Chương 25
Có lần tôi thấy một người đàn ông bị bệnh giang mai giai đoạn ba tại buổi lễ nhà thờ. Ông ta ngồi trên ghế trước mặt chúng tôi, lo nghĩ về việc riêng của mình cho đến khi Mossie chỉ ra ông ta, bởi vì Mossie là kiểu đàn ông biết rành những chuyện như thế. Hai vành tai ông ta bị ăn mất; chúng nhăn nhúm lại, giống như miếng nhựa chảy. Khi ông ta quay mặt nghiêng đi, ta thấy rằng sống mũi ông ta sụm bẹp sát mặt, để lại một dúm thịt, kề bên chỗ vốn là cánh mũi ông ta. Tiếng thở của ông ta to và gấp gáp, nhưng ông ta không có vẻ điên - sau này Mossie nói cuối cùng họ luôn phát điên. Không còn nghi ngờ gì về những dấu hiệu, trên mặt ông ta, về lịch sử của ông ta.
Rời buổi lễ trên đường về nhà Kitty nói điều đó ra. Con bé lúc đó chắc khoảng mười một. Nó nói, “Người đàn ông ngồi trước bọn con bị giang mai giai đoạn ba.”
Đầu cha tôi rụt xuống khi ông lái xe, cả cái lưng ông trông dày hơn. Một lát sau mẹ tôi thốt ra, “Ôi.”
Lịch sử chỉ mang tính sinh học - tôi nghĩ thế. Chúng ta nhặt và chọn sự kiện về bản thân mình - chúng ta đến từ đâu và nó có nghĩa gì. Tôi ngồi, vừa làm sạch lớp da bên dưới những móng tay vừa nghĩ về việc anh chàng làm dịch vụ lễ tang người Anh thanh lịch kia sửa móng tay lần cuối cho Liam, những lớp cáu đen từ một quầy rượu, lẫn lộn lớp dầu bóng và mồ hôi, bia đổ tràn và da người khác. Những gì được viết cho tương lai thì được viết trong thân thể, phần còn lại chỉ là dấu vết.
Tôi không biết số phận của Liam được viết trong xương anh khi nào. Và dù Nugent là người đàn ông đầu tiên ghi tên mình ở đó, nhưng vì một lý do nào đó tôi không nghĩ ông ấy là người cuối cùng. Chẳng phải do tôi đã thấy bất cứ thứ gì khác diễn ra, mà bởi vì những thứ này vận hành theo kiểu đó. Dĩ nhiên, không ai biết những thứ này vận hành ra sao ở thời điểm ấy. Chúng tôi nhìn những kẻ giống Liam và có một câu chuyện hoàn toàn khác cho nó, một mớ ngôn từ khác.
Chó con, thằng khó ưa, khỉ, thằng du côn, vô vọng, vô dụng, điên khùng, đứa hậu đậu.
❀ ❀ ❀
Bây giờ anh đã chết, tôi phải nói rằng Liam cũng đã có những tháng ngày huy hoàng.
Ở tuổi mười lăm anh tôi đẹp một cách không ngờ - điều này, khi tôi vẫn còn ở giữa chặng bùng nổ mỡ nhờn của tuổi mới lớn. “Em kiếm đâu ra mấy cái đuôi chuột đó vậy?” Ita có thể nói về tóc tôi như thế, hoặc, “Sao mi mắt em đỏ quá vậy, em có nghĩ em bị nhiễm trùng không?”
Ita rồi sẽ trở nên “đẹp”, chị ấy sẽ “kiếm được một người đàn ông”, vì vậy có một cái gì đó bền vững trong dung mạo của chị từ hồi còn nhỏ. Trong khi đó, khuôn mặt của tôi ngày càng trở nên khó hiểu với tôi, từ tuần này sang tuần khác. “Em kiếm đâu ra cái mũi đó vậy?” chị nói. Đó là một câu hỏi hay, Ita, đó là một câu hỏi rất hay, cám ơn.
