Chương 27
Khoảng một tháng sau đám tang, Tom về nhà như thường lệ và anh quăng áo khoác lên trường kỷ và đặt cặp xuống, sau đó anh bước tới bàn ăn, nới lỏng cà vạt, cởi áo khoác, vắt lên lưng ghế dựa gỗ; anh bước tới chỗ quầy bếp để lấy một miếng trái cây trong tô, và tôi nghĩ, Nó không bao giờ xảy ra, Liam không hề chết, tất cả vẫn y nguyên như xưa nay. Thay vì vậy, tôi lại nói, “Anh chắc đéo đủ thứ.”
“Hả?” anh nói.
Tôi nói, “Em không biết nó bắt đầu ở đâu và kết thúc ở chỗ nào, vậy thôi. Anh có thể đéo cô bồi bàn mười chín tuổi, hoặc đứa mười lăm mà trông như mười chín.”
“Em nói sao?”
“Em không biết giới hạn là đâu, vậy thôi. Em không biết anh vẽ đường ranh đó ở đâu. Tuổi dậy thì, đó là một đường ranh hả? Con gái lên chín là gặp rồi, bây giờ đó.”
“Em đang nói chuyện gì vậy?” anh hỏi.
“Hoặc không phải đường ranh cho chuyện đéo thực sự của anh. Dĩ nhiên. Nhưng anh biết đó, cho sự thèm khát của anh. Cho những gì anh muốn. Có một giới hạn nào cho những thứ anh muốn đéo, ngoài đó không?”
Tôi đã phát điên rồi.
“Chúa ơi,” Tom nói.
Anh nhặt cái áo khoác trên ghế rồi đi ra cửa trước, nhưng tôi đã lấy cái túi của mình và tới đó trước anh, quờ quạng tìm then cửa.
“Anh khỏi đi,” tôi nói.
“Tránh đường.”
“Anh không phải đi. Em đi. Em sẽ là người đi đến quán rượu chó đẻ.”
Giờ tôi đã mở cửa, vì vậy có một màn xô đẩy đáng xấu hổ ngay hàng hiên - xin chào, Booterstown! Tom, nhận ra anh sắp đánh tôi nếu không dừng được, giơ hai tay lên trời. Và tôi cho rằng, đây là câu trả lời của tôi cho câu hỏi về những thôi thúc và hành động của anh, và khoảng trống giữa hai người. Nếu tôi muốn thấy nó. Mà điều đó thì tôi không muốn.
“Anh có thể đưa con đi vào buổi sáng,” tôi nói.
Bởi vì đây là nơi kết thúc cho mọi cảm xúc lớn lao của chúng tôi, ở chuyện ai đưa đón con cái và ai nấu cháo điểm tâm - ít nhất nó thường là vậy, cho đến khi tôi nhường bước và cố cứu cuộc hôn nhân của tôi bằng cách làm tất cả. Chúa ơi, tôi có thể trở nên cay đắng.
“Ý em là sao, ‘buổi sáng’?”
Tôi nhìn anh, lom lom. Anh giơ tay lên môi, như thể có thể có gì dính ở đó, điều đó cho tôi nửa giây cần thiết để bước qua ngưỡng cửa và lui rời khỏi anh xuống đường xe chạy.
“Em đi đâu vậy?”
“Em không biết,” tôi nói.
Và tôi đi đến quán Shelbourne, bằng thẻ tín dụng của tôi.
❀ ❀ ❀
Đây là một sai lầm.
Nơi này đầy những người đang vui chơi thỏa thích. Họ ngồi uống, nói và cười. Tất cả họ có vẻ nổ tung với nó - bất kể nó là gì. Với việc hoàn toàn là chính họ. Anh chàng Dickie Kennedy đó đang uống rượu trong một góc, và tôi nhớ câu chuyện về cách anh ta thắng được cô vợ với lý do “rời bỏ mái ấm gia đình”. Và anh ta cũng thắng được cái nhà.
