← Quay lại trang sách

Chương 16

Vậy là cuối cùng tất cả họ ở đây, đang đi đến trường đua. Đó là ngày thứ Hai lễ Phục sinh và mọi chiếc xe ở Dublin đều hướng về trường đua Fairyhouse thành một đoàn, có những chiếc xe buýt kiểu xưa đậu thành hàng dọc theo phố O’Connell, và cứ hai mươi phút có một chuyến xe lửa khởi hành từ nhà ga tại Broadstone.

Những ngày buồn tẻ của mùa chay đã qua, sứ mệnh của Đạo binh Đức mẹ đã thắng lợi, các nhà thổ bị cảnh sát bố ráp, được rẩy nước thánh, bị Frank Duff mua đứt, và bị đóng cửa. Một đám rước tôn giáo vĩ đại được tổ chức và một cây thánh giá được dựng ở phố Purdon bởi chính nhân vật này, đứng trên một cái bàn nhà bếp và đóng đinh bằng một cái búa lớn khủng khiếp. Hai mươi cô gái được đưa vào khu mái ấm Sancta Maria và điều trị bệnh nghiện rượu cũng như điều trị thói nghiện kia nữa. Người nào cũng cầu nguyện ngày lẫn đêm, đêm lẫn ngày, cho đến khi họ chán ngấy, cả thành phố cũng đã ngấy đến cổ, họ đã lãnh nhận tro và hôn cây thánh giá, và cảm thấy thanh sạch về linh hồn, một cách sâu sắc, thực sự: Lễ Phục sinh bắt đầu, tạ ơn Chúa, và khi đã ăn uống xong cười đùa xong nhìn những cây hoa thủy tiên vàng họ lên giường làm tình (quả là một thời gian dài, bốn mươi ngày) rồi có một giấc ngủ no nê và, sáng hôm sau, tất cả họ đi xem đua ngựa.

Đó là thứ Hai Phục sinh, một thời điểm vẫn còn nhạy cảm. Đó là ngày Giêsu nói, “Noli me tangere,” với người phụ nữ trong vườn. Đừng chạm vào ta. Còn quá sớm. Quá sớm để bị chạm.

Ôi, Nolly May.

Dù có thể Ada đã nỗ lực thế nào đó. Có thể bà quên, trong chốc lát, rằng Charlie là người bà sẽ yêu mãi mãi mà tận lực với Nugent. Xét cho cùng ông là người đã mời mọc bà; nấn ná sau buổi lễ, đề cập đến khả năng một chuyến đi chơi xa. Dĩ nhiên đằng nào bà cũng đi, nên điều ông đề nghị không có vẻ một cuộc hẹn hò, mà như một chuyến đi nhờ xe hơn.

“Cô nói cô thích một chuyến đi bằng xe hơi,” ông nói trong khi nhìn xuống con đường giữa họ.

Bà dán mắt vào cùng một điểm và nhướn mày lên nói, “Tôi có thể dẫn theo một người bạn không?”

Vì vậy Nugent là người tình trong tất cả chuyện này, Charlie là phương tiện vận chuyển, Ada là hồn ma và nữ quỷ cô gái dễ thương người phụ nữ sa ngã cô gái điếm buồn kẻ mồ côi tội nghiệp lần đánh cược an toàn, tùy cách nhìn, và cùng với bà là Ellen, người đi cho có cặp với Charlie và chỉ là một hầu gái.

Nugent và Ada ngồi ở đằng sau chiếc Morris và ánh sáng ban ngày hết sức hợp với bà. Có màu hồng tươi mới trên đôi má bà và tóc bà dày trong gió và ông cảm thấy thoải mái một cách ngờ nghệch ở đó cạnh bà, ông cảm thấy giống như ông chỉ cần nói chuyện - bà hiểu ông quá nhanh. Một người đàn ông có thể nói với một người đàn bà giống như vầy và cảm thấy mình thành một người tốt hơn, ông ta có thể quên hoàn toàn những suy nghĩ trong đêm và những cuộc đấu tranh của lương tâm, quên vết thương hở của linh hồn đang mở toác - trong giấc mơ hoặc trong cơn ác mộng nào đó - trong lồng ngực.

Nó đã biến mất, cái mẩu kỳ quặc này, nó đã bị quét mất biến bởi một chuyến đi hội hè trong một chiếc xe mui trần, trong cuộc diễu hành với mọi chiếc xe khác ở Dublin, do mùa chay đã qua, và cuộc đua đang diễn ra. Bàn tay của Nugent thì vững chãi còn cô gái cạnh ông thì chân thành và thơ mộng như một con thú, và vì thế ông an toàn. Với Ada, ông an toàn.

Và thế là họ lái xe - theo đường Navan, qua khu tổ hợp nhà máy Guinness nơi Charlie nhấc cái mũ tưởng tượng của ông lên để chúc mừng thứ bia ngon lành.

“Hú hu,” ông kêu. “Hú hu!”