Có một thời gian Liam để mái tóc rất buồn cười và đôi môi anh phát triển một cách kỳ lạ và định hình vĩnh viễn vào một ngày nọ khi anh mười bốn. Nhưng bởi vì anh nhỏ con và, theo tôi, “xinh xắn”, thời mới lớn của anh kéo dài khoảng một tuần. Hồi mười sáu anh đẹp và tệ, và màu xanh của mắt anh gây choáng váng cho những ai nhìn vào đó. Và dù tính bồn chồn của anh khiến anh cuối cùng không thích hợp cho thế giới người lớn, nhưng trong những năm cuối ở trường học Liam là một ông hoàng nhỏ, một kẻ làm tan vỡ những trái tim; anh ở bên ngoài những luật lệ.
Ngay khi Mossie rời nhà Liam dọn lối đi trong vườn, nơi các bức tường được quét vôi trắng, và có một tấm bạt cắt nham nhở trên sàn. Không gian này có lợi thế là một cánh cửa bên ngoài, vì vậy bạn không bao giờ biết anh có trong đó hay không. Anh có một đội quân nhỏ, chúng nhảy qua bức tường phía sau và thỉnh thoảng nhìn vào cửa sổ nhà bếp; hầu hết là con trai, và ít lâu sau, vài đứa con gái. Anh có một người bạn thân, Willow, để lang thang và làm những thí nghiệm - hầu hết những việc đó có vẻ dính đến chuyện nhét các thứ vào túi quần của họ và trông có vẻ ngu ngốc bất cứ lúc nào tôi mở cửa.
Tôi không quan tâm. Lúc đó tôi đã quá già đối với họ. Tôi đang bận vẽ nhăng nhít những chuyện tình phụ về anh trai Tanner của Willow lên bìa của hồ sơ trường của tôi. Tôi viết chúng bằng tiếng Pháp, để không ai hiểu được - trừ cô Gogarty, dĩ nhiên, cô là giáo viên tiếng Pháp mà. Mon amour est un petit oiseau brun/ Blessé par toi,/ Tanner * Cô đọc nó ngược trên trang giấy và nhìn tôi trìu mến, mỉm cười. Tôi ghét cô vì chuyện này. Tôi ghét cô phát hiện ra tôi và thương tôi một chút (điều cô có vẻ đang làm), vấn đề là, có một sự riêng tư lớn trong một gia đình lớn. Không ai thò tay vào đồ đạc của bạn trừ khi để ăn cắp nó hoặc rỉa rói bạn. Không ai thương hại bạn, hoặc thương bạn một chút, có lẽ trừ Ernest, mà lòng thương hại của anh ta, ngay cả hồi đó, quá nhẹ nhàng đến độ không quan trọng. Và chúng tôi nghĩ đây là một cách sống đáng trọng. Theo một cách nào đó, tôi vẫn sống vậy.
•
Tình yêu của tôi là một con chim nâu nhỏ/ Bị anh làm đau,/ Tanner.
Trong khi đó, tôi có hai người bạn tạt vào thăm trên đường từ trường về nhà, hết sức bất ngờ, và chúng tôi đã có một thời gian vô cùng thú vị - cho đến khi Liam đi vào nhà bếp, thì thời gian thú vị đó thậm chí trở nên tuyệt vời hơn: Fidelma, người mà tôi không quan tâm dù cách này hay cách khác và người bạn tốt nhất của tôi Jackie, người tôi quan tâm, thực sự. Ngoài mọi chuyện khác, tôi nghĩ, anh ấy quá thấp so với cô ấy. Chúng tôi uống với nhau bên ngoài lễ nửa đêm một mùa Phục sinh nọ, ngồi trong một bãi đất nơi người ta định xây trường học; chuyền tay một chai vodka dẹp, chúng tôi trộn vodka trong miệng mình với một ngụm nước cam có ga. Với ít nhiều miễn cưỡng tôi đã để cho mọi chuyện xảy ra - dù nó đã phải xảy ra, tôi biết thế. Hoặc không phải miễn cưỡng - cảm giác đó là gì? Sự cô đơn. Hình ảnh Liam biến thành vẻ lặng lẽ trên khuôn mặt của Jackie bạn tôi, trong bóng tối. Trong khi đó, Willow và tôi ngồi tách ra nuốt ừng ực. Bên trong nhà thờ họ chuyền ngọn lửa Phục sinh từ cây nến này sang cây nến khác cho đến khi toàn bộ chỗ đó trông như đang bốc cháy: rồi họ bật những ngọn đèn huỳnh quang.