Lẽ ra tôi nên mặc chiếc váy xanh sáng của tôi, bó chặt ngang đùi - như thế sẽ phô chúng ra. Tôi nên ngồi đây mặc một trong những chiếc áo sang trọng. Đấy là điều tôi nghĩ tới, bên mép bờ cuộc hôn nhân của tôi (hoặc tình trạng tỉnh táo của tôi) trong quán rượu Shelbourne - tôi nghĩ quần áo sẽ có tác động.
Tôi ngồi nhấm nháp ly rượu gin pha soda trong một cái ly nặng trịch, và tôi nhận ra rằng chẳng có mấy con đường cho một phụ nữ như tôi đi theo.
Cách nay hai năm, tôi nhận một lá thư của Ernest. Anh ấy nói với tôi rằng anh sẽ rời khỏi đời sống thầy tu, dù anh quyết định ở lại với ngôi trường nhỏ của anh trên núi cao. Giám mục của anh có thể có vài điều để nói về chuyện này, cho nên anh quyết định không nói với vị giám mục của anh - thực tế anh chẳng nói với ai trừ bạn bè và gia đình (nhưng đừng nói với Mẹ!) rằng không còn “Cha Ernest” nữa, mà chỉ “Ernest” suông vậy thôi. Một lần là thầy tu thì luôn luôn là thầy tu, dĩ nhiên rồi - vì vậy anh không hẳn là đang nói dối bằng cách giữ kín miệng. “Anh không còn lại chỗ nào để sống trừ trong trái tim anh,” anh viết, nghĩa là anh sẽ sống tiếp cuộc đời anh như trước đây, nhưng theo điều khoản khác trong cõi riêng tư.
Và tôi nghĩ đây là thứ ngốc nhất tôi từng nghe nói cho đến khi, ngồi trên cái ghế cao tại quán rượu Shelbourne, tôi tự hỏi chuyện gì có thể xảy ra nếu như tôi tiếp tục như thường lệ, chẳng nói với ai, chẳng thay đổi gì, và sau cùng quyết định mình không ở trong cuộc hôn nhân này nữa.
Tôi tự hỏi bao nhiêu người quanh tôi đang sống với và ngủ với và cười với vợ hay chồng của họ trên cơ sở này, và tôi tự hỏi họ buồn ra sao. Không buồn lắm, xét vẻ ngoài của nó. Chẳng buồn gì cả.
Lần cuối cùng tôi gặp Dickie Kennedy là ở tận ngôi nhà ly kỳ của anh ta ở Glenageary. Đó phải là sau khi sinh Rebecca. Và Chúa ơi anh ta là một kẻ man rợ. “Tôi thấy Brian bận rộn quá,” anh ta nói, sau khi người đàn bà tội nghiệp nào đó vuốt lại chiếc váy của cô ta trên bờ mông tròn trịa, bởi vì có vẻ như cô ta không có cách chi rút khỏi phòng. Chúng tôi ngồi lắng nghe câu chuyện này, và chúng tôi ăn cơm chiên nấm, tiếp theo là món cá tuyết dầm nước xốt xanh tươi tắn. Thức ăn rất ngon. Emer, người phụ nữ đã chế biến tất cả thứ này, có làn da bị dày lên vì quá nhiều nắng và quá nhiều kem. Tôi bị hấp dẫn bởi cổ áo chữ V của bà khi bà nhún vai, nhìn thấy toàn bộ khối đó di chuyển và gấp nếp. Bà hỏi tôi một số câu hỏi, đó là những câu hỏi hay, và tôi trả lời, và vì thế bữa ăn tiếp diễn với sự hài lòng của mọi người. Bà hết sức dí dỏm. Bà hơi say một chút. Bà kể câu chuyện về một phụ nữ mà tất cả chúng tôi đều biết, đã cởi áo mình trong văn phòng của Dickie - vẻ xấu xí của bà, bạn không biết được đâu, quần áo lót - anh ta về nhà run rẩy. Và tất cả chúng tôi cười ầm. Và rồi chúng tôi về nhà.
Ngay cả Tom, sau đó trong xe hơi, cũng hơi rùng mình, giống như anh không thể tin bản hợp đồng được mời chào cho chúng tôi, lại nằm ngay đó.
