. Nhưng anh đã uống cạn nó cho tôi trước khi ra về, dù nó đã hết lạnh và nhạt thếch và bẩn thỉu vì cái chất gì hăng cay đang chảy tràn khỏi những lỗ chân lông của tôi khi tôi xì hơi từ từ vào trong phòng. Tôi không quan tâm. Tôi nói với anh thật mừng là mùi của nó đã biến mất.

Ngồi trên chuyến xe lửa Brighton tôi cố đặt một thời gian biểu cho việc uống rượu của anh tôi. Rượu không phải là vấn đề của anh, nhưng sau cùng nó đã trở thành vấn đề của anh, điều đó là một sự nhẹ nhõm cho mọi người có liên quan. “Em hơi lo về chuyện uống rượu của anh ấy,” - thế là, sau ít lâu, không ai còn nghe được một điều anh nói nữa.

Cũng hoàn toàn đúng, tất cả hoàn toàn là bố láo. Chất cồn đã hủy hoại anh, quả đúng thế. Nhưng tôi đang cố xác định thời gian của nó - cái thời điểm tôi thôi lo lắng về anh mà thay vào đó tôi bắt đầu ưu tư về việc uống rượu của anh. Có lẽ chính là lúc đó - với đứa con mới chào đời của tôi đang mở mắt, nhiều lần, như thể kiểm tra để chắc rằng thế giới vẫn còn đó. Đó có lẽ là giây phút đó. Ngay lúc đó.

Một người uống rượu thì không tồn tại. Bất kể họ nói gì, đó chỉ là rượu nói. Hoặc họ chỉ tồn tại trong những thoáng chốc. Ngồi dựa lưng vào một bức tường vàng nhìn đứa em gái yêu thương của bạn, người vừa rứt ruột đẻ ra một đứa con. Một cái nhìn vào mắt bạn giống như những thời xa xưa. Phần còn lại không đáng tin cậy.

Tôi có thể ngửi thấy mùi món rượu đắng anh đã uống trước khi anh bước vào cửa bệnh viện, tôi có thể ngửi thấy mùi rượu vang bữa trưa của anh và mùi bia tối qua. Nhưng cũng có một sự chuyển hóa chất nào đó, một vị ngọt ngào trong máu và ở hơi thở của anh mà tôi không nhận ra. Anh ăn không nhiều, những năm cuối đó, thân thể anh ấy chạy bằng rượu. Và ngồi trên xe lửa đến Brighton tôi tự hỏi liệu anh có bị bệnh tiểu đường không, liệu đó có phải là điều trục trặc không. Tôi chợt nghĩ rằng giá như anh đã làm xét nghiệm máu, chúng tôi có thể làm gì đó cho chuyện này, bởi xét cho cùng việc uống rượu của anh không phải là vấn đề, có lẽ.

Rồi tôi nhận ra rằng anh đã chết.

Và dĩ nhiên chuyện uống rượu của anh là một tuyên bố hiện sinh, sao tôi có thể quên? Chắc chắn chẳng có gì chuyển hóa chất ở đây cả. Không có nguyên nhân.

Anh có say nhừ khi chết không? Có lẽ có. Và bây giờ con nước nào chạy trong những mạch máu của anh? Máu, nước biển, rượu whisky. Anh là kẻ mê đắm whisky. Có lẽ anh nghĩ anh đang bơi tới nước Pháp thối tha.

Tôi nhắm mắt tránh ánh nắng ấm áp và ngủ gật bên cạnh người đàn ông đang ngủ gật trên chuyến xe lửa đi Brighton.