← Quay lại trang sách

Chương 22

Có những sự kiện về cách Liam chết, mà tôi ước gì mình không biết. Tất cả những điều tôi đã quên trong đời mình, và tôi không thể quên những chi tiết nhỏ nhặt này. Tôi đã quên sinh nhật hai mươi mốt của tôi, cũng như sinh nhật thứ mười tám của tôi, tôi đã quên mọi ngày giao thừa ngoại trừ hai lần, tôi đã quên người anh quá cố của mình trông ra sao ở tuổi chín hoặc mười hoặc mười hai, nhưng tôi không bao giờ quên ba sự kiện nhỏ mà những người tốt bụng ở Brighton đã nói với tôi về cái xác mà họ kéo dưới biển lên.

Thứ nhất là Liam mặc áo khoác ngắn màu vàng phản quang khi anh chết, giống loại áo mà các công nhân đường xe lửa và người đi xe đạp mặc.

Thứ hai là anh có những viên đá trong túi áo.

Thứ ba là anh không có quần lót bên trong quần jean, và không có tất trong đôi giày da.

Thủy triều ở Brighton dâng thì nhanh và chúng lên xa. Anh đã mặc cái áo khoác đó để người ta thấy được anh đang xuống nước, và xác anh dễ tìm thấy. Liam, người không thể sắp xếp một bao diêm thì, trong vụ này, lại sắp xếp chu đáo.

Những viên đá đã tự chúng giải thích.

Việc thiếu quần lót đã khiến tôi khóc. Liam không bao giờ tỉnh táo, nhưng anh luôn sạch sẽ, và dù anh sống trong đủ loại hốc hẻm, nhưng chúng luôn có nước máy, anh lúc nào cũng biết chỗ có thể tìm thấy hiệu giặt tự động gần nhất. Anh dùng xà bông màu hồng kiểu xưa, có một mùi công nghiệp - tôi không biết nó hiệu gì. Tôi nhớ mình đứng trong siêu thị ngửi tất cả các thanh qua lớp giấy, kết thúc với thứ xà bông không mùi nào đó mà anh sẽ không dùng. Anh xoa dầu gội Coal Tar lên tóc, và Listerine lên nướu răng. Anh phun bột chống nấm mốc khắp nơi và yêu cầu khăn lau ướt bên cạnh nhà vệ sinh. Anh xỉa răng bằng chỉ nha khoa. Chất chống mồ hôi nách của anh có thể lột tróc lớp sơn.

Liam cởi bỏ quần lót của anh bởi vì chúng không sạch. Anh cởi tất của anh ra bởi vì chúng không sạch. Có lẽ anh đã nghĩ, khi nước lạnh tràn ngập giày anh, những ý nghĩ làm sạch.

Tôi biết, khi tôi viết về ba điều này: chiếc áo khoác, những viên đá, và sự trần truồng của anh trai tôi bên dưới quần áo của anh, rằng chúng đòi hỏi tôi làm việc với các sự kiện có thực. Đây là thời điểm để kết thúc cho những câu chuyện thay đổi và những cơn ác mộng. Đây là thời điểm kêu gọi một kết thúc cho câu chuyện lãng mạn và chỉ nói những gì đã xảy ra trong nhà Ada, năm tôi lên tám và Liam chưa đầy chín tuổi.