Tôi không uống vodka nhiều năm rồi; thậm chí bây giờ tôi vẫn cảm thấy có gì đó ngọt ngào và giống như đũng quần ở cái mùi của nó, một mùi nồng của đất và thời mới lớn bốc ra từ ly và hắt vào mặt ta. Jackie khóc lóc qua điện thoại với tôi, rồi đến lượt Fidelma, cho đến khi tôi quát bảo Liam để cho những đứa bạn của tôi yên. Sau chuyện đó, anh ra ngoài vào các tối thứ Bảy chỉ có một mình còn tôi lên xe hơi với Joe Chín Mươi - gọi như vậy bởi vì anh ta đã ba mươi tuổi - một người đàn ông mà, giờ tôi mới nhận ra, muốn đột nhập vào tôi dữ dội đến độ anh ta phải quay đi tránh cái hôn để gí trán mình vào tường. Tôi yêu tất cả chuyện đó. Joe Chín Mươi thích tôi chưng diện và dẫn tôi vào những quán rượu, trong khi Liam trượt lùi khỏi chỗ tôi, trôi vào tuổi trẻ bị tiêu phí của anh.
Một đêm nọ Bea nhấc điện thoại trong tiền sảnh.
“Phải, phải, đúng rồi,” chị ấy nói và cả nhà dừng lại để lắng nghe. Chị ấy gọi cha tôi.
“Phải, đúng rồi,” ông nói. “Đúng, đúng rồi. Đúng thế.” Rồi ông lê bước lên lầu tìm áo gi lê và cà vạt của ông rồi đi ra ngoài trong đêm tối mùa thu, đóng cửa trước lại.
Ông không bao giờ ra ngoài vào ban đêm.
Một giờ sau ông bước trở vào cánh cửa như ông đã đi ra khỏi, vô hồn và buồn bã. Sau lưng ông, Liam nhún vai và giơ hai tay lên, để nói không cần ủy ban đón tiếp. Sau đó, anh nói với chúng tôi anh được bảo lãnh ra khỏi đồn cảnh sát, đúng hơn là được cha moi ra, và chuyện chẳng có gì - họ chỉ vỗ anh một phát rồi cho anh về nhà.
Chúng tôi không bao giờ biết được tại sao. Cha tôi không nói về chuyện đó - cả lúc đó lẫn sau này. Và ông cư xử với Liam với một sự khinh miệt hoàn toàn, và mới mẻ. Với họ chuyện đã qua hẳn: không la hét nữa, cũng không còn kiểu cúi người vào ở cha tôi, ông thường thò ngón trỏ ra chọc vào chỗ trũng trên vai mấy đứa con trai.
“Tao. Đã. Nói. Với. Mày. Cái. Gì ?”
Chọc. Chọc. Chọc.
Đôi khi tôi tự hỏi tại sao không có vụ giết người nào trong nhà bếp này.
“Ba đang thúc ép. Ba. Đừng ép con lúc này.”
Nhưng cha tôi thậm chí không quan tâm việc thúc ép Liam nữa. Gardai* đã gọi điện tới nhà và nỗi xấu hổ về chuyện đó là quá trọn vẹn, chẳng còn lại gì để nói.
•
Cảnh sát Ireland.
Bây giờ khi tôi nghĩ về vụ đó - chuyện lùm xùm như thế. Liam, trong bếp, vén tóc lên để lộ một bệt máu khô, và một vệt đỏ từ má đến cổ, ở đó anh đã dập mặt vào tay nắm cửa xà lim. Tôi nhớ nó với màu sắc rực rỡ sống động: tóc anh rất đen, và vệt đó rất đỏ, và đôi mắt một màu xanh lơ nguyên tuyền. Họ chỉ “đánh anh chút đỉnh”, anh nói, cho anh nếm “chút đấm đá”.
Và tôi nói, “Đừng ngốc như thế.”
Anh nhìn tôi.
Bây giờ, tôi nghĩ rằng ý tôi muốn nói là nếu họ đánh anh thì đó hẳn phải là lỗi của anh. Tôi cũng có ý rằng, nếu bị thúc ép, tôi sẽ không tin anh cho dù điều anh nói là sự thật, nói thẳng ra như vậy.
