← Quay lại trang sách

Chương 12

Tin xấu cho Bea và mẹ tôi, và cả lũ kên kên sẽ tụ tập đến số 4 đường Griffith để thức canh người chết, là ít nhất sẽ phải chờ mười ngày nữa trước khi họ có thể ăn cỗ trên cái xác tội nghiệp của Liam, bởi thủ tục giấy tờ liên quan.

Tôi nghe điều này từ người làm dịch vụ lễ tang trông khoảng mười chín tuổi. Cậu ta chạm vào cánh tay tôi trong hành lang nhà xác Brighton and Hove và đưa tôi đi, theo cách nào đó, bằng một chiếc xe hơi hoặc một chiếc taxi - tôi ngồi ở băng sau hoặc ở băng trước, tôi không nhớ lại nổi. Nhưng tôi biết mình sẽ nhớ điều này, phía trong cơ sở dịch vụ tang lễ, tầm thường và nhàn nhạt: mỗi bên đều có một cái bàn và một cái ghế và, dựng trên một giá quay, một cuốn bọc nhựa giới thiệu mẫu quan tài, mọi loại và mọi biến thể của chúng, ngoại trừ, khi tôi hỏi thăm chỉ để giải khuây, loại hòm bằng các tông của dân bảo vệ môi trường.

“Ông ấy thích thứ đó à?” chàng trai mặc đồ đen hỏi.

“Không hẳn. Chỉ một chút.”

Tôi biết mình muốn gì, tôi đã biết từ đầu, nhưng bộc lộ ra quá sớm thì trông không hay, nên tôi lật các trang để xem các lớp lót viền bằng lụa xấu xí, những kiểu xếp nếp và vặn xoắn, giống như được chôn trong một bức màn chiếu bóng ngay khi máy chiếu bật mở và bắt đầu chơi bài Looney Tunes. Tôi nói thành lời một số chuyện này trong khi tay làm dịch vụ tang lễ hơi lắng nghe, và để cho tôi thong thả.

Miệng cậu ta là một màu đỏ thẫm nổi bật trên làn da trắng. Cậu ta có một cái lỗ ướt, nhỏ xíu trên tai, nơi lẽ ra phải có một cái khuyên tai nhưng lại không có, trong khi cậu đang nói chuyện với thân nhân người chết.

“Đừng vội,” cậu nói.

Tôi mến cậu nhà đòn này. Cậu ta có thứ mà những người trẻ tuổi đã có, vào lúc nào đó sau khi tôi trưởng thành. Cậu ta không làm ra vẻ. Cậu ta không phán xét. Cậu nói về những chiếc quan tài theo kiểu “sao cũng được”, giống như tất cả chỉ là việc mua sắm - nhưng vấn đề thực sự là ở chỗ khác.

“Cái đó tốt đây,” cậu nói khi tôi chọc ngón tay vào một cái bằng gỗ sồi đơn giản, và tôi nghĩ rằng có lẽ một trong những cô con gái tôi sẽ cưới ai đó giống như vầy, ai đó có thể dễ dàng ngồi với một phụ nữ trong một căn phòng.

“Tôi không thể đáp máy bay với anh ấy,” tôi nói. “Chỉ là quá…”

“Hành khách nào cần giúp đỡ làm ơn bước ra phía trước hàng.”

Và tôi bật cười. Bất kể ý cậu ta là gì.

“Thật tình, nó sẽ ổn trong khoang hành lý thôi,” cậu ta nói.

Cậu ta không đẹp trai. Miệng cậu ta quá nhũn và đầy; cậu ta quá mềm và non nớt. Nhưng ở cậu ta không có gì không ổn. Tôi nhìn đôi tay cậu ta và chúng không khiến tôi chán ghét, và mi mắt cậu, khi cậu nhắm lại, khẽ nháy, để nói rõ là thép đánh bóng hơn crôm ở chỗ nào, cho thấy chúng có một mạng lưới mạch máu kiểu Trung cổ mờ mờ. Quần áo cậu không chế nhạo thân hình cậu. Ta có thể lột trần cậu ta, cậu ta vẫn đích thực vậy.

Tôi phải hỏi tên cậu ta lần nữa. (Azrael.)