Đây là căn phòng khách đẹp đẽ của Ada ở Broadstone. Cửa được sơn màu trắng láng bóng, ngả vàng. Bên trong, căn phòng được dán giấy màu hồng bụi bặm. Có một chiếc trường kỷ gần hư, và hai ghế bành cứng, nhưng Ada đã đặt một mớ nệm kỳ quái lên lớp vải lót màu tối, và thay vì những bức tranh trên tường bà lại có những ảnh chụp nhà hát có chữ ký, được đóng khung. Phòng này sát ngay đường phố, vì vậy có một màn kéo màu vàng nâu cũng như những bức màn ren, và từ trần tới sàn, có những bức màn đỏ dày như của nhà hát. Cửa sổ là vật đầu tiên ta thấy khi ta bước vào, nó khiến mọi thứ khác có vẻ mờ, trừ tấm gương bên trên bệ lò sưởi phản chiếu một phần sáng của căn phòng. Cửa mở vào bên trong và gần cửa ra tiền sảnh, vì vậy ta phải đi vào trong mới thấy ai ở đó: Charlie ngủ trên trường kỷ - đôi khi trong bộ đồ ngủ - hoặc Ada đang đọc trên chiếc ghế bành lớn đặt sát cửa sổ để có ánh sáng tốt, hoặc ông Nugent ngồi trên chiếc ghế bành kia, vào một ngày thứ Sáu, trong khi Ada tránh ông trong nhà bếp, xếp bánh bích quy lên đĩa.

Vài tuần bà không ở đó đón ông gì cả. Ta không bao giờ biết bà thực sự ở đâu. Chúng tôi không lẩn quẩn quanh Ada, bà luôn luôn rất dễ cáu bẳn, và luôn luôn có chuyện gì đó để làm. Ada thích thưởng thức trà, và khi bà ngồi uống trà ta có thể nói chuyện với bà bao nhiêu cũng được. Phần thời gian còn lại chúng tôi, như tất cả trẻ con thời đó, “vướng chân bà”.

Vì thế tôi dành phần lớn thời gian đi từ phòng này sang phòng khác, tìm cái gì đó hoặc tránh cái gì đó, thật khó nói đó là cái gì.

“Cháu đang làm gì ở đó?” Ada thường hỏi. “Cháu đang làm gì ở đó?”

Có một sự buồn chán khủng khiếp ở ngôi nhà này, và tôi không bao giờ có thể rũ sạch nó khỏi mình. Sự buồn chán ẩn khuất trong các góc, trên con đường tới nhà xe, trong sân nhỏ phía sau. Vào ngày cụ thể ấy tôi chán đủ kiểu trên cầu thang, hoặc tại bàn phòng ăn, hoặc trong tiền sảnh, trước khi tôi trở nên chán nữa và quyết định đi vào căn phòng đẹp.

Điều khiến tôi ngạc nhiên là sự kỳ lạ của những gì tôi thấy, khi tôi mở cửa. Cứ như dương vật của ông Nugent, đang chĩa thẳng ra từ cửa quần của ông, đã lớn lên một cách kỳ lạ, và nở hoa tại đỉnh để tạo ra hình thù to tướng kềnh càng của một cậu trai, cậu trai đó là anh Liam của tôi, anh ấy, cuối cùng tôi thấy, không phải là phần mở rộng của con cu người đàn ông này, được đặt xuống đất một cách bí ẩn trước mặt ông, mà là một cậu bé lên chín bị sốc (dĩ nhiên anh đã bị sốc, tôi đã mở cửa), và thậm chí đó không phải là con cu, mà là cẳng tay trần của cậu trai, làm cây cầu thịt giữa cậu và ông Nugent. Bàn tay anh ấy chui vào lớp vải, nắm tay anh chộp quanh cái gì giấu trong đó. Họ không phải là một vật, được nối từ bụng dưới mở ra đầu này tới cái vai ở đầu kia, họ là hai người mà tôi biết, ông Nugent và Liam.

Tôi đang cố nhớ anh trông ra sao, nhưng thật khó nhớ lại khuôn mặt anh trai tôi hồi là một đứa bé. Và cho dù biết rằng quả thực điều này đã xảy ra, nhưng tôi vẫn không biết liệu tôi có hình ảnh thực trong đầu mình không, sự phát triển lạ thường tại đầu của dương vật ông Nugent, cây cầu thịt giữa người đàn ông đó và cậu trai. Hình ảnh này có quá nhiều ánh sáng vàng trong đó, có quá nhiều bóng ngả dài trên sàn. Ông Nugent hơi ngả ra sau, hai bàn tay đặt ngay ngắn trên hai đầu gối. Tôi nghĩ nó có thể là một ký ức sai lầm, bởi vì tôi phải vượt qua một tình trạng lộn xộn khủng khiếp của các thứ để tới được nó, trong đầu tôi. Và cũng bởi vì nó là một ký ức không thể chịu đựng được. Ông Nugent hơi dựa ra sau trên chiếc ghế, cằm cắm xuống cổ, mặt ông cứng lại với vẻ hài lòng, hoặc đau đớn. Ông trông giống như một nông dân già đang được xoa bóp bàn chân.

