← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 6

QUÁN RƯỢU OK CORRAL.

Nơi này rộng rãi, ầm ĩ và chắc chắn là rất rộn ràng.

Ánh sáng lập lòe chiếu ra từ mọi cửa sổ và Decker có thể nghe thấy âm nhạc vọng ra ngoài. Là nhạc đồng quê, pha chút rock’n'roll, ít nhất anh cảm thấy thế. Thứ nhạc này xuyên qua không khí như tiếng đại bác nổ.

Anh đứng bên ngoài và cảm thấy làn da mình đang bắt đầu nhăn lại vì độ ẩm đã cao trở lại sau cơn bão.

Sau khi đi qua tay an ninh kiểm tra giấy tờ tùy thân bên ngoài, Decker mở cửa, hơi nóng cùng thứ mùi trộn lẫn của mồ hôi và rượu bị đổ tràn quất vào anh như một viên đạn pháo xe tăng. Hoặc họ không có điều hòa nhiệt độ, hoặc điều hòa không tài nào tải nổi nhiệt lượng tỏa ra từ những đợt sóng người đang lắc lư. Và từ những gì Decker thấy được thì anh có thể là vị khách duy nhất còn tỉnh táo trong hộp đêm này.

Anh lách vòng qua một nhóm thanh niên ở gần lối vào phía trước. Nhóm này có vẻ đang vực nhau dậy, cho dù vẫn chưa tới mười giờ tối. Anh không muốn ở gần những kẻ này lúc nửa đêm.

Có một ban nhạc sống, gồm bốn anh chàng, và một cô nàng làm ca sĩ chính. Mái tóc cô này là bản sao của Dolly Parton, chúng xù to và cuộn xoắn quanh cô khi cô vừa nhảy vừa ngâm nga hát một bản ballad của Faith Hill với cao độ hoàn hảo. Ban nhạc trông cứ như gỗ mục bên cạnh những vòng quay hừng hực của cô. Cô ca sĩ bắt đầu hát bài tiếp theo, và từ những gì Decker có thể nghe, ca từ chủ yếu tập trung vào các anh chàng, các cô nàng, những con chó và những khẩu súng, với một chiếc bán tải Chevy được quẳng thêm vào cho phong phú. Có bốn màn hình TV chín mươi inch gắn trên các bức tường, tất cả đều chiếu các kênh thể thao. Ở trong một góc đằng sau vách ngăn cao ngang hông là một con bò cơ khí, nhưng trông nó có vẻ không hoạt động được. Nó chỉ yên vị ở đó với vẻ tức tối.

Anh đứng ở phía sau, dành thời gian quan sát gian phòng. Trên tường có một tấm biển với những chữ cái rất to ghi: QUY ĐỊNH CỦA QUÁN: LÀM BẤT CỨ TRÒ MÈO NÀO Ở ĐÂY, CỤ THỂ LÀ ĐÁNH NHAU THÌ SẼ BỊ XÁCH MÔNG RA KHỎI NƠI NÀY. MỘT ĐI KHÔNG TRỞ LẠI. KHÔNG KHOAN NHƯỢNG. CHÚC VUI VẺ.

Một phút sau, anh trông thấy cặp đôi Caroline và Baker. Caroline đang ở trên sàn nhảy lát ván, lượn quanh anh chàng Baker vụng về lờ đờ, như một con chim ruồi lượn quanh một bông hoa to oành và bất động. Hay một cây xương rồng có vẻ giống hơn. Baker nhúc nhích hai bàn chân của anh qua bên này rồi bên kia vài ba centimet, giơ hai bàn tay lên nắm vào nhau và cố làm ra vẻ đang tận hưởng.

Tại sao Caroline lại ở bên anh ta?

Ai đó thúc cùi chỏ vào Decker. Đó là một người đàn ông còn to con hơn anh, người này bắt đầu nói với anh bằng giọng khẽ khàng nhưng đầy đe dọa.

“Xem này, anh bạn, muốn ở đây anh bạn cần mua gì đó, đồ ăn hoặc đồ uống hay tốt nhất là cả hai,” người đàn ông nói. Anh ta nặng cỡ trăm sáu, trọc lốc như quả bóng, và cái bụng phệ của tay này chỉ được che khuất bởi đôi vai rộng cơ bắp. “Nếu không anh phải rời đi. Ai đó cần phải trả tiền để giữ cho đèn sáng cũng như rượu tuôn chảy.”

Decker đi tới chỗ quầy bar nằm trải rộng hết dọc một bức tường. Tất cả ghế ở quầy đều đã có người ngồi. Anh chen vào cạnh một đôi đang khóa môi nhau đồng thời vẫn xoay xở để thưởng thức bia, và một phụ nữ ngoài bốn mươi ăn mặc tươm tất đang cầm một ly cocktail bên trong phải có đến ngót nửa cân hoa quả.

Quầy bar phục vụ một trăm loại bia rót từ vòi và số lượng tương tự bia chai, rất nhiều trong số đó là những cái tên Decker chưa bao giờ nghe qua. Anh chọn bia lon Budweiser và mất năm đô. Anh đứng quay lưng lại quầy bar để có thể tiếp tục quan sát ông anh rể đang tự biến mình thành gã ngốc.