Cậu ta chạm vào cánh tay tôi khi tôi đứng cạnh xác của Liam và cậu ta dẫn tôi đi. Cậu ta là người đến sau khi ta chứng kiến điều tệ hại nhất. Cậu ta là phần còn lại của cuộc đời tôi.

Sau khi đến nhà ga Brighton, tôi đi lòng vòng một hồi, nghĩ rằng tôi nên thực hiện chuyện này theo cách nó đã xảy ra - tôi phải bắt đầu tại nơi Liam đi xuống biển - bởi vì có một trật tự cho những chuyện này mà ta phải tuân theo. Vì vậy vào giờ ăn trưa, tôi đi bộ dọc khu dạo chơi và Liam vẫn, về mặt tàn tích, còn sống, và tôi đang hình dung nơi này trong bóng tối, và nước muối đen liếm quanh thắt lưng tôi. Liam ở giữa không trung. Những hình người đi qua được vẽ nguệch ngoạc bằng nét quẹt bừa từ tia nhìn của anh: mọi thứ họ có đều tràn ra hoặc rũ xuống. Một đứa trẻ quá khổ có vú - có vẻ là một bé trai. Một ông già có vết đóng vảy dưới mũi. Một phụ nữ với hình xăm loang rộng. Một cuộc diễu hành của đám ruồi lơ láo, những quần dài vấy bẩn và những dây quai nịt vú lộ ra bên dưới những dải băng mong manh khác. Người sống, với tất cả mùi và lỗ của họ. Liam luôn luôn là người cực giỏi về các lỗ của con người, về chuyện người nào đã gắn gì vào lỗ nào.

Anh trở lại trong đầu tôi giống như một mùi lan rộng - một không gian mở ra để cho phép anh nhìn ra từ mắt tôi và thấy ghê tởm vì cái lỗ đít hoặc núm vú, hoặc “núm vú lạnh”, thậm chí, vì da thịt vốn không bao giờ có nhiệt độ hoặc ẩm độ thích hợp, nó quá nhớp mồ hôi, hoặc thịt thì bủn, hoặc có lông, và những phụ nữ, nhất là, những người sống trong chiếc túi con người buồn bã này một cách quá hèn nhát hoặc quá đẹp (dĩ nhiên trừ các lỗ của họ), và rốt cuộc thì, anh ngủ với ai, anh hôn ai? Những người không có lỗ chân lông chăng? Tôi nói điều này với anh ấy, trong đầu tôi. Tôi tranh cãi điều này cho ra lẽ, nhưng tôi không thể lay chuyển anh, tôi không thể thắng, khi tôi đi ngang những ông già và những bà già, với những nếp nhăn bị bệnh chàm, hoặc chồm qua lan can, hít không khí biển vào để dằn xuống chất nôn mửa đang trào lên, trong khi nghĩ về da thịt của anh trai tôi và việc nó sẽ trông ra sao trong hai tháng nữa, rồi trong ba tháng nữa.

Tôi nhìn qua lan can như thể để xem xét mật độ và sự đa dạng của những tảng đá nâu trên bãi biển bên dưới. Và nó ở đó: hương vị rộng mở, tiếng gọi, mùi của biển.

Một phép màu như thế, ở cuối tuyến đường Brighton, với thành phố chất đống sau lưng tôi, và đằng sau đó là tất cả sức nặng của nước Anh, trong làn khói và ánh sáng, bị ngăn cho dừng lại ở đây, chỉ ở đây, bởi mùi mênh mông của biển.

Lần đầu chúng tôi đi phà, tôi và Liam, đó là cuối năm thứ hai của anh, và năm thứ nhất của tôi, ở Đại học Dublin. Chúng tôi sắp sang London đi làm thêm mùa hè. Chúng tôi ngồi trong khoảng trống giữa các toa xe lửa, từ Holyhead đến Euston, nhìn một người đàn ông - hóa ra, tình cờ, là bưu tá ở khu chúng tôi - vắt những quả cam vào một chai rượu vodka miễn thuế. Ông ta đang đưa rượu cho một cô gái say rượu, ông đã gặp ở chỗ vượt biên giới, và ông cũng vẫy chai với chúng tôi, và chúng tôi có thể đã uống hoặc có thể không, nhưng điều tôi thích là cách ông ta nháy mắt với chúng tôi trước khi quay lại với cô gái - cô đã hoàn toàn say khướt - như thể tất cả chúng tôi cùng một giuộc với nhau, trong trò dụ dỗ này, cái trò, “Ôi dào! Lãi lớn.”

