← Quay lại trang sách

Chương 28

Người Anh, tôi kết luận, chỉ chôn người ta khi họ chết rục đến nỗi bạn cần một từ khác cho chuyện này. Người Anh chờ một tang lễ lâu đến độ người ta tập hợp không để than khóc mà để phàn nàn rằng thi hài vẫn còn quàn lại. Có một hàng dài, họ nói trên điện thoại (người Anh thích xếp hàng). Họ không tập hợp lại cho đến khi cơn xúc động qua đi.

Tôi còn hiểu được gì khác về mười ngày chúng tôi phải chờ công việc giấy tờ; giấy chứng tử và lệnh chuyên chở, mà chúng phải theo những con đường riêng để chui vào cùng một bao thư sẽ tháp tùng anh tôi trên chuyến hành trình về nhà của anh.

Trong khi đó, khi những máy vi tính chờ đợi và những máy in kẹt giấy, khi những phụ tá của nhân viên pháp y đi đến phòng tập thể dục, và những hộ tịch viên đánh vật với trục trặc trong hệ thống sưởi trung tâm của họ, thì Liam nằm trong một cái tủ lạnh ngoại quốc không được định rõ nào đó, và tôi - tất cả chúng tôi - tiếp tục mọi việc. Thỉnh thoảng, khi đi loanh quanh trong nhà, tôi chợt có ý nghĩ rằng tôi, một cách đáng xấu hổ, đã quên điều gì đó: có một miếng băng vệ sinh thấm vào nước của nhà vệ sinh dưới nhà; tôi đã bỏ lại nửa cái bánh quy trên tay ghế nọ, hoặc quên uống nốt tách trà. Tôi có thể cảm thấy nó lạnh trong miệng tôi, khi tôi lùng sục khắp nơi và cuối cùng tìm được cái tách rỗng.

Mỗi ngày tôi tới phố Griffith và ngồi theo cách trang trọng với mẹ tôi, và Bea nếu chị có ở đó, hoặc Kitty. Chúng tôi nói về những điều bình thường. Hoặc chúng tôi để bà ngồi trước ti vi và rút lui vào nhà bếp, nơi Kitty - nơi tất cả chúng tôi - trông có vẻ bị thu nhỏ, lớn quá nhanh. Tôi bị choáng vì lượng sản phẩm chúng tôi cần, mỗi chúng tôi đều bôi mỡ và vuốt dầu, cho đến khi không bề mặt nào là không bóng lên hoặc mờ đi do mỹ phẩm. Đây là cái cảnh đạt đến tuổi trung niên ở nơi bạn từng là trẻ con, và bây giờ, tuy tóc có nhuộm màu, chúng tôi lại bị đối xử giống như trẻ con lần nữa, bởi mẹ chúng tôi thì ít, mà bởi chính cái chết thì nhiều. Duy có điều lần này chúng tôi là những đứa trẻ rất tốt.

Tôi là đứa con gái tốt. Tôi là đứa con gái rất tốt. Nổi một cơn hứng trung lưu nào đó, tôi vào Kilkenny Design và mua cho mẹ tôi một khăn choàng len lụa mỏng, bằng tơ, tuyệt đẹp, màu kem.

Bà rút nó ra khỏi chiếc túi, trong một phút bị mê hoặc bởi ý tưởng rằng bà có thể trông giống một quý bà lớn tuổi bước ra từ ti vi.

Vậy đây là thứ chúng tặng bạn, khi con cái bạn chết.

Bà để cho tôi quàng nó trên người, nhưng đôi vai tròn già nua không chấp nhận nó, cũng như quai hàm của bà. Bà kéo nó xuống đùi, nói, “Nó sẽ thành một cái khăn choàng dễ thương cho lễ đặt tên, đúng không? Ciara sắp có em bé.” Bởi vì dù không hoàn toàn nhận biết chúng tôi khi gặp mặt chúng tôi, nhưng mẹ tôi đếm con cái bà và con cái họ đến thế hệ thứ ba; bà lần lượt kể tên chúng với vẻ vui thích và thoải mái.

