← Quay lại trang sách

Chương 31

Tôi không biết phần còn lại của đêm đó trôi qua thế nào, hoặc ai thức với xác Liam sau khi tôi đi nghỉ; tôi nghi Bea với Ernest làm hết việc đó, tuy có lúc, Kitty kể tôi nghe, mọi người đều vào đó và chơi bài. Rõ ràng, tôi đã hơi gây lộn xộn trong phòng khách. Mossie nhét một viên thuốc nhỏ chua vào miệng tôi, và Ernest cố cầu nguyện với tôi, nhưng tôi từ chối thẳng thừng không ngủ trên cái giường cũ hồi bé của tôi, nên họ để tôi vào xe và đưa tôi về nhà.

Căn nhà trống rỗng khi tôi tới đó, quả là một điều an ủi sung sướng - tôi nghĩ đó là một trong những lý do dạo này tôi đi loanh quanh về đêm, để nhận lại được cảm giác đó; cảm giác của sự lành mạnh và trống rỗng, của một phòng này chuyển dễ dàng sang phòng kế tiếp. Nên tôi thức một lát, rồi tôi lên lầu và làm tình với chồng tôi lần cuối cùng.

Dĩ nhiên, điều đó không phải ý định của tôi. Sau cái đêm tôi vừa trải qua thì tôi không hề có ý định làm tình theo bất cứ kiểu nào, chứ đừng nói tới làm tình lần cuối cùng. Nhưng tôi chuồi vào giường và Tom còn thức. Và anh yêu tôi. Thực tình chẳng có nghĩa lý gì trong việc xem xét các lý do của anh: anh yêu tôi; anh muốn lôi tôi trở lại miền đất của người sống. Và có lẽ, lúc này linh hồn tôi mềm nhũn như thế, anh cũng muốn để lại dấu ấn của anh ở đó. Tuy vậy, thân thể tôi không mềm. Tôi tự hỏi sao anh không nhận ra điều đó. Nhưng tôi làm mọi động tác, và tôi dọn đường cho anh, và tôi không bảo anh dừng lại. Nến chắc là tôi cũng muốn chuyện đó, hay cái gì đại loại như thế.

Anh sẽ không được biết chuyện gì đã xảy ra ở phố Griffith sau khi anh cáo lui. Hoặc chuyện tôi đã uống viên thuốc (có lẽ đó là viên thuốc?) hoặc chuyện tôi cảm thấy giống miếng thịt vừa bị xẻ, ngay khi anh cảm thấy xúc động kinh khủng. Nếu đó là điều anh cảm thấy. Dù sao đi nữa thì anh cũng thở hổn hển và run rẩy, cứ như mọi dây thần kinh của anh đều bốc cháy.

❀ ❀ ❀

Sau đó, chúng tôi nằm mặt đối mặt, mền kéo lên tận cổ. Chúng tôi đã nói quá nhiều với nhau, qua bao năm tháng. Chúng tôi im lặng một cách sáng suốt.

Nhưng anh ấy cần nói thêm một điều nữa.

“Anh rất tiếc”, anh nói.

Nhất thời tôi nghĩ anh đang xin lỗi về vụ làm tình kinh khủng này, rồi tôi nghĩ anh rất tiếc về cái chết của anh tôi, nhưng thực ra anh rất tiếc vì chuyện thiếu chung thủy nào đó anh đã mắc phải trong quá khứ - anh sẽ nói với tôi trong chốc lát nữa cô ấy chẳng nghĩa lý gì - và việc này sẽ là hết sức ngớ ngẩn và không thể chịu đựng trong hoàn cảnh này (tôi nhận ra, mình vừa ngủ với chồng mình lần cuối), đến độ tôi chặn trước anh bằng cách nói, “Không sao mà. Không sao.”

Anh xem đây như một dấu hiệu. Mọi thứ đang trở nên khá hơn. Anh nói tôi nên làm điều gì đó. Làm việc bán thời gian, hay ít nhất là đi dạo mỗi ngày - còn một ngôi nhà thì sao, việc kiếm một ngôi nhà và sửa sang nó thì sao, khi mà bây giờ thị trường đang sôi động trở lại? Tiền. Tôi có thể kiếm tiền. Anh bảo anh đã rất bận, anh đã hơi bị giảm sút, nhưng chúng tôi đang thoát cơn thắt ngặt, bây giờ anh vượt khỏi nó rồi. Và tôi nói, “Giảm sút à?”

Anh nói, “Thôi mà, đừng như thế nữa.”

Tôi nói, “Các con gái anh sẽ ngủ với những người như anh. Những người mà họ sẽ ghét chúng, chỉ vì họ thèm muốn chúng.”

Và anh nói, “Cái gì?” Anh nói, “Chúa ơi, em biết đó. Chỉ là…”

“Chỉ là gì?”

Tôi nghĩ anh muốn nói rằng có một giới hạn cho những chuyện đó, cho cái kiểu đàn ông suy nghĩ. Rằng nó không có thật. Rằng không ai bị giết, chẳng hạn. Tôi nghĩ anh muốn nói cái vụ song hành này là tất cả những gì chúng tôi có được.

Có lẽ anh đúng. Nên tôi nằm đó, bên cạnh anh, và tôi ngẫm nghĩ về vết bầm lan rộng nơi chỗ kín của tôi.

“Điều buồn cười ở thân thể đàn ông,” tôi nói. “Nó không bao giờ nói dối. Điều đó hẳn là tiện lợi. Ý em là anh được cấu tạo để nói sự thực. Tắt/ mở. Thích/ không thích. Muốn/ không muốn.”

Và Tom nói, “Không hẳn.” Không có sự nối kết đáng tin cậy nào, anh nói, giữa điều bạn muốn và điều thằng nhỏ của bạn muốn; đôi khi khó mà nói được.

“Ô,” tôi nói, rồi lăn ra xa, và ngủ mất.