Chương 23
Tôi bắt đầu có thói quen lái xe ban đêm. Chính bóng ma cái tựa đầu của tôi đã gọi tôi rời khỏi nhà lần đầu - tôi thấy hắn qua khóe mắt và nghĩ, trong thoáng chốc, rằng hắn đã đi. Sau đó tôi thấy hắn sụm tới trước dựa vào bảng đồng hồ, kiên nhẫn như người nhận tiền trợ cấp gặp nạn, cố nín đái. Tôi đã gập ghế ngồi tới trước để đưa xe đạp của Emily vào băng sau, và không dựng nó thẳng lại khi chúng tôi về đến nhà. Bây giờ ghế ngồi đó chịu một tình trạng khẩn cấp nhỏ nhưng khủng khiếp ngoài đó trên đường lộ công cộng. Tôi kiểm tra giờ giấc: đó là 3:30 sáng. Lúc 3:45 ghế ngồi đó vẫn bị kẹt. Đến 4:00 sáng nó đã từ bỏ mọi sự giả vờ đấu tranh, và úp mặt xuống một cách vô vọng. Tôi lấy một chai vang trắng khỏi tủ lạnh nửa giờ trước bình minh và, bất giác, nhặt lấy chìa khóa xe. Rồi với ly, chai và đồ khui tôi đi ra với con ma chỗ tựa đầu của tôi, trong mưa.
Khi tôi mở cửa phía bên hành khách và kéo cần gạt, cái ghế bật ngược ra, giật mình và nhẹ nhõm. Nó nhìn đăm đăm một chốc, thẳng trước mặt. Nó vẫn thích mạo hiểm, con ma chỗ tựa đầu của tôi, giống như một ngàn người bạn máy trong một ngàn phim hoạt hình. Tôi ngồi vào. Mặt nệm lạnh. Tôi kéo nút bần ra và rót cho mình một ly vang, rồi tôi bỏ chai ra ngoài xuống mặt đường và đóng cửa lại. Tôi thư giãn trong ghế và uống trong vòng ôm lạnh lẽo của nó, hoàn toàn hạnh phúc; toàn bộ cuộc gặp gỡ được mưa làm thành riêng tư.
Tôi làm việc này vài lần trong tuần kế tiếp hoặc khoảng đó. Tôi đi ra và uống trong xe. Thỉnh thoảng trời không mưa, nó khiến tôi cảm thấy hết sức ngộp thở khi đi ra ngoài đêm tối một mình. Có cái gì đó quá trần trụi ở khu nhà nhỏ bé của chúng tôi về đêm; những láng giềng, mỗi người trong cơn điên khùng của họ, ngủ thành hàng. Không có gì quan trọng. Đứa trẻ trên xe lăn ở số bảy, và “Bạn Không Thể Đậu Xe Ở Đây” ở số mười, và ông chồng đòi hỏi chăm sóc cao cấp của tôi ở số bốn, mỗi người mơ những giấc mơ bình thường của họ.
Tôi đút khóa vào ổ công tắc, chỉ để máy điều hòa làm bầu bạn, và tôi bật máy thu thanh ở mức nhỏ. Nỗi thôi thúc muốn lái xe rất mạnh, nhưng ly rượu vang, khi tôi thử, không đứng thăng bằng được trong hốc giữ tách. Tuy nhiên - và lúc này tôi chính thức điên rồi, tôi là một bà nội trợ điên - tôi vẫn cho xe chầm chậm rời lề đường và, vừa lái vừa uống suốt, chạy quanh khu nhà ở số một. Tôi muốn quăng chiếc ly không vào khoảnh vườn trước của ai đó, nhưng dĩ nhiên tôi không làm vậy. Tôi tấp xe vào lề và bỏ nó xuống đường, đối diện với cái chai, và tôi lái qua cánh cổng nhỏ bằng thủy tinh ấy - qua tảng đá hoa cương chạm trổ tại cửa vào lãnh địa của chúng tôi, và tiến về thành phố ngoài kia.