Nếu tôi đang tìm kiếm thời điểm mà tôi phản bội anh mình, thì nó phải là ở đây. Tôi nhìn phần thịt nhô lên trên má anh và quyết định không tin anh, nếu có bất cứ việc “tin” nào cần thực hiện. Chỉ vậy thôi.
Tôi quyết định rằng anh không đáng được tin.
“Đừng ngốc như thế,” tôi nói.
Còn gì khác?
Chúng tôi thường cười nhạo nhiều việc: những thầy tu táy máy tay chân, và tinh hoàn của những cậu trai nhỏ, và “Đến ngồi trên đùi ta nè, ông nhóc,” và những cậu bé Anh trong ca đoàn và mông đít của những gã đồng tính, và thực sự là bất cứ thứ gì liên quan tới tính ngây thơ và mông đít, dù không ai đề cập đến - giờ thì tôi ngừng lại mà liệt kê tất cả thứ này - không ai đề cập đến con kẹc của bạn, hoặc xì ke của bạn, hoặc cho ai xóc lọ mày. Chuyện đó là tại sao? Tại sao chúng ta nghĩ tất cả chuyện đó là vui nhộn, nhưng chỉ theo những cung cách nhất định, hầu như là nghi thức?
Những cuộc nói chuyện này xảy ra trong một hoặc hai tháng một mùa hè nọ, và sau đó chúng biến mất. Tôi thích chúng. Tôi thích sự im lặng sau khi tiếng cười tắt. Sự im lặng của Liam giống như anh vừa mới tè dầm nhưng không ai nhận thấy, vì vậy tất cả đều ổn thỏa một cách kỳ diệu. Và sự im lặng của tôi là khả năng nhỏ nhất - được nâng lên rồi sau đó bị bỏ xuống lại - chỉ ra mảng ướt.
Vì niềm vui đó, nhỏ bé nhưng rất mạnh, tôi mong được tha thứ. Tôi mong được tha thứ, lúc này, bởi vì tôi hối hận vì điều đó.
Nếu tôi tin vào một thứ gì như xưng tội thì tôi sẽ đi đến đó nói rằng, tôi không chỉ cười nhạo anh trai tôi, mà tôi còn để cho anh tự cười nhạo mình, cả cuộc đời anh. Giai đoạn cười này kéo dài suốt thời kỳ say sưa vui vẻ của anh, suốt thời kỳ say sưa khó chịu của anh và chỉ mất dần trong thời kỳ say sưa tồi tệ cuối cùng của anh. Nhưng anh không bao giờ từ bỏ nó hoàn toàn - cái ý tưởng rằng nó hoàn toàn là một trò đùa.
Liam không bao giờ chấp nhận chuyện tự thương thân, thân anh, hoặc thân của bất kỳ ai khác. Khi ai đó cảm thấy mình khốn khổ - chẳng hạn như Kitty - thì luôn luôn là vì những lý do nhảm nhí theo quan điểm của anh. Đừng hiểu lầm tôi, Liam yêu thương những ai đau khổ - anh ấy yêu thương người nghèo, người thiếu thốn, người cô đơn, người nghiện rượu, anh ấy thương hại bất cứ ai có vấn đề, miễn là họ không tự thương thân. Điều này với tôi nghe có vẻ hoàn toàn không công bằng. Với tôi nó nghe như sự tự hào.
Tôi biết mình có giọng cay đắng, và đôi khi Chúa ơi tôi ước gì mình không phải là một con mẹ nanh nọc như thế, nhưng anh trai tôi đã kết tội tôi suốt hai mươi năm hoặc hơn. Anh ấy kết tội tôi vì ngôi nhà đẹp của tôi, với nước sơn trắng đẹp trên các bức tường, và những đứa con gái xinh đẹp trong phòng ngủ màu tím nhạt xinh đẹp và màu hồng còn đẹp hơn của chúng. Anh kết tội tôi vì ông chồng mê chơi golf của tôi, dù Chúa biết rằng đã nhiều năm rồi Tom không có thời gian rảnh chơi một ván golf. Anh cư xử với tôi giống như tôi đang từ bỏ nguyên tắc về thứ gì đó, dù về thứ gì thì tôi không biết - bởi vì Liam cũng không cho phép những giấc mơ, dĩ nhiên rồi. Anh trai tôi có những ý tưởng mạnh mẽ về sự công bằng, nhưng anh không tử tế với người nào cố yêu thương anh; hầu như, và đặc biệt, với mọi phụ nữ anh từng ngủ chung, và dù vậy, sau một đời rải thương tổn khắp nơi, anh lại thành công trong việc kết tội tôi. Và tôi thành công trong việc cảm thấy có lỗi. Tại sao vậy?