Và bây giờ họ có một khoảng thời gian tuyệt vời, hát một bài hát - bài gì nhỉ? - “The Harp that Once”, “Silent O Moyle” - những bài hát ngoài trời, phổ biến. Charlie hát với giọng Anh nam trung tuyệt vời của ông, nhìn vào mọi thứ trừ con đường, vì vậy hình ảnh mà Ada thấy là bờ vai rộng của ông, được phủ kín mỡ và ngự phía trên ghế ngay trước mặt bà, chiếc khăn quàng của ông lật phật vươn về phía bà ngồi đằng sau, những đầu mút hàm ria vuốt sáp của ông, đang làm dấu hiệu qua vai ông, thỉnh thoảng, gọi lên những ý nghĩ phấn khởi về tính đàn ông và sự sạch sẽ và, nếu ta ngắm nghía chúng đủ lâu, một cảm giác mơn trớn ở mặt trong cặp đùi của ta.

Nhưng Ada, chúng tôi chắc chắn, không nghĩ như vậy. Ada đã chịu đựng đủ những lời kết tội của chúng ta. Bà quay sang Nugent khi ông nói về những cuộc đua sắp xảy ra, tỷ lệ cá cược có thể có, và nhu cầu cần có bàn tay minh bạch của bộ trưởng Tài chính trong toàn bộ sự vụ này, bởi vì ai cũng thích cờ bạc chút đỉnh, nó là một quyền lợi của người Ireland cũng như bất kỳ người Thiên chúa giáo nào khác.

Thật ngạc nhiên khi có lúc được nghe ông nói nhiều như vậy. Ada có cảm giác rằng Nugent nói tất cả cùng một lúc hoặc không nói gì cả. Ông là kiểu người mà phụ nữ được khuyên là nên làm sao cho “thổ lộ tâm tình” - nói cách khác, là một việc khó nhằn vào thời đó và là con mồi cực kỳ dễ ăn.

Nhưng có thể chính lòng trắc ẩn, cũng mạnh như bất cứ thứ gì khác, đã dẫn bà đến việc chạm vào ông, ở đó trên chiếc xe mui trần. Hoặc sự khinh suất. Bà chỉ đang cố lôi kéo sự chú ý của ông, nhưng hướng tới cái gì? Huân tước và Huân tước phu nhân Talbot de Malahide chạy xe ngược chiều suốt con đường tới đây, với bàn tay đeo găng của tài xế đè chặt vào còi xe. Hoặc điều gì đó lặng lẽ hơn, một con ngựa rơm trên cánh đồng của một nông dân nào đó đang đỡ một bảng hiệu ghi, “Giải khát ở đây”.

Đó có thể là một câu trả lời cho điều gì ông nói, “Họ đã làm chuyện này lộn xộn hết cả,” hàm ý, dĩ nhiên, chính quyền Nhà nước Ireland Tự do; hoặc một lời bình thân tình hơn, kiểu như, “Về mặt cá nhân, tôi không bao giờ phiền nếu có chút mưa đâu.”

Sự thôi thúc là, dù sao đi nữa, phải chạm vào ông.

Bà sẽ xoay xở làm việc này cách nào? Bà sẽ đặt ngón tay lên cánh tay ông. Bà sẽ đặt lòng bàn tay bà lên cẳng tay ông. Hoặc, sau đó, bà có thể móc cổ tay bà vào chỗ khuỷu tay gập lại của ông, và nối kết với ông khi họ đi bộ tới hàng rào. Và dù có làm theo bất cứ cách nào trong số đó, bà sẽ cảm thấy Nugent chùn lại.

Đây là Charlie đang ở trước mặt bà, cúi chào khi ông chìa ra miệng túi đựng kẹo cứng.

“Ô, cho tôi táo để tôi được bồi dưỡng,”* ông nói, trước khi tự nhớ ra và quay sang để dành lựa chọn đầu tiên cho Ellen, cô hầu gái cằm chẻ, thân thiện.

Trích từ Sách Diễm ca 2:5 của Cựu ước.

Từ đó cho đến hết buổi chiều Lamb Nugent chăm sóc Ada, trong khi hai góc hàm của bà tiết ra thứ nước khó chịu vì những viên kẹo táo của Charlie. Ông đánh cá mỗi lần một xu với Myrellson ở phố Dame, người biết ông và biết kiềm chế. Con Pride of Arras cho độ đua lúc ba giờ, trong độ đó con Ballystockhard dẫn đầu suốt, Ada nói, “Con đó là của em, con đó là của em phải không?” và Nugent nói, “Không, nó không phải của em.” Suốt buổi chiều ông nhìn vận may của ông chảy đi, Street Singer, con Amore, Daisy’s Boss - ai lại chọn những con ngựa này? Ô, nhưng họ phải đánh cược con Bean của Ellen đua với con Fairyhouse Plate, họ phải vậy thôi, và khi con ngựa về thứ nhì thì Ada đủ khôn ngoan để không nói, “Điều đó nghĩa là gì, ‘cọc mũi ngựa’ ấy”?* Coolcannon ngã ở chặng kế chót và cùng với nó là mọi hy vọng của ông, và rồi cuối cùng Ada gặp may với con Knocknageena.