Tôi không biết tại sao niềm hoan lạc của ông lại phải là điều khủng khiếp nhất trong phòng đối với tôi. Tính hướng nội của nó. Nét nhăn nhó nó gây ra giống như một người đàn ông với một khối rắm cực thối đang tìm ngả đi qua ruột ông ta, hoặc như một người nghe được tin tức cực tệ nhưng lại buồn cười. Chính cuộc đấu tranh trên gương mặt của Nugent mới là thứ không chịu nổi, cuộc đấu tranh giữa một người không tán đồng niềm hoan lạc này, và một người yếu đuối trước nó.

Từ đó đến nay tôi đã ngủ với những người đàn ông giống như vậy - họ chẳng cho đi cái gì cho đến giây phút cuối cùng, và sau đó họ rên rỉ, như thể có chuyện gì đó khủng khiếp đã xảy ra. Sự khoái lạc ập đến với họ giống một kiểu phục kích nào đó. Và bạn cảm thấy mình có tội, dĩ nhiên. Bạn cảm thấy tất cả là lỗi lầm của bạn.

Tôi nói tôi đã ngủ với “những người đàn ông” nhưng bạn biết đó là một kiểu giả bộ, bởi vì ý tôi muốn nói là khi tôi ngủ với Tom, rằng đôi khi anh giống y như vậy, thèm khát ở cú rút lui và căm ghét trong cú dập tới, và, “Em đang nhìn cái gì vậy?” anh nói, hoặc một lời châm chọc kỳ quái tại bữa ăn với những bạn bè về chuyện tới bến, hoặc chuyện tôi không tới bến, dù bạn biết tôi quả có tới bến - ít nhất tôi nghĩ tôi tới - rồi nhận ra, sau đó, rằng điều anh muốn, điều chồng tôi luôn luôn muốn, và điều tôi sẽ không cho anh, là sự gục ngã hoàn toàn của tôi. Lòng khao khát của anh biến chuyển theo kiểu đó. Nó biến chuyển gần thành lòng căm ghét. Đôi khi nó là cùng một thứ.

“Em đã làm gì anh?” tôi la to. “Trừ việc yêu anh? Em đã làm gì anh?” câu hỏi anh thấy là cực kỳ ngốc nghếch.

Tôi biết không phải tất cả đàn ông đều giống vậy. Đâu đó ngoài kia một trăm ngàn Michael Weiss đang dắt con trai và con gái họ tới những lớp học kèn saxo hoặc học dương cầm, sống trong bộ phim Mỹ êm dịu nào đó, nơi đàn ông là đàn ông và trái tim họ thoải mái. Tôi biết rằng những người đàn ông này tồn tại, thậm chí tôi đã gặp họ, chỉ có điều tôi không thể yêu người nào, dù tôi có cố đi nữa. Tôi yêu những người đau khổ, và họ yêu tôi.

Họ thích thấy tôi ngồi trên đồ đạc Ý tuyệt đẹp của họ, và họ thích thấy tôi khóc.

Và tôi biết chuyện đó ngớ ngẩn ra sao. Ta không giết ai đó bằng cách quan hệ tình dục với họ. Ta giết họ bằng một con dao, hoặc một sợi thừng, hoặc một cái búa, hoặc một khẩu súng. Ta siết cổ họ bằng chiếc quần tất của họ. Ta không giết họ bằng dương vật. Vậy nó chỉ là thế - cái chuyện tôi ghét bạn, tôi yêu bạn, tôi ghét - một giấc mơ về việc giết và chết, tôi hiểu rõ điều đó; rằng khi bạn buông rời nhau và lăn qua để ngủ, lúc đó giấc mơ trôi qua đợi sang một ngày khác.