Đây là điều do sự xấu hổ gây ra. Đây là cấu trúc và cơ chế của một gia đình - toàn bộ một đất nước thối tha - chết đuối trong nỗi xấu hổ.
Và, vâng, đôi khi tôi nhìn những bức tường đẹp đẽ của tôi và, giống như Liam, tôi nói, “Giật sập toàn bộ đống này xuống.” Đặc biệt sau khi uống chai vang trắng Riesling ngon lành của tôi. Như thể thế giới này được xây dựng trên một lời nói dối và lời nói dối ấy là rất bí mật và rất bẩn thỉu. Nhưng tôi không nghĩ những đế quốc hoặc những thành phố hoặc những ngôi nhà biệt lập năm phòng ngủ được xây dựng trên sự kiện bỉ ổi rằng con người có quan hệ tình dục, tôi nghĩ chúng được xây dựng trên sự kiện bỉ ổi rằng con người có những khoản thế chấp. Cho dù vậy chồng tôi lại làm tình với tôi ngay đêm thức canh xác anh trai tôi, và tôi vung cái chai rỗng của tôi về phía hệ thống ghế ngồi bằng da Ý, và tôi cũng nói, “Cho nó sụp hết đi.”
Một trong những lần cuối Liam qua đây, chúng tôi đang phá hết tường, thực vậy - phía sau nhà đã được dỡ ra, và tất cả chúng tôi cắm trại ở nửa nhà trước, ăn đồ chế biến sẵn. Tôi nghĩ mình đã kết tội Liam, hầu như vậy, chứ không phải những người thợ xây. Anh đã đến giữa đống gạch vụn với một cô gái quá cao, buồn bã, có vẻ như không có ý kiến, ngay cả ý kiến về món cô ta muốn ăn. Anh uống liên tục. Sau năm ngày như vậy, họ đi Mayo, và tôi hy vọng sẽ không bao giờ gặp lại anh.
Tôi có một bức hình từ lần viếng thăm đó, của Liam với Emily ngồi trên đùi anh một đêm nọ sau khi con bé tắm. Anh là một đống ủ rũ nhỏ bé, ngồi trên một ghế bành được phủ tấm vải ngăn bụi. Emily lên hai; trần truồng, thẳng thắn, và đẹp hơn ngôn từ tôi có để diễn tả. Đôi tay của Liam to, đôi tay được nhồi, vòng ôm thắt lưng con bé, trong khi anh giữ nó ngồi vững. Mông nó gọn và chắc, ngồi một bên trên một đùi anh. Đằng sau nó, vải quần của anh nhăn lại rũ xuống quanh bộ háng, một điều bí ẩn mà không ai thèm quan tâm nữa. Mặt anh có vẻ thích thú.
Liam hiểu Emily - hai người thích nhau, về Rebecca, đứa giống tôi hơn, anh nói, “Tội nghiệp hàm răng.”
Tôi cho rằng mình cũng phải tha thứ cả chuyện đó.
Tội nghiệp hàm răng.
❀ ❀ ❀
Ngay sau khi cảnh sát bắt anh và cha chúng tôi bảo lãnh cho anh ra lần nữa, anh đã ném con dao cắt bánh mì vào mẹ chúng tôi trong nhà bếp, bà có lẽ chỉ cố gắng nói điều gì đó dễ nghe, và cả nhà lao vào anh, đuổi anh chạy quanh khu vườn phía sau.
“Mày là đồ thối tha.”
“Mày hỏng rồi, đồ óc bùn.”
Và có một sự hả hê dữ dội ở chuyện đó, theo như tôi nhớ. Giống như một mài ghẻ cần phải lột ra. Anh tự gây vạ cho mình.
(Và có lẽ, bí mật hơn, mẹ tôi cũng vậy.)