Liam không bao giờ cho chúng tôi ăn đám cưới.

Nhà Hegarty thích đám cưới, và vài đứa bọn tôi đã thực sự có đám cưới, nhỏ hoặc lớn, một số đám mang tính thế tục, và trung tâm của tất cả chuyện này, điều phải phép này, là một người đàn ông trung thực, một cô gái xinh xắn, phịch nhau, theo cách đẹp đẽ nhất có thể được, trong tiếng chúc mừng và tiếng cụng ly - và đó là điều Liam không bao giờ biết cách làm, cách tạt vào và thoát ra chuyện chăn gối, cách đề cập thoáng qua nó, hoặc chia sẻ nó, nên tuy có nhiều bạn gái nhưng chúng tôi không bao giờ thấy mặt, hoặc nếu chúng tôi thấy họ thì anh không thích chúng tôi, người nhà Hegarty, nói chuyện với họ: một hàng những con người khẳng khiu và ủ rũ nắm tay anh và nhìn chúng tôi qua vai anh. Liam thích những phụ nữ xinh xắn. Anh thích những phụ nữ dịu dàng hoặc tử tế. Anh thích những cô gái mờ ảo đó. Và anh hoàn toàn đúng khi không nói với chúng tôi về họ, những kẻ tàn bạo nhà Hegarty, chính tôi và Kitty hát, “Và họ gọi đó là tình yêu tr…ee…ẻe … c…o…n” ngay khi họ rời khỏi phòng.

Điều buồn cười, không kể người đưa thư hứng tình, trong cuộc hành trình đầu tiên xuyên đêm nước Anh ấy của chúng tôi - vừa rời khỏi thuyền, năm mươi bước chân băng qua mặt đất ngoại quốc đầu tiên của chúng tôi và sau đó lại bước lên sàn xe lửa bằng sắt - là ở chỗ chúng tôi luôn luôn nghĩ rằng chúng tôi đã gần đến đó. Chúng tôi nhìn ra cửa sổ và, sau một lúc tối đen, có quá nhiều ánh đèn đến nỗi chúng tôi cho rằng chúng là những ngọn đèn đang tiến đến của thành phố London. Trừ việc chúng tôi không bao giờ đến nơi. Với chúng tôi dường như nước Anh là một thành phố duy nhất xuyên suốt từ bên này đến bên kia, không ngừng. Rồi, vào buổi sáng, khi chúng tôi cuối cùng, rõ ràng, dứt khoát đã đến nơi, chúng tôi đứng ngay lối xuống đường xe điện ngầm ở Euston, nghĩ rằng một chuyến xe vừa mới đi vào, và chúng tôi có thể tìm đường xuống khi đám đông đã giải tán. Một lát sau chúng tôi nhận ra rằng dòng người chen lấn sẽ không hề giãn ra, rằng không có chiếc xe cụ thể nào. London chỉ toàn là tuôn chảy, nó không có những ranh giới, nó là mọi nơi.

Liam không hề thích người Anh, hoặc anh tuyên bố như thế. Trong chuyện này anh nói anh đã được hậu thuẫn bằng sự kiện là người Anh cũng không thích chính họ.

Liam thông minh.

Và tôi không thể xoay xở để yêu được họ, cả lũ người này vội vàng đổ xuống bờ biển Brighton, tất cả bọn họ đều sung sướng tắm biển nơi Liam chết đuối. Nhưng tôi cố không ghét họ, cho dù họ sống còn anh tôi đã chết. Và tôi tự hỏi làm cách nào tôi thoát khỏi nó - lòng thù ghét của Liam đối với chuyện bất kỳ nào đó. Bọn đồng tính năm này, người Mỹ năm kế tiếp.

Tôi nên ghét ai?

Chúng tôi đã bơi ở đâu đó vào ban đêm. Khi tôi còn trẻ, chúng tôi bơi ban đêm, và tôi không thể nhớ lại đó có thể là chỗ nào.