Đính chính, người sắp trở thành cựu anh rể.

Caroline lúc này đang níu lấy Baker, mơ màng ngước nhìn lên khuôn mặt anh trước khi đặt một nụ hôn lên môi anh chàng. Nhìn hình ảnh trần trụi này, tất cả những gì Decker có thể thấy là chị gái mình, Renee, cùng bốn đứa con, và anh buộc phải nhìn đi chỗ khác trước khi cơn giận dữ nổi lên giành quyền khống chế. Rồi anh chợt tự nhủ. Nói gì thì nói, chuyện này có liên quan gì tới mày chứ? Thậm chí tại sao mày lại có mặt ở đây?

“Anh là người của FBI phải không?”

Decker nhìn sang trái. Người đang nói là quý cô nhâm nhi hoa quả. Cô mảnh mai và săn chắc, các đường nét của cơ tam đầu nổi hằn lên dưới làn vải của chiếc áo bó sát cô mặc. Người phụ nữ đeo một chiếc nhẫn cưới và một chiếc nhẫn vàng đeo ở ngón út. Mái tóc cô có màu nâu sáng chảy suôn xuống đôi vai với những vệt nhấn màu vàng óng. Cô đeo một đôi hoa tai ngọc bích tạo hình ngôi chùa. Nét mặt người phụ nữ thanh tao và khá hấp dẫn, đôi mắt màu xanh nhạt.

“Tại sao cô nghĩ vậy?” Decker hỏi.

“Tôi là Liz Southern. Chồng tôi, Walt, vừa thực hiện giải phẫu tử thi trên nạn nhân anh điều tra. Anh ấy nói với tôi là anh đang ở trong thị trấn.”

“Cho dù thế đi nữa, làm sao cô biết đó là tôi giữa tất cả những người ở đây?”

“Chồng tôi nói hãy để ý một anh chàng ngoài bốn mươi trông như cựu tiền đạo giải NFL.”

“Tiêu chí đó phù hợp với chừng mười anh chàng ở đây, có khi còn hơn.”

“Để tôi nói nốt. Chồng tôi cũng nói anh có nét mặt ưu tư, thông minh và khó nhìn thấu. Tiêu chí này chắc chắn không khớp với bất cứ ai trong số hơn mười anh chàng anh đang nhắc tới. Bọn họ dễ nhìn thấu chẳng khác gì một cuốn sách của Tiến sĩ Seuss.”

Decker chìa tay ra bắt tay cô. “Amos Decker.”

“Không phải một cái tên phổ biến thời nay,” Southern nói trong khi bắt tay anh.

“Chồng cô có nói với cô chi tiết nào về vụ án không?”

“Anh ấy không để lộ bí mật, nếu đó là điều anh muốn hỏi. Nhưng tôi điều hành nhà tang lễ, vậy nên tôi có mặt ở đó khá thường xuyên. Anh yên tâm, dù tôi biết được điều gì thì cũng không để lọt ra ngoài đâu.”

Decker uống một ngụm bia và đưa mắt nhìn con bò cơ khí không được sử dụng. “Có chuyện gì với thứ đó vậy? Tôi cứ nghĩ nó sẽ được ưa chuộng với đám khách này cơ đấy.”

“Đúng thế. Quá được ưa chuộng”

“Cô nói lại xem nào?”

“Đến mức thậm chí dẫn tới kiện cáo. Anh cho một công nhân khoan dầu ngồi lên thứ đó rồi anh ta gãy chân, tay hay cổ, vậy là anh dính vào một vụ kiện từ anh chàng đó, hay gia đình anh ta, rồi một đơn kiện nữa từ công ty đang cực kỳ cần anh ta ở mỏ. Tôi đoán gỡ bỏ con bò đi thì quá tốn kém, bởi vậy giờ đây, người ta chỉ thỉnh thoảng thảy lon bia hay vỏ chai vào nó mà thôi.”

Trong lúc cô nói, một thanh niên say mèm đứng dậy và ném vỏ chai bia rỗng bằng thủy tinh của anh ta vào con bò. Cái vỏ chai trúng vào lớp da cứng của con bò và vỡ tan tành, các mảnh vỡ của nó rơi văng ra sàn nhà bên dưới cùng một đống lớn các loại mảnh vỡ khác trong khi anh chàng đập tay với đám bạn.

“Họ dọn sạch đống đó mỗi tối và đến tối hôm sau, nó lại đầy lên. Nhưng nếu họ đang giải tỏa thù hận bằng cách nhắm vào con bò thay vì vào mặt ai đó thì sao? Đó là cách kiểm soát giận dữ theo phong cách Bắc Dakota.”

Decker gật đầu. “Vậy cô có biết nạn nhân không?

“Không. Nhưng tôi chắc là Joe Kelly có biết.”

“Cô biết anh ta rõ không?”

“Đủ rõ. Lúc này London đang phát triển bùng nổ, nhưng không phải luôn như vậy. Tất cả mọi người từng biết rõ nhau. Chuyện đó thay đổi hoàn toàn cùng với việc khai thác dầu đá phiến. Bây giờ, ở đây đủ cả dân tứ xứ mười phương, thậm chí cả người nước ngoài. Tôi nghĩ mình đã nghe thấy ai đó nói tiếng Nga ở cửa hàng tạp