Nhưng trong một thời gian dài tôi vẫn tự hỏi, cảnh sát bắt giữ anh vì vụ gì. Tôi nghĩ về chuyện đó rất nhiều. Có thể vì một cửa sổ bị đập vỡ, hoặc uống rượu quỵt trong quán, hoặc chỉ vì ánh mắt của anh. Hoặc có thể vì cái gì đó mà tôi không đoán ra được. Có một cô gái, Natalie, đứng khóc và la hét tại góc đường - có lẽ đó là cô ấy. Tôi nghĩ có lẽ có một sự hiểu lầm nào đó, mà cha tôi buộc phải giải quyết với thông tin bổ sung về cô gái và những cung cách bầy hầy của cô ta, và về chiều dài của chiếc váy đêm thứ Bảy của cô.
Cuối cùng tôi phải hỏi anh. Tôi nói, “Đó là Natalie hả? Phải em đó không?” và anh chỉ nhìn tôi.
Chuyện gì xảy ra nếu như anh cưỡng hiếp cô ta? Bộ đó không phải là một trong những chuyện mà đàn ông làm sao? Chuyện gì xảy ra nếu có máu ở chân cô ta, nước mắt trên mặt cô ta? Nước mũi. Còn gì khác?
Tôi mới mười sáu và tôi chẳng biết gì về tình dục. Điều đó không kỳ lạ sao? Bất cứ thứ gì tôi biết về cơ chế của nó, vì sao đó, đều không đến được với tôi. Tôi không biết những việc này diễn tiến ra sao. Có vẻ như những năm thanh xuân của tôi là những năm ngây ngô tăng dần, bởi vì ở tuổi mười sáu tôi hết sức đam mê và hoàn toàn trong trắng. Tất cả chúng tôi có thể thành nhà thơ, tôi nghĩ, chúng tôi có thể yêu mãnh liệt, và Liam, trong cơn giận dữ của anh, có thể thay đổi thế giới.
Cho dù vậy, vẫn có điều gì đó mà tôi hoàn toàn không thể nắm bắt: một điều gì đó hết sức can hệ, mà tôi thực sự cần biết. Cuối cùng tôi phải hỏi anh.
“Có phải là Natalie không - vụ cớm đó?”
Liam nhìn tôi. Và khoảng trống mở ra giữa chúng tôi là khoảng trống tồn tại giữa một người đàn bà và một người đàn ông - hoặc tôi nghĩ thế, ở tuổi mười sáu - khác biệt giữa điều đàn ông có thể làm, hoặc muốn làm, về mặt tình dục, chuyện mà đàn bà chỉ có thể phỏng đoán.
“Bộ anh lộn xộn với cô ta hả?” tôi hỏi.
Và anh đáp, “Đừng có óc bùn như thế.”
❀ ❀ ❀
Có một khu rừng mà có lần chúng tôi đi qua. Đó là mùa thu, có lẽ ngay mùa thu đó. Những thân cây xám và sáng, và những chiếc lá bám chặt vào chúng là một sắc màu mè đến hết mức. Đó là một con đường rộng toàn cây bách, giờ tôi nghĩ thế, rễ lồi lên thật to trên mặt đất ngay trước mặt chúng tôi.
Vậy thôi.
Đó là một cảnh lãng mạn, đi dọc theo đại lộ toàn những lá màu cam này, vì vậy tôi hẳn đã nghĩ về Tanner hoặc Joe Chín Mươi hoặc bất cứ ai tuần lễ đó: tôi hẳn nghĩ về người đàn ông không quen biết mà số phận định rằng tôi phải yêu. Thay vào đó tôi lại bị dính chặt, trong tất cả vẻ đẹp này, vào anh trai tôi.
Có những ngọn núi xa xa, đồ sộ với đá và cây thạch thảo. Chúng tôi đi dưới bầu trời nhợt nhạt, cao và cảm thấy, trong khung cảnh này, mình quá nhỏ bé, và không có ai xét đoán. Vậy thôi. Có một cảm giác mênh mông về tình trạng phi Thượng đế ở cảnh đó. Điều đó khiến nó trở nên buồn cười, theo cách nào đấy - toàn bộ: những ngọn núi và bầu trời nhợt nhạt và những chiếc lá màu rất cam vốn không thèm rụng, trong những ngày này, những ngày kết thúc của khối liên minh tệ hại giữa chúng tôi.