Tôi đang trong trạng thái hầu như hết sức sợ hãi khi lao về hướng trung tâm thành phố; nhìn qua vai để kiểm tra sự trống rỗng trong chiếc xe sau lưng tôi, đi vào những con đường trước đây tôi chưa từng vào, luôn có xu hướng đi về phía biển. Tôi bám chặt tay lái, và đạp thắng quá gắt trước đèn giao thông. Tôi cạ bánh xe vào vỉa hè của vòng xoay trung tâm và khi cú va chạm mạnh này làm tỉnh táo đầu óc tôi nhận thấy rằng chúng tôi, chiếc xe và tôi, đang chạy lên phía Bắc, ôm theo đường cong Vịnh Dublin. Tôi thấy hài lòng với đồi Howth, cảm thấy, khi lao trên con đường bằng phẳng dọc theo nó, rằng tôi đang di chuyển trên cát, rằng thủy triều vẫn muốn đoạt lấy mặt đất bên dưới bánh xe của tôi. Trong một bãi đỗ xe tại đỉnh đồi, tôi dừng lại, ngồi, chờ bị giết.
Bây giờ tất cả đang trở nên hơi lộn xộn. Có lúc tôi không cho phép mình rời khỏi nhà trong nhiều đêm, hoặc tôi chộp lấy các món của mình ngay khi mọi thứ yên tĩnh lại và tôi đi. Tôi làm việc này có lẽ ba hoặc năm lần và bừng tỉnh khỏi cảm giác vô hồn trên con đường đằng sau khu Sugarloaf, hoặc chạy cạnh một bức tường trại ngựa giống ở Kildare. Chẳng có gì là bất hợp pháp ở chuyện lái xe, nhưng với tôi tất cả có vẻ như bị cấm, bà nội trợ trong chiếc Saab của mình, bỏ rơi những đứa con của bà trong khi chúng ngủ, để mặc chúng không được bảo vệ trước những giấc mơ của chúng.
Rồi một đêm tôi biết nơi tôi đang tránh né và, với những chuyển động thận trọng và tuyệt vời của tay lái, tôi khắc chế được sự miễn cưỡng tự nhiên của chiếc xe và lái nó thẳng đến Broadstone.
Những con đường bé xíu. Đây là những ngôi nhà đồ chơi, những ngôi nhà của trẻ con. Chúng tôi không thể sống ở đây. Nơi nào thích hợp cho chúng tôi? Trước khi kịp biết ra tôi đã ở ngoài trên Đồi Constitution đối diện một bức tường thấp có tượng Đức Mẹ Đồng Trinh xám đứng trên thế giới tròn, xám xịt, nhưng nó không phải là một pháo đài như tôi nhớ, với những chiếc xe buýt xếp thành hàng ở đỉnh. Trạm xe buýt tuốt dưới đồi, dù nó trên một bờ cao, và khi đi xuống về phía dòng sông tôi thấy, bên trái tôi, ngôi nhà thờ nơi chúng tôi bị bắt quả tang ăn cắp nến. Đó là chủng viện Capuchin, tấm bảng bên ngoài ghi vậy, và tôi cảm thấy ông cha cố khủng khiếp chắc không thể từ đó tới, bởi vì họ là những thầy dòng, những con người dễ thương mang xăng đan không tất vào giữa mùa đông. Nhưng rồi tại sao không nhỉ? Dù sao đi nữa nó cũng có thể xảy ra trong một chủng viện lắm chứ.
Tôi lái ngược lên Broadstone và thấy mình, rất nhanh, dừng trước cổng nhỏ dẫn vào Hồ ở đó tôi đậu và bước ra khỏi xe. Nó đó! Đây là nơi Liam đã đái - không phải, như bây giờ tôi thấy, qua tấm lưới mắt cáo, mà qua những rào chắn cổ lỗ, dù phần còn lại của nó thì giống như cũ. Tất cả đều y hệt. Nước y hệt. Và con đường. Đây là nơi nó đã xảy ra.
