Chương 26
Emily quay đôi mắt mèo của nó sang tôi.
“Cậu Liam chết sao vậy?” nó hỏi.
“Cậu chết chìm,” tôi nói.
“Cậu chết chìm làm sao?”
“Cậu không thở được dưới nước.”
“Dưới nước biển hả?”
“Phải.”
Nói rõ những chuyện này là quan trọng - Emily cần tháo tung thế giới này ra trước khi con bé có thể ghép nó lại. Đầu óc Rebecca là một kiểu cỗ máy mơ hồ hơn, sự lo lắng khiến nó hoang mang. Đôi khi tôi ước gì con bé có thể tập trung, nhưng ai mà nói được đâu là cách tồn tại tốt hơn?
“Con bơi được,” Emily nói.
“Phải, con bơi được, con là tay bơi giỏi mà.”
“Bộ cậu không biết bơi hả?”
“Cục cưng, cậu không muốn.”
“Ô.”
“Con có muốn ôm một cái không?”
“Không.”
“Không gì ?”
“Không, cám ơn mẹ.”
“Ôi, mẹ muốn ôm. Lại đây ôm người mẹ tội nghiệp của con một cái nào.”
Và con bé bước sang với hai cánh tay dang rộng và một nụ cười giả tạo cho vở kịch câm “Người mẹ Tội nghiệp”. Lẽ ra tôi nên nghĩ về con bé như một đứa ích kỷ, nhưng tôi lại không - tôi nghĩ về nó như một vẻ đẹp hoàn toàn trong sự ích kỷ của nó.
“Con nghĩ tự sát thì cũng được,” con bé nói vào ngực tôi. “Mẹ biết đó, khi mẹ đã già.”
Thật khó nhớ rằng chúng không có ý làm thương tổn - hoặc không biết rằng chúng làm thế. Tôi đẩy con bé lui ra và tôi nói, giọng đầy nước mắt kiểu con nên thấy xấu hổ chứ, “Cậu Liam của con không già, Emily. Cậu bị bệnh. Con có nghe mẹ không? Cậu Liam bệnh, trong đầu ấy.”
Con bé nấn ná bên đầu gối tôi và dùng móng tay vẽ trên chiếc quần bó bằng nylon láng mượt của tôi.
“Như say sóng vậy hả?”
“Ồ, quên nó đi, được không? Quên nó đi.”
Nó nhảy tới ôm tôi, thắng lợi của nó đánh bạt những quan tâm của tôi. Rồi nó bỏ chạy đi chơi.
Trong một tuần, tôi sáng tác một bài diễn văn tuyệt vời và đầy chất thơ cho các con tôi về chuyện có những tư tưởng nhỏ trong đầu bạn có thể lớn lên cho đến khi chúng chiếm toàn bộ tâm trí bạn. Chỉ những tư tưởng nhỏ xíu - chúng như một chứng ung thư, không biết được cái gì gây lan truyền, hoặc ai sẽ bị mắc phải, và tại sao một số người vướng bệnh và số khác lại thoát.
Tôi hoàn toàn tin cần phải có nỗi buồn, tôi nói, đừng hiểu lầm tôi. Tôi hoàn toàn tin cần phải có cuộc sống bình thường cho đầu óc. Nhưng đôi khi chúng ta đầy tràn, giống như những con chim gỗ nhỏ đậu trên một cái que - chúng ta đầy tràn nỗi buồn, cho đến khi boong, chúng ta nghiêng vào cốc rượu.