“Tháng Hai là nó sinh, đúng không? Lạnh lắm đấy.”

Mọi đứa bé nhà Hegarty đều được rửa tội, bởi nếu làm khác thì sẽ là cướp đoạt của người phụ nữ này điều mà bà sở hữu một cách hợp pháp, kho báu nhỏ bé gồm các linh hồn của bà - tất cả chúng tôi lê bước lên phía trước theo bổn phận và bàn giao chúng. Thực sự tôi không quan tâm, nhưng tôi nghĩ Jem đang thúc ép việc đó. Ai biết người nhà Hegarty tin cái gì? Mossie loạn-thần-kinh đi lễ nhà thờ mỗi ngày suốt mùa chay, nhưng chúng tôi chỉ biết điều này bởi vì anh nói với chúng tôi, vì là kẻ loạn thần kinh. Những đứa còn lại trong chúng tôi đều cầu nguyện một mình.

Tôi lấy chiếc khăn choàng khỏi vai bà, xếp lại bỏ vào túi giấy, vừa làm vậy vừa nói, “Mẹ nên mang một thứ gì đó cho riêng mẹ, chỉ một lần thôi.” Và bà ném cho tôi một ánh mắt nhọn hoắt, như muốn nói, Cái gì? Con muốn mẹ giống con hả?

Tôi không biết có gì sai ở việc tôi là chính tôi. Và tôi không biết liệu bà có thích tôi hơn không, liệu bà có thể nhớ tên tôi không. Mẹ tôi luôn được tự do chọn lựa đứa nào bà yêu đứa nào bà không yêu. Bọn con trai trước, dĩ nhiên rồi, và sau bọn con trai, bất cứ đứa nào trong số con gái cũng tốt.

Tôi không tốt. Tôi không chắc tại sao. Không phải là tôi đã từng làm bất cứ điều gì không đúng cách. Tôi chỉ không chấp nhận nó, và Liam cũng không. Chúng tôi chỉ không chấp nhận toàn bộ cái chuyện Mẹ tội nghiệp nhà Hegarty.

Mẹ tội nghiệp ngồi xem ti vi buổi chiều, như bà thường làm, và sẽ làm, trước và sau cái chết của bất kỳ con người nào khác. Không thể nói bà đang nghĩ về cái gì. Khi bà nói thì đó là những chuyện xảy ra từ rất lâu, trước khi bất cứ đứa nào trong tụi tôi bước vào thế giới này; cuộc phiêu lưu của con ngựa của người bán sữa, ngày bà đốt cháy tấm thảm trong phòng khách ở Broadstone, mẹ Ada của bà lúc cuối tháng túng thiếu, làm một món hầm chỉ toàn rau - món hầm hỗn độn, bà gọi nó, những củ cà rốt là “thịt cọp” và củ cần là “món nhai của lạc đà”.

Quanh chúng tôi, ngôi nhà trống trải và tồi tàn; đầy những vách ngăn, chạy lon ton những bóng ma của những đứa con là chúng tôi ngày xưa. Ba đứa chết - chúng tôi giờ gần như là một gia đình bình thường. Thêm một cặp nữa là chúng tôi sẽ đạt đúng kích cỡ.

Có lần tôi nhờ một anh chàng vào để làm sạch những tấm thảm, anh ta nói với tôi anh ta là đứa út trong số hai mươi mốt đứa con. Tất cả những đại gia đình đều giống nhau. Đôi khi tôi gặp họ tại các bữa tiệc hoặc trong quán rượu, chúng tôi tự giới thiệu và sau đó chúng tôi thương tiếc - Billy ở Boston, và Jimmy-Joe ở Jo’burg, làm ăn được - đầu tiên người chết, rồi người mất tích, và rồi người điên.