Thông thường cá ngựa có thể thắng cược nếu con ngựa về ở vị trí thứ nhất, nhì hoặc ba. Cược “mũi ngựa” là chỉ nhận được tiền cược nếu con ngựa về nhất.

Yahoo!

Cả nhóm, lúc bấy giờ, quá mệt mỏi vì sự được và mất của mỗi độ đua, và vì sự chờ đợi bất tận giữa các độ đua, đến độ khi Ada nhảy cẫng và giơ nắm tay bà lên, chẳng có gì giấu giếm với bất kỳ ai trong bọn. Bà có thể giữ nguyên như vậy - Ada thăng thiên - đông cứng lại trong chiến thắng, từ hai bàn tay nắm chặt tới đầu mũi giày chĩa xuống của bà. Vào lúc bà chạm đất lại thì chuyện đã được dàn xếp: một trong hai người đàn ông này muốn bà thắng, và người kia muốn bà thua.

Và bà biết điều đó.

Ngựa của Ada về nhất. Nhưng nó chỉ là con ngựa - nó không hẳn là lỗi của bà. Vì vậy có lẽ ý thức về sự công bằng của bà khiến bà chọn Charlie, người hoan hỉ vì bà, trái với Nugent người bị xúc phạm trước vận may của bà. Nhưng chắc chắn - việc chọn lựa đã được thực hiện.

Trên đường về nhà, Ellen hát trên băng ghế trước; những âm mỏng manh trong giọng hát tuyệt vời của cô ta theo gió bay trở lại với họ, “When Other Lips”, “I Dream I Dwelt”. Họ hiểu nhau hoàn toàn, từng người trong chiếc xe này. Họ ngồi và nghĩ toàn bộ chuyện này nghĩa là gì: Charlie đã chiếm được Ada, Nugent đã mất bà. Và điều này khuấy lên trong họ những ý nghĩ về những chuyện khác.

Chẳng hạn, Charlie đang nghĩ về những cô gái mà ông đã đẩy đến bờ vực hủy hoại trước khi buông tha từng cô một. Ông nói lời chào tạm biệt tất cả, những nỗi u sầu bất tận, hào nhoáng, mê hồn của người đàn bà này hoặc người đàn bà khác, người đàn bà này hay người đàn bà khác, cho đến khi người đàn ông phải nói thẳng với con cu của mình như ta có thể nói với một con chó lòng thòng nước dãi, “Đủ rồi, ngài ạ! Đủ rồi!”

Ellen nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ lập gia đình.

Nugent đang cố nhớ lại giấc mơ đêm rồi, tin chắc nó đang nói với ông rằng ông đã thua cuộc, hết rồi, trước cả khi ông cố gắng. Đó là giấc mơ về linh hồn ông, một chỗ mở toang trên ngực ông - bởi vì linh hồn này là giống cái - có một cô gái đang bừng nở trong ông, xuyên phá, có một cái lỗ ứa ra mật hoa ngay phía trên tim ông, nó mở ra cho tay ông, ở đó - chỉ ở đó - một nơi mà mọi điều tốt đẹp đều hiện diện, như hy vọng và lòng tử tế yêu thương, một nơi ông có thể tìm thấy sự nghỉ ngơi tuyệt vời, và đi vào hoặc bị đi vào, lặp đi lặp lại, lần này rồi lần nữa, tìm thấy trong khi ông làm thế - cơn khoái cảm ngọt ngào của chính linh hồn, cho đến khi ông tỉnh dậy với nỗi kinh hoàng về những ý tưởng báng bổ của ông và cơn dư chấn của tinh dịch ông vừa mới tiết ra, và chờ, trong bóng tối, cho mớ bầy hầy này lạnh đi.

Tôi không biết Ada nghĩ gì trong xe trên đường về nhà. Chắc hẳn bà đang nhẩm những bài toán cộng trong đầu, tự hỏi tại sao bà lại phải lòng một người bị thủng một lỗ trong túi áo. Mặc dù vậy bà vẫn chìa tay ra cho Charlie và nói, “Cám ơn vì một chuyến đi thú vị.”

Và với Nugent, “Cám ơn vì một ngày tuyệt vời.”

Bà nhìn vào mắt Nugent. Và bà biết ông thấy gì. Và bà không quan tâm.

Tôi không biết tại sao bà cưới Charlie trong khi Nugent mới là người đánh giá đúng bà. Và dù ta có thể nói bà không cưới Nugent bởi vì bà không thích ông ta, điều đó thực sự chưa đủ. Chúng ta không phải lúc nào cũng thích người chúng ta yêu - chúng ta không phải lúc nào cũng có chọn lựa đó.

Có lẽ đó là sai lầm của bà. Bà nghĩ bà có thể chọn. Bà nghĩ bà có thể cưới ai đó bà thích và hạnh phúc với người đó, và có những đứa con hạnh phúc. Bà không nhận ra rằng mỗi chọn lựa đều mang tính sinh tử. Đối với một phụ nữ như Ada, mỗi chọn lựa là một nhầm lẫn, ngay khi nó được thực hiện.