Tôi nhìn vào biển cả mênh mông, dập dềnh, và chỉ trong chốc lát, tôi nghĩ tôi có một cuộc đời nhỏ, còn sống như tôi vẫn sống trong ánh nắng này, nhỏ hơn anh trai tôi, bước ra trong bóng tối; máu và rượu whisky đi vào biển muối. Liam, say lử, chỉ có lớp da ngăn cách bản thân anh ra khỏi cái tôi đầy khao khát của anh. Chỉ trong chốc lát, tôi nghĩ rằng lựa chọn không tồn tại là lựa chọn quả cảm hơn.

Tôi nhìn đôi tay tôi trên hàng lan can, chúng già nua, và thân xác rã rời vì con cái của tôi, mà xưa tôi rất tự hào, theo cách nào đó, tự hào về những con người mới đã sinh ra từ đó, chỉ để nuôi béo nấm mồ! Tôi muốn hét to vào những kẻ lạ mặt này, khi chúng đi qua. Tôi muốn viết bảng rồi đeo cả ở đằng trước lẫn sau lưng và bắc loa phóng thanh mà kêu gọi chấm dứt việc sinh sản - dù bây giờ tôi nhận thấy, cũng chẳng có nhiều trẻ con trên sân chơi là bãi biển Brighton, ít nhất không phải buổi chiều thứ Ba này. Nước Anh, miền đất của người trưởng thành trọn vẹn.

Nhưng tôi không thực sự khó chịu vì những người này, cách này hay cách khác, và tôi yêu người phục vụ tang lễ. Người bạn cùng điểm qua sách mẫu quan tài, chàng trai người Anh của tôi. Sự thoải mái hợp thời mà cậu ta có hầu như thuộc về tâm linh. Tôi tự hỏi cậu ta về nhà với ai - những người bạn cậu ta thích, hoặc cha mẹ cậu ta thích - và làm thế nào có thể làm tình với một chàng trai giống như vầy. Cậu ta có tính khí thất thường không?

Khi xong xuôi, và cảm thấy bàn tay vô hại của cậu ta trong bàn tay (già nua) của mình, tôi đứng trên vỉa hè bên ngoài nhà tang lễ và mở điện thoại di động để gọi cho người chồng khó tính, trung niên của tôi trong khi mà điều tôi muốn làm thay vì chuyện này là nằm xuống, ngay đó, ngang khung cửa của cậu trai, cho đến khi cậu ta bước qua thân xác sóng soài của tôi và đỡ tôi lên.

Azrael.

“Mọi việc thế nào?” tôi hỏi Tom, và anh nói với tôi rằng các con gái đã đến nhà bạn bè sau giờ học, và mọi thứ đều ổn. Tôi mất một lúc để hình dung ra anh ở đâu.

“Anh đang làm việc hả?”

“Dĩ nhiên là anh làm việc.”

“Rebecca cần đến lớp học múa Ireland,” tôi nói.

“Ồ. Không phải hôm nay, nó không đi học.”

“Con bé có một màn trình diễn.” Tôi gào to câu đó ra phía con đường, và đồng thời không tin nó. Bởi vì điều Tom đang nói (hoàn toàn đúng) là hàm ý rằng những lo lắng của tôi là không quan trọng, chúng được bịa đặt ra, chúng là thứ gì đó giữ cho tôi luôn bận rộn trong khi anh làm chuyện nghiêm túc là kiếm tiền và sống một cách đúng mực hơn.

“Anh đang ở đâu?” tôi hỏi.

“Anh đã nói rồi. Anh đang làm việc.”

“Làm việc ở đâu? Anh làm việc ở đâu?”

Anh không thể dằn điện thoại vào mặt tôi bởi vì tôi đang ở Brighton và vừa mới mất người thân. Có một khoảng ngưng lâu.

“Về nhà đi,” anh nói. “Bao giờ em về nhà?”

“Việc đó đối với anh thì có nghĩa gì?”

“Có nghĩa rất nhiều,” anh nói. “Em nghĩ gì vậy?” Và bây giờ đến lượt tôi, cắt liên lạc và đóng nắp điện thoại.

Anh chàng phục vụ tang lễ của tôi ở sau lưng tôi với cánh cửa mở, nói. “Chị cần một ly cà phê nữa không? Tôi có thể gọi ai đó không?”

Cậu ta đã đeo khuyên tai vào; một thanh vàng nhỏ xíu.

“Ổn cả mà,” tôi nói. “Cái kiểu nó là vậy.”