Luôn luôn có một người say rượu. Luôn luôn có ai đó bị xâm hại, lúc còn nhỏ. Luôn luôn có một thành công to lớn, với nhiều ngôi nhà ở các quốc gia khác nhau mà không ai từng được mời đến. Có một đứa em gái bí ẩn. Đấy chỉ là những xu hướng, dĩ nhiên, và, giống những xu hướng, chúng thay đổi. Bởi vì gia đình chúng ta chứa đựng mọi thứ và, lúc khuya, mọi thứ đều có nghĩa. Chúng ta thương hại những bà mẹ của chúng ta, những gì họ phải chịu đựng trên giường hoặc trong nhà bếp, và chúng ta ghét họ hoặc tôn thờ họ, nhưng chúng ta luôn luôn khóc vì họ - ít nhất là tôi. Nỗi đau không thể đo lường được của mẹ tôi, mà tôi đã chai sạn đi để chống lại nó. Chỉ một ly quá lố thôi tôi sẽ đập bàn, giống như những người còn lại, và cũng khóc rống lên vì bà.

Đây là điều, qua năm tháng, mẹ tôi đã làm ra:

1) Những tách trà.

Trong cuộc đời bà, mẹ tôi đã tráng cả mấy ngàn bình trà - thực sự bà không làm bất cứ thứ gì khác. Chúng tôi luôn cãi nhau về vụ trà. Midge thích tách trà của chị đậm đắng; Ernest, trà loãng. Mossie thích vung vẩy bình trà, nhưng chính Ita là người từng có lần hắt trà vào tôi, khi quơ bình theo hình vòng cung - tôi vẫn còn thấy một dải nước bẩn bay về phía tôi, đường đau đớn ngang qua bụng tôi, và lớp vải bông lạnh như thế nào, khi tôi cố bóc nó ra.

Trà cho ai?

Có điều lạ là, bà chỉ tạo ra hai đứa nghiện rượu, thuộc vào loại mày-có-chịu-thử-Hội-cai-rượu-ẩn-danh-không. Nhưng tất cả người nhà Hegarty đều khát. Tất cả người nhà Hegarty có thể giết người vì một tách trà tử tế.

2) Lớp con cháu.

Hầu hết bọn con gái là những ngõ cụt về di truyền và ai có thể kết tội họ chứ, dù Midge có sáu đứa - chị sinh sớm và chị sinh thường xuyên; đứa đầu của chị đồng tuổi với đứa cuối của mẹ tôi (bạn biết đó không phải là một trò đua tranh). Jem có hai đứa bé rất xinh. Mossie, kẻ loạn thần kinh, có ba đứa con thận trọng không bao giờ rời khỏi mái ấm gia đình ở Clontarf.

3) Tiền.

Không ai có việc làm đích thực trừ Bea, làm giám đốc một công ty địa ốc trong thành phố, cũng như Mossie vốn là một nhân viên gây mê (chúng tôi ngờ rằng một ngày nào đó anh sẽ để lại hơi gây mê trong một khoảng tí xíu quá đà). Nhưng những đứa còn lại trong chúng tôi chỉ có những uyển ngữ. Ita là người nội trợ, Kitty là nữ diễn viên, tôi là kẻ thức khuya, Alice là người làm vườn . Cả Ivor và Jem làm việc trong ngành đa truyền thông , vốn là uyển ngữ lớn lao nhất trong tất cả họ. Ernest là thầy tu (tôi đã chứng minh xong).

4) Những người tình dục khác giới.

“Tất cả các bạn đều có tình dục bình thường chứ?” bạn Frank của tôi có lần hỏi tôi, bằng giọng điệu không tin tưởng.

“Hừmmmmm…” tôi đáp.

Midge? Không thực sự liên quan, đúng không? Một khi bạn chết. Hoặc, theo cách khác, một khi bạn đã cưới một tay quản lý quán rượu và mua một ngôi nhà ở Churchtown. Midge là một người mẹ; chị là một người lau kính xe, một tay đánh đập thô bạo, một kẻ dễ hoảng loạn, một người tích trữ những nỗi đau, đặc biệt là nỗi đau lớn nhất và cuối cùng của chị. Chị có thể là người có quan hệ tình dục đồng giới hoặc khác giới hoặc làm tình với cừu, thật quá buồn đến độ không thể nghĩ đến. Điều Midge khao khát, tuyệt không bao giờ thành vấn đề. Còn với đám còn lại chúng tôi: một nửa số bạn trai của Bea là đồng tính, nhưng tôi không nghĩ chị là thế. Ernest thì đồng trinh. Kitty ngủ với cả lố đàn ông, nó yêu từng người trong số đó và tất cả bọn họ đều có vợ. Có phải đó là một định hướng tình dục? Chắc vậy - con bé lẳng lơ đó. Nó chỉ giao cấu với giấc mơ không thể đạt tới.