Còn phải nghĩ đến sự khoái lạc của cậu bé con nữa. Còn là câu hỏi anh căm ghét ai, hoặc anh yêu ai. Dù Liam, trong ký ức hoặc hình ảnh này, có khuôn mặt quen thuộc của anh, đó là khuôn mặt cởi mở với sắc trắng bình thường, với hai hàng lông mi đen cong trên đôi mắt mở rộng đến độ chúng trông như màu xanh biển.

Anh kinh hãi.

Và trước khi cảnh tượng này trở nên rõ ràng với tôi, tôi nhớ mình nghĩ, Té ra điều bí mật là vậy. Vật trong quần của một người đàn ông - đây là những gì nó làm khi ông ta giận dữ; nó phát triển thành hình thù một đứa trẻ khốn khổ.

Tôi nhớ lại trời rất lạnh. Ta nhớ cái lạnh trên làn da tưởng tượng nào đó không hoàn toàn trùng với da của ta và đây là chỗ tôi run, khi tôi nhớ lại độ nhớp nháp của không khí ngày đó trong phòng khách của Ada.

Cũng có mùi của thuốc sát trùng Germolene, đối với tôi sẽ trở thành, mãi mãi, mùi của những thứ bị hỏng đi.

Tôi thường nghĩ về cảnh Nugent nhìn tôi khi ông nhận ra tôi đứng ngay cửa. Bàn tay đứa con trai (chắc chắn đang di chuyển) đã dừng lại, và Nugent, dựa ngửa do niềm khoái lạc khó khăn của ông, mất một phút mới nhận ra điều này. Trong giây lát, ông muốn bàn tay đứa con trai tiếp tục hoạt động, tưởng tượng nó dịch chuyển, một lần, hai lần, cho đến khi đầu óc ông vấp phải sự ngưng lặng dai dẳng và ông mở mắt để thấy tôi đứng đó.

“Cháu có ra khỏi chỗ đó ngay không,” ông nói, và khi Liam rút bàn tay tội nghiệp của anh khỏi cửa quần người đàn ông tôi cảm thấy mình đã phá hỏng nó đối với tất cả những người có liên quan.

Tôi dừng lại khi viết điều này, và bụm tay lên mặt, liếm làn da dày của lòng bàn tay bằng cái lưỡi của một đứa con gái. Tôi hít vào. Những an ủi kỳ lạ của thịt. Của việc là chính tôi.

Tôi đã thấy vẻ u ám cực kỳ trong mắt của Liam, vào ngày đó và trong nhiều ngày kể từ đó - nhưng khi Nugent thấy tôi, một bé gái trong bộ đồng phục học sinh đang cầm nắm đấm cửa, trong mắt ông là một sự khó chịu rất thông thường.

“Cháu có ra khỏi chỗ đó ngay không?”

Và tôi đã làm thế. Tôi đóng cửa và chạy đến phòng vệ sinh trên lầu, với một thôi thúc muốn đái và nhìn nước đái chảy ra; muốn móc, cào xước hoặc chà xát khi tôi xong, và ngửi những ngón tay của tôi sau đó. Ít nhất tôi cho rằng đây là điều tôi đã làm nếu tôi là đứa bé lên tám, nhưng có lẽ tôi chỉ mở vòi nước và nhìn xuống nước, hoặc rà những đầu ngón tay của tôi qua những bọt tăm của kính trong phòng tắm, hoặc đi trong không gian một cách đãng trí, giật ngược lại trước cơn lảo đảo của bồn cầu, và bồn tắm màu trắng, đầy không khí một cách bí ẩn đến thế.

Tôi nhìn những đứa con tôi và nghĩ bạn biết mọi thứ lúc tám tuổi. Nhưng có lẽ tôi sai. Bạn biết mọi thứ ở tuổi lên tám, nhưng nó bị giấu kín với bạn, bị niêm kín, theo cách bạn phải mổ toang chính mình để tìm ra.