Chương 11
Tôi mở cửa xe cho các con gái một ngày trước khi Liam chết và, khi nó bật mở ra, tôi thấy hình phản chiếu của tôi trên cửa kính xe. Nó biến mất, và tôi nhìn vào hang tối của cái xe khi bọn nhỏ bước ra, hoặc quay trở vào để nhặt một mẩu đồ chơi nhựa màu hồng nào đó dưới sàn xe. Rồi hình phản chiếu đó vụt qua lần nữa, thật nhanh, khi tôi đóng cửa. Ánh nắng xuyên qua những đám mây thẫm đi, bầu trời trong ô cửa kính là một màu xanh thẫm, tuyệt vời, và trên gương mặt tối sẫm đang di chuyển qua của tôi là vệt kéo dài của một nụ cười. Và tôi nhớ mình nghĩ, “Vậy là mình hạnh phúc. Thật tuyệt khi biết vậy.”
Tôi hạnh phúc.
Rebecca giờ lên tám, con bé trông giống tôi. Emily lên sáu. Nó có mái tóc đen và đôi mắt xanh nhạt mà bạn gặp trên vùng bờ biển Đại Tây Dương - đôi mắt nhà Hegarty, có điều hơn cả thế - và tôi nghĩ rằng, nếu chúng tôi chỉnh hàm răng của Emily, và nếu Rebecca thôi ngốc nghếch và học cách làm thế nào để cao lên, rồi một ngày nào đó cả hai đứa sẽ có cơ hội thực sự xinh xắn.
Con cái tôi không bao giờ đi bộ trên đường một mình. Chúng không bao giờ ngủ chung giường. Chúng là một loài khác. Chúng có vẻ phát triển như cây cỏ, được làm từ cành nhánh và hoa chứ không phải từ thịt.
Thế nhưng, ba mẹ chúng làm cho chúng kiệt sức. Trong lần đi nghỉ gần đây nhất của chúng tôi, có chút cãi cọ về phương hướng, và lúc đang cãi tôi nhìn vào kính xe và thấy Rebecca chăm chú nhìn thẳng phía trước. Miệng con bé thụt vào trong và tôi nhìn thấy, với sự tiên tri khủng khiếp, chi tiết cụ thể sẽ gây trục trặc trên khuôn mặt con bé, hoặc nhanh hoặc chậm, điều sẽ tước đi vẻ xinh đẹp của con bé trước khi nó lớn lên.
Tôi nghĩ, tôi phải giữ cho con bé được hạnh phúc. Tôi phải yêu thương ba nó và giữ cho nó được hạnh phúc, nếu không điều này sẽ xảy ra với con bé, con bé sẽ trở thành một trong những người mà bạn đi qua trên đường mỗi ngày.
“Mẹ đã gặp ba như thế nào?” Emily, đối thủ của tôi hỏi. “Mẹ đã gặp ba ra sao?”
“Mẹ gặp ba tại một buổi khiêu vũ.”
“Mẹ mặc đồ gì?” chị con bé hỏi, đứa luôn luôn đứng về phe tôi.
“Mẹ mặc…” Thời đó đã lâu lắm rồi. Tôi không thể nhớ mình đã mặc gì. Tôi nói, “Mẹ mặc váy xanh.”
Điều này có lẽ không đúng, nhưng chúng thích. Và quả thực là Tom mặc bộ com lê cắt may cực khéo khi tôi mỉm cười với anh, một đêm nọ ở phố Suzey - và vẫn mỉm cười, một cách u buồn, cho đến khi cuối cùng anh ngừng nói chuyện và chỉ nghiêng người xuống.
“Làm sao mẹ biết đó là ba?” Emily hỏi.
“Cái gì?”
“Sao mẹ biết đó là ba?”
“Mẹ biết vậy thôi,” tôi nói. “Mẹ biết vậy thôi.”
Điều này đúng - nhưng không đúng theo cách chúng mong đợi. Tôi không thể nói đích xác với chúng rằng lúc đó anh đang sống với một phụ nữ khác, và ngay giây phút tôi thấy họ đi cùng nhau tôi hiểu ra hai điều. Thứ nhất anh không thuộc về cô ta, và thứ nhì anh thuộc về tôi.
Tôi có thể làm cho anh hạnh phúc. Có thế thôi. Tôi biết rằng, theo một cách chính xác nào đó, tôi có thể khiến người đàn ông này hạnh phúc.
“Mẹ biết đó là ba tụi con, bởi vì ông ấy cao đến thế.”