❀ ❀ ❀

Tôi đã yêu, tôi đang bắt đầu nhận ra, khi mới ngoài hai mươi, khi tôi gặp và ngủ với một anh chàng quê ở Brooklyn tên là Michael Weiss. Anh ta tới Dublin để lấy bằng thạc sĩ về Ireland học hoặc Celt học, hoặc thứ gì đó - chúng tôi khinh thường những khóa học đó, chúng chỉ là thứ gì đó mà trường đại học nghĩ ra để thu hút những người Mỹ giàu có, vì vậy tôi lạ khi nhận ra mình yêu Michael Weiss; cũng ngạc nhiên bởi vì anh ta không phải là người Mỹ cao lớn với khung xương vững chãi của miền đồng cỏ, mà là một anh chàng kích cỡ trung bình chuyên hút thuốc rê và nói chuyện như có một viên sỏi Brooklyn trong miệng, có phần lắp bắp và có phần trầm tư.

Ngủ với anh ta thật ngọt ngào. Cách anh ta chõi người dậy để nhìn ta và nói chuyện. Anh ta thích tán gẫu trong khi sờ ta. Anh ta thậm chí thích hút thuốc cả trong màn dạo đầu lừ đừ bất tận vốn hoàn toàn xa lạ với tôi hồi đó. Tôi đã hai mươi tuổi. Tôi không quen được chuyện quan hệ tình dục không mục đích và thiếu cụ thể như thế. Tôi không quen với quan hệ tình dục khi còn tỉnh táo, tôi cho rằng vậy, và toàn bộ vụ nói chuyện này chỉ khiến tôi cảm thấy không thoải mái: tôi nghĩ anh ta không thích tôi. Tôi nhìn khuôn mặt anh ta chuyển động mà ước gì anh ta bắt đầu đi cho rồi - cái phần ngạc nhiên, cái chuyện mà vì nó cả hai chúng tôi ở đây.

Tôi nghĩ, theo cách chậm chạp, châm biếm của anh, Michael Weiss biết rằng anh không thể giữ được tôi, và mọi thứ anh làm trong những buổi chiều buồn ngủ đó là tìm cách thuyết phục tôi xuống, giống như một con mèo trên cây, hoặc nữ tiếp viên phụ trách chuyến bay. “Em thấy cái cần điều khiển bên phải em không? Anh muốn em xả cần điều khiển đó xuống tới bốn mươi lăm độ.”

Và dù chúng tôi đã rất nhiều lần trải qua vụ này - tức là, chuyện tình dục - tôi chỉ có thể nhớ được cơn điên của mình lúc đó, nhìn bóng ngày bên ngoài cửa sổ chuyển sang hoàng hôn từng đợt từng đợt. Có lẽ đó là chuyện của thời thanh niên; đứng trần truồng trên tấm thảm nylon trong phòng trọ sinh viên của anh ta và cảm thấy việc thay đổi ánh sáng là không thể xảy ra được; giống như da tôi đang bị lột ra, khi ngày nhường chỗ, từng bước một, cho đêm tối.

Cha của Michael là nghệ sĩ còn mẹ anh ta làm một nghề gì khác. Tôi cũng không quen được với chuyện đó - hầu hết các bậc cha mẹ tôi biết đều chỉ làm cha mẹ - nhưng anh lại có một người cha hơi nổi tiếng và người mẹ chuyên sắp xếp các cuộc hẹn, gặp người này người nọ và ăn mặc đẹp để đi ra ngoài, vì thế anh ta có tất cả những thứ đó kéo lê đằng sau anh ta. Anh ta khó lòng ý thức được mình sẽ làm gì khi lớn lên, bởi vì anh ta đã là người trưởng thành, theo ước tính, từ khi mười tuổi. Anh ta làm một số bài thơ, và có lẽ chúng là những bài thơ rất hay, nhưng cái ý tưởng đạt tới bất cứ địa vị nào vẫn là vấn đề đối với anh ta. Có tiền - không nhiều, nhưng kha khá - và tôi nghĩ anh ta, ngay từ hồi đó, đã quyết định chỉ tồn tại, và xem chuyện gì xảy ra với mình.