❀ ❀ ❀
Đó có phải là quãng thời gian dễ chịu tốt nhất không?
Khi Liam mười bốn hoặc cỡ đó, anh có một cái xe đạp còn tôi thì không và anh thường chở tôi trên thanh đòn ngang xuống các cửa hàng hoặc lên tới hồ bơi địa phương. Tôi không biết làm sao anh có thể nhìn qua vai tôi để chạy xe như vậy. Luôn luôn có một cuộc chiến đấu giành cầm lái - tôi giữ tay lái cứng ngắc, anh cố kéo theo hướng này hoặc hướng khác, trong khi cằm anh tì chặt vào lưng tôi, và tóc tôi bay vào mắt anh. Anh khuỳnh chân đạp, và hai chân tôi thò ra ở một bên; vì vậy chúng tôi là một đống gồm những khuỷu tay, đầu gối, cú thọc ra hai đầu tay lái và cú đạp thúc bạo liệt vào hai bàn đạp bằng thép không gỉ. Bạn có thể nghĩ chúng tôi làm chuyện này cho vui, nhưng đó là một cuộc chiến từ đầu đến cuối.
Sau đó, trong hồ bơi, chúng tôi thường phớt lờ nhau vì lý do giới tính, và nếu không có đứa con trai nào cho anh bám theo, anh bơi một mình, và nếu không có con gái tôi cũng làm thế. Đôi khi chúng tôi không biết ai cả, nhưng chúng tôi không từ bỏ cơ hội làm quen ai đó bằng cách nói chuyện với nhau. Và nếu anh bơi qua chỗ tôi, với bộ ngực ướt gầy nhom của anh và khuôn mặt anh đỏ ửng từng mảng, tôi sẽ hết sức bực bội anh vì thổi tung lớp vỏ bọc của tôi. Bởi vì ai có thể trở thành vật thể bí ẩn từ đáy sâu khi anh trai của họ cứ quẩn quanh đâu đó, nói, “Mày có cục cứt mũi kìa.”
“Thôi đi.”
“Một cục xanh tổ bố.”
“Không. Em không có. Xéo ngay.”
“Nó lù lù kìa.”
“Đồ cà chớn!! Xéo ngay!”
Bộ ngực gầy nhom của anh ưỡn ra sau. Cái miệng tím tái, bẩn thỉu của anh chìm xuống. Bàn chân anh quẫy nước vào mặt tôi, khi anh bơi đi để nhập vào đám con trai gớm guốc ở cuối hồ bơi.
Natalie chắc cũng đã ở đó, một cô bé mập nhỏ mười tuổi với vài sợi lông mu giống như cằm của một bà già - cô bé bị mất quần tắm mỗi lần lao khỏi bờ hồ. Bốn năm sau tôi hỏi Liam là anh lộn xộn với cô ta hả, và anh nhìn tôi một phát từ một khoảng cách mà tôi không biết cách nào vượt qua được.
Giờ thì tôi biết.
Giờ thì tôi biết rằng cái nhìn trong mắt của Liam là cái nhìn của người ý thức được rằng mình cô đơn. Bởi vì thế giới sẽ không bao giờ biết chuyện gì đã xảy ra với ta và hệ quả gì ta vương vấn bên lòng. Ngay cả em gái của ta - cứu tinh của ta theo một cách nào đó, cô bé đứng trong ánh đèn hành lang - ngay cả nó cũng không giữ hoặc nhớ điều nó thấy. Bởi vì, vào thời kỳ đó, tôi nghĩ tôi đã quên nó hoàn toàn.
Suốt hai mươi năm sau đó, thế giới quanh chúng tôi thay đổi và tôi nhớ lại ông Nugent. Nhưng chắc tôi không bao giờ tự làm sự thay đổi đó - nếu tôi không lắng nghe đài phát thanh, và đọc báo, và nghe về chuyện xảy ra trong các trường học trong nhà thờ và trong nhà của người khác. Nó diễn ra ngay trước mắt tôi mà tôi vẫn không nhận ra nó. Và vì điều này, tôi cũng rất hối hận.