Như thế là đủ. Khá đúng là thế. Tôi cũng thích đường cong ở môi trên của anh, và cái kiểu áo com lê của anh rũ mở khi anh nghiêng người nói chuyện với tôi, vết lõm trên ngực khi anh cúi xuống, sự trộn lẫn giữa vẻ kiêu ngạo và hạ mình.
Những người đàn ông cao, họ quá vụng về. Họ gập người xuống, giống như bạn đã tháo một bản lề bí mật nào đó.
Nhưng đây không phải điều bạn nói với các cô con gái của bạn mười năm sau; rằng ba mẹ chúng chỉ tình cờ có quan hệ tình dục, và phải mất nhiều tuần họ mới cởi hết quần áo ra trước khi làm. Rằng ba chúng đã điên lên vì tội lỗi đến độ anh thực sự làm tôi sợ hãi - cho đến phút giây tôi không còn thấy sợ hãi nữa. Rằng chúng tôi mê đắm nhau. Rằng sau đó chúng tôi đã nói về cô ấy. Và khi chúng tôi nói xong về cô ấy, khi cô ấy cuối cùng cũng biến mất, khoảng sáu tháng sau, chúng tôi đã có quan hệ tình dục dịu dàng, đắc thắng, và sau đó.
Sau đó.
Tôi cho rằng đó là lúc nên mua một ngôi nhà. Nhưng cái thời kỳ đầu điên cuồng là quan trọng. Và người phụ nữ khác cũng quan trọng. Một chút tàn nhẫn. Một thỏa ước. Một vụ trào máu. Bởi vì mỗi chúng tôi đều biết mình đã gặp kẻ ngang cơ với mình, về tham vọng, hoặc về thiệt hại - cứ gọi nó là gì bạn thích - chúng tôi biết chúng tôi sẽ thu xép ổn thỏa một ngày nào đó với kết quả này: hai cô con gái xinh đẹp trong hai phòng ngủ xinh đẹp. Cao, chắc chắn rồi, và thông minh. Chúng sẽ đến trường tư định sẵn cho chúng, và mỗi đứa sẽ được hoạch định, thảo luận, suy tính, và yêu thương nhiều.
Ít ra đó là kế hoạch.
“Rồi chuyện gì xảy ra tiếp đó?”
“Rồi bọn mẹ cưới nhau.”
“Rồi chuyện gì xảy ra tiếp theo?”
“Ba mẹ có tụi con!”
“Phải rồi!!!”
Và ba của con nhìn con một cái và chạy ra khỏi nhà. (Và điều đó chắc chắn không đúng đâu. Coi đó! Ba vẫn ở đây.)
Tom được các thầy tu dòng Tên dạy dỗ - điều đó giải thích mọi chuyện, anh nói. Anh có cái nhìn minh bạch về thế giới, nhưng anh thường xuyên tự vấn. Anh ấy rất nỗ lực, và hiếm khi hài lòng. Anh hoàn toàn ích kỷ, nói cách khác, nhưng theo cung cách sang trọng nhất có thể được. Tôi nhìn anh, một nét khốn khổ mạnh mẽ, gợi dục, với khuôn mặt dính chặt vào một ly Scotch mờ đục, trong lúc anh vạch lại dấu in chìm của thất bại chạy suốt cuộc đời anh, nằm ở đó trên mỗi trang.
Và khi anh nhìn những đứa con của mình, tôi không biết anh thấy gì. Anh yêu chúng, nhưng chúng đang ngáng đường anh. Và, dù anh có yêu tôi hay không, tôi cũng đang ngáng đường anh. Nhưng anh sai. Tôi không ngáng đường của anh. Tôi chưa từng ngáng.
Nếu đó là một cuộc chiến, thì đây là những dữ kiện: khi Tom bắt đầu công ty riêng, và tôi đã có một con nhỏ, tôi giao đứa bé cho một người giữ trẻ và làm việc ngày đêm để kịp trả góp tiền thế chấp. Nhưng khi anh bắt đầu kiếm được tiền lại, thì rõ ràng là tiền của anh quan trọng hơn bất kỳ thứ tiền nào tôi kiếm được, rằng công việc của anh là công việc quan trọng, ta không thể mong chờ anh đưa đón con cái và tã lót và dãi mũi và ngủ gục với quá nhiều thứ quan trọng vây quanh. Và cuối cùng, tôi không đi làm nữa để chúng tôi không ngáng đường anh quá nhiều.
Nhưng dù đây là những là dữ kiện, chúng không hoàn toàn có thật. Tôi không bỏ việc, chẳng hạn. Hoàn toàn không. Thậm chí bây giờ tôi không thể tin mình đã lãng phí quá nhiều phần đời tôi để viết về giá treo khăn tắm được hấp nóng. Những lời lẽ bất tận. Về sự khác biệt giữa màu rám nâu và da màu dâu chín, về màu nâu nhạt, màu kem, sa thạch, phiến thạch.