Cho nên bây giờ anh ta chỉ tồn tại thôi, giống như tôi, tuy có lẽ ở đâu đó thú vị hơn Booterstown, Dublin 4. Chẳng hạn anh ta ở Manhattan, hoặc những hẻm núi ở Los Angeles, và anh ta đang đưa con trai mình đến lớp học kèn saxo, anh ta đến dự buổi biểu diễn múa của con gái anh vào một buổi chiều thứ Năm, và thấy tất cả chuyện đó là điều thú vị và quan trọng.

Tôi đi lại với Michael Weiss trong hai năm, với những quãng nghỉ; phát điên lên vì thói bạc nhược của anh - bị nó biến thành thiếu tự tin, và khao khát muốn lao vào thế giới phía trước chúng tôi, vốn đầy những chuyện phải làm. Tôi không chắc đó là những việc gì, nhưng chúng tốt hơn việc cứ lẩn quẩn cả buổi chiều, hôn hít và hút thuốc, nói về - cái gì? - về chuyện liệu Dirk Bogarde có thực sự đẹp trai không, và là, hoặc không phải là, người Do Thái thì nên thế nào.

Bây giờ, dĩ nhiên, những buổi chiều của tôi không dành để xem ti vi, vì thế chắc chắn là tôi đã đúng khi mất niềm tin và cuối cùng rời bỏ Michael Weiss để theo một cuộc sống nhanh hơn, tốt đẹp hơn, cuộc sống tôi hiện có, nấu ăn cho một người không xuất hiện trước chín giờ và cho hai cô con gái cũng sẽ mau chóng không xuất hiện như thế. Chuyện làm tình đầy nước mắt, năm bữa nửa tháng, với người chồng trung niên của tôi; không biết nên đánh anh hay hôn anh.

Bật đèn lên, tôi muốn nói. Bật đèn lên.

Nhưng không chỉ là chuyện tình dục, hoặc chuyện tình dục được nhớ lại, khiến tôi nghĩ tôi yêu Michael Weiss dân Brooklyn, bây giờ đã trễ tới mười bảy năm. Chính là cách anh từ chối sở hữu tôi, cho dù tôi có để được sở hữu bao nhiêu đi nữa. Chính là cách anh không đón nhận tôi, anh chỉ chịu gặp tôi, và cũng chỉ là nửa chừng.

Tôi nghĩ bây giờ mình đã sẵn sàng cho chuyện đó. Tôi nghĩ mình đã sẵn sàng để gặp mặt.

❀ ❀ ❀

Tôi đang ngồi tại bàn ở một quán cà phê bên đường, với có lẽ tách cà phê sữa thứ năm trong ngày của tôi, thì một số đứa trẻ Mỹ đi ngang qua, hai cô gái và một cậu trai. Một trong hai cô nói, “Bạn biết cái gì lởm nhất không? Cái thực sự lởm là thứ cửa quần cài nút đó, khi bạn mất một nút?” và cậu trai trả lời, “Và bạn thì… thế này, bạn biết không?” với hai cổ tay bắt tréo ngay trước đũng quần, giống bức tranh Chúa bị hành xác.

Họ trông giống vậy đó, những sinh viên Mỹ ở Dublin - trong sáng, ồn ào và thú vị, ít nhất đối với chính họ. Có lẽ tất cả chúng ta đều giống thế, dù không ai mặc áo thun tay dài bên trong áo thun tay ngắn vào thời đại chúng ta. Và tôi không biết liệu “lởm” có phải là một từ gây ấn tượng vào thời đó không. Tôi nghĩ về cử chỉ của chàng trai này, và tự hỏi tại sao chữ đó lại được coi là khủng khiếp như thế. Nếu ai đó “lởm”, họ là mẫu người tồi nhất có thể có trên đời. Một người hư hỏng. Một từ xã hội như thế, tôi nghĩ, một từ của băng nhóm, dành cho một cử động cơ bắp rất riêng tư.

Đầu óc tôi hoạt động theo kiểu đó, khi tôi không thể lấy lại hồn vía và quay trở lại trên chuyến xe lửa đến phi trường trong khi anh tôi bị rút hết nước ra, được chở đi và được ướp xác (whisky hẳn hữu dụng), đâu đó trong thành phố sau lưng tôi. Tôi vào vài cửa hàng và cố bình thường trở lại trong chốc lát, và kết thúc bằng việc ngồi yên lặng trong khi thế giới ồn ào trôi qua, với một chiếc muỗng cà phê dài trong miệng, mút.