Tôi trở lại xe và lái không đèn thẳng tới nhà Ada. Tôi đậu xe ở chỗ trống đầu tiên, và tôi ngồi đó trong mười lăm, hai mươi phút, làm rất nhiều cuộc vắt óc cấp bách, cật lực, trước khi tôi nhận ra mình đến nhầm con phố, dù số nhà trên cửa là y hệt.
❀ ❀ ❀
Tom gặp tôi tại cửa. Mũi anh phồng lên trước mùi không khí trong lành trên áo khoác của tôi rồi anh quay đi.
Tôi nói, “Mấy đứa con gái đâu?”
Anh nói, “Em đã ở đâu?”
Tôi bắt đầu cười. “Ha ha,” tôi cười lặng lẽ khi tôi đặt túi xuống quầy, khi tôi cởi áo khoác, khi tôi treo áo khoác dưới cầu thang. Anh đã đưa các con tới trường và quay ngược về để đối đầu tôi. Qua cái nhìn nhíu mày của anh tôi nghĩ có thể anh cho tôi một cú đấm.
“Anh trễ giờ làm, vì chuyện này à?” tôi nói.
“Em đã ở đâu?” anh nói, và tôi thích nói tôi đi ra ngoài, giống như anh lúc nào cũng ở ngoài. Làm lụng, thực hiện, sinh hoạt - hoặc thậm chí đéo. Tôi thích nói, “Em chỉ ra ngoài đéo chút,” bằng giọng yêu đời, nhưng tôi không muốn nghĩ về chuyện thân xác tôi đã trở nên tàn tạ thế nào từ khi tôi bắt đầu thích bóng tối. Tôi dịu dàng đặt tay lên ngực áo sơ mi của anh, và cử chỉ này quá duyên dáng, cả khi tôi nhìn nó, đến độ nó dẫn tôi, hết sức dễ dàng, tới cái khóa dây nịt, tôi kéo mạnh nó bằng tay kia, và như thế, bằng cách nhẹ nhàng đẩy anh ra trong khi kéo anh tới trước, tôi xoay xở để mút chồng tôi, trong nhà bếp của chúng tôi. Vào một ngày đi học.
Đây là thật, tôi nghĩ. Đây là thật.
Dù tôi không chắc nó là vậy, thực sự. Khi chúng tôi đã xong, Tom đặt một nụ hôn khô khan trầm tư lên giữa trán tôi. Anh không thể phàn nàn rằng anh đã bị lừa - hoàn toàn không sau chuyện ưa thích chính thức, thường trực của anh - nhưng anh vẫn biết anh đã bị lừa như thường. Và điều đó khiến anh giận dữ.
“Anh chỉ không biết vì sao em lại thế,” anh nói. Một cụm từ doanh nghiệp của anh chàng doanh nghiệp của tôi.
Khi anh đã đi, tôi lên lầu nằm xuống giường của Emily. Sau đó tôi dậy, kéo tấm mền bông lại và nằm xuống nữa. Tôi không biết con bé có mùi ra sao, con bé giống thứ nước hoa dùng quá lâu, con bé vẫn quá gần gũi với bên trong của tôi. Vì vậy tôi không thể nghe mùi con bé, hoàn toàn, nhưng tôi biết rằng mùi của con bé ở đó khi tôi nằm xuống với ý tưởng về nó bên cạnh tôi. Tôi muốn vuốt bàn tay dọc tấm lưng tuyệt đẹp của nó và qua cái mông nhỏ nhắn dễ thương của nó. Tôi muốn kiểm tra rằng tất cả vẫn ở đó, được gói ghém đẹp đẽ, và hạnh phúc, rằng những bắp thịt của con gái tôi phù hợp với xương của nó. Tôi muốn tìm được người mà tôi tạo dựng từ chất liệu của cơ thể tôi, và lớn lên với mười ngàn nĩa xúc xích sạch và những hạt đậu không chứa đường, tôi muốn vắt mỗi bộ phận của nó thật chặt, cho đến khi nó được đúc và nén cứng. Tôi muốn hoàn tất công việc chế tạo ra nó, bởi vì khi được chế tạo trọn vẹn nó sẽ mạnh mẽ.