Chúng tôi đã sống cuộc đời chúng tôi như thế.
Tôi bước vào nhà sau một ngày khủng khiếp tại văn phòng và hôn chồng tôi, rã rời sau một ngày làm việc và chăm sóc con nhỏ. Rồi tôi bế Rebecca từ tay anh và thay tã lót của con bé và bôi kem lên chỗ hăm, và tôi gây gổ với anh về chuyện này, hoặc về cái tủ lạnh trống trơn, hoặc việc rửa chén bát, và bằng cách nào đó con bé cũng được đặt vào giường và khoảng chín giờ rưỡi khi cuối cùng con bé đã ngủ, tôi xuống dưới nhà và làm một ly vang lớn và kịch liệt phê phán ông chủ của tôi, rồi tôi dọn dẹp và uống khá nhiều và thức khá khuya. Lúc mười một giờ rưỡi Tom dọn dẹp công việc của anh khỏi bàn nhà bếp và nói, “Đừng thức suốt đêm,” và một lát sau, tôi vắt khăn rửa chén lên vòi nước ở nhà bếp và lên giường. Tôi biết anh không vui đến thế nào. Chắc chắn rằng chồng tôi không vui, nhưng cũng hứng thú với công việc mới của anh, và chắc chắn tình trạng lộn xộn này không kéo dài. Những người khác cũng có con. Những người cha khác không cảm thấy, như anh cảm thấy, mất tính đàn ông vì chuyện đó - vì chuyện thiếu tiền và sự rối ren này, và vấn đề là chuyện ở đây không có chỗ cho vẻ hấp dẫn đáng kể của anh.
Tôi nên để anh có không gian cho sức hấp dẫn đáng kể của anh. Tôi áp mặt tôi sát lưng anh và vòng tay quanh anh để bụm lấy cu anh, bởi vì tôi đã uống hơi nhiều vang, và tôi nghĩ hiện giờ anh thực sự ghét tôi. Tôi rất đáng khiển trách vì toàn bộ chuyện đó.
Và anh hoặc quay lại, hoặc không.
Và trong phút ngập ngừng đó tôi nhận ra rằng anh đang quan hệ tình dục với ai đó khác.
Không. Trong phút ngập ngừng đó tôi nhớ lại anh đã muốn quan hệ tình dục với ai đó khác đến chừng nào, khi ai đó khác chính là tôi.
❀ ❀ ❀
Một tuần sau đám tang của Liam tôi nhìn thân hình của chồng tôi. Đang ngủ. Còn sống. Tôi muốn nhìn nó trọn vẹn. Đó là một đêm ấm áp. Tôi lẹ làng tung hết chăn mền ra, và anh cựa mình và nằm im lại.
Tom thật buồn phiền trong giấc ngủ. Hai tay anh thu lại dưới cằm, cặp giò anh lớn và dài đến không tin được, chúng không gấp lại mà có vẻ như bị gãy ở đầu gối. Chỗ trũng bên dưới lồng ngực dốc xuống cái bụng phệ hơi thấp và bọc bìu dái nằm trong chỗ chữ V giữa hai đùi anh. Anh rất nhợt nhạt.
Tôi nhớ lại chuyện làm tình với thân xác này: một đám lông quanh dương vật của anh, khi tôi từ trên nhìn xuống; phần vòm nhỏ trong nách anh, giống như gian giữa của giáo đường mà không có nhà thờ, khi tôi từ dưới nhìn lên. Chuyện này từ hồi những ngày đầu, khi chúng tôi luôn khao khát nhau và anh lần theo một chuỗi những nốt ruồi quanh cơ thể tôi, lăn người tôi qua khi anh lần theo như thé, cho đến khi tôi hoàn toàn phơi hết người ra, và lăn từ giường xuống sàn.
Tôi nhớ lại kích cỡ và độ thẳng xương đòn của anh dưới lớp áo sơ mi, một đêm trong mưa, trong những ngày đầu tiên, khi nó không giống chuyện làm tình mà giống như việc giết ai đó hoặc bị ai đó giết.
Giờ anh ở đó, trên giường của chúng tôi, vẫn còn sống. Không khí đi vào anh và không khí đi ra. Những móng chân anh mọc dài. Tóc anh ngả bạc lặng lẽ.
Lần cuối cùng tôi chạm vào anh là đêm thức canh xác Liam. Và từ đó tôi không biết có chuyện gì trục trặc với tôi, nhưng tôi không tin vào thân thể của chồng tôi nữa.