“Tất cả chuyện đó là sao?” Khi tôi đưa cô giữ trẻ về rồi trở lại nhà anh đang ngồi trong phòng khách, uống chai whisky, trong bóng tối.
Hoặc có thể đấy là một đêm khác. Trong một thời gian, tất cả các đêm ấy đều như nhau.
“Anh muốn bật đèn không?”
“Không cám ơn.”
“Anh định đi ngủ không?”
Chúng tôi lại như thế nữa. Luôn luôn sau vài ly, nhưng đôi khi thậm chí không say, chúng tôi chơi trò đau khổ; vòng quanh bất tận. Ding dong. Càng lúc càng chặt hơn. Cứ thế liên tục.
“Không, anh chỉ ngồi một lát.”
“Tùy anh.”
“Ừ.”
Đẩy tôi kéo bạn. Đến đây tôi sẽ nói cho anh nghe tôi ghét anh cỡ nào. Khoan một chút trong khi tôi bỏ anh đi. Suốt thời gian đó chúng tôi biết chúng tôi không đi vào vấn đề, dù là bất cứ vấn đề gì. Giờ tôi biết nó là gì, bởi vì trên lầu đứa bé la lên trong giấc ngủ. Tôi dợm bước đi.
“Cám ơn,” anh nói.
“Cái gì?”
“Cám ơn vì đã ở lại với anh.”
“Ồ, thôi đi.”
“Không. Thật đó.”
Hoặc một phiên bản nào đó của tình cảnh kể trên - chúng tôi hiếm khi la hét, bản thân tôi và Tom, chúng tôi chỉ ghét.
“Em sẽ quay lại ngay thôi,” tôi nói.
Và một đêm nọ - thậm chí có thể là đêm nay, sau món cá tuyết dầm nước xốt xanh, và bà vợ phốp pháp của Brian, và người đàn bà xấu xí trong bộ đồ lót tồi tàn, và tất cả chuyện được thua - Tom rút điếu thuốc ra khỏi miệng anh. Anh giơ nó lên, cao dưới cằm tôi, và bóp vụn nó trong nắm tay anh. Cái mùi, khi anh xòe bàn tay ra, nó chỉ chút đỉnh nhưng mà khủng khiếp.
Nó làm tôi tỉnh táo.
Sự việc là, nếu tôi lên lầu với Rebecca và hôn nó, nó sẽ vui. Nếu tôi ngồi lên tay ghế và hôn Tom, anh sẽ không vui. Vì vậy tôi ở lại với anh chỉ thêm chút nữa, trong cái mùi cháy sém của sự tự kinh tởm của anh. Tôi áp đầu anh vào ngực tôi. Tôi làm vậy cho đến khi tiếng gào khóc của Rebecca lớn đến một độ chính xác vẫn buộc tôi đứng dậy, tất cả mọi lần. Sau đó tôi đi.
❀ ❀ ❀
Chính con cái đã cứu vãn chúng tôi, ít nhất trong một thời gian. Tôi nghĩ anh ấy hết ghét tôi sau khi tôi thôi việc. Dĩ nhiên Tom vẫn nói anh không bao giờ ghét tôi, rằng anh yêu tôi mãi. Nhưng tôi biết sự ghét bỏ khi tôi thấy nó. Tôi biết nó, bởi vì có một phần con người tôi cũng muốn bị ghét.
Phải có thôi.
Dù gì đi nữa.
Qua năm tháng nó trở nên dễ chịu hơn, nhưng nó không bao giờ thực sự được sửa chữa.
Tôi nghĩ về chuyện này, khi ngồi trong quán rượu Shelbourne - rằng tôi đang sống cuộc đời của tôi trong những dấu ngoặc kép. Tôi có thể cầm chìa khóa lên và về “nhà” nơi tôi có thể “làm tình” với “chồng” tôi như nhiều người khác đã làm. Đây là điều tôi đã làm trong nhiều năm. Và tôi không có vẻ quan tâm đến những dấu ngoặc kép, hoặc thậm chí nhận thấy mình đang sống trong chúng, cho đến khi anh tôi mất.