Không ai biết về Alice. Nhưng mọi người đều biết về cặp song sinh Ivor và Jem vốn có đời sống tình dục bình thường, thoải mái (hoan hô!) - không phải với nhau, tôi vội vàng nói thêm, mà với bạn tình của chúng, trong số đó có một cô gái quê ở Surrey và trong số đó có một tay người Đức dễ thương (nam giới) chuyên làm chương trình truyền thanh.

Trong khi đó, Bé Stevie làm tình với thiên thần, tuốt trên đó ở thiên đàng, trần truồng với đám tiểu thiên thần còn lại. Hóa ra anh ấy đồng tính. Họ gây tiếng động chút đỉnh khi hôn. Nó nghe giống tên gọi của họ. Putti. Putti. Putti.

Không ai trong chúng tôi có tình dục bình thường. Không phải người nhà Hegarty không biết mình muốn gì, mà là họ không biết muốn thế nào. Có gì đó ở sự mong muốn của họ đã đi chệch hướng một cách tai hại.

Đó là điều tôi cảm thấy khi nhìn lên cầu thang dẫn tới căn phòng nơi tất cả chúng tôi được hoài thai. Tôi cảm nhận sự hỗn mang trong số phận của chúng tôi - hoặc một sự mơ hồ hơn là hỗn mang - cái kiểu không ai tìm được một nhịp điệu. Và tôi nhớ chúng tôi đã tự hào thế nào. Và trung thành thế nào. Và cái kiểu tất cả chúng tôi gắn bó với nhau. Và điều đó không tuyệt vời sao?

Tôi luôn biết mọi người ở đâu. Tôi thường ngồi trên bậu cửa sổ phòng chúng tôi, rúc sát vào lớp kính mỏng manh, dõi theo toàn bộ ngôi nhà: Ita ở tấm gương phòng tắm, Midge ở bồn rửa. Mossie cắm đầu vào gáy cuốn sách sinh học của anh, Liam có bầu bạn trong lối đi ngoài vườn. Ngay cả về đêm tôi cũng có thể xác định ai đang ở đâu: mỗi căn phòng trở nên lạnh và ôi thiu một cách khác nhau khi cả ngày dài u ám bài tiết ra qua lớp da say ngủ của anh em tôi; mùi các viên thuốc của mẹ tôi trong phòng vệ sinh trên lầu, sau khi bà vào đó đi tiểu.

Họ đang thức dậy. Họ đang trở về nhà.

Bea, Ernest, Ita, Mossie, Kitty, có lẽ có Alice và dứt khoát có cặp song sinh, Ivor và Jem.

Họ sẽ ầm ầm tới từ trên trời, trong khoang bụng khổng lồ của những máy bay. Ivor từ Berlin và Jem từ London, Ita từ Tucson, Alice bí ẩn từ chỗ nào chỉ có Chúa biết. Có thể ngay cả Cha Ernest với cái nón sọc rằn của người dân tộc, đến từ Lima qua ngả Amsterdam.

Một cuộc tụ hội con nhà Hegarty. Chúa phù hộ tất cả chúng tôi.

Chúng tôi sẽ làm chuyện nhà Hegarty. Chúng tôi sẽ dũng cảm và trang nhã và nồng nhiệt, chúng tôi sẽ khóc và chịu đựng đến cùng. Sẽ không có trò vớ vẩn, vì dân Hegarty không làm trò vớ vẩn; điều tuyệt vời ở việc lớn lên với bố mẹ vô trách nhiệm là ở chỗ không có ai để đổ lỗi. Chúng tôi hoàn toàn được chăn thả tự do. Chúng tôi là những con người ở dạng nguyên thô. Một số sống sót tốt hơn những đứa khác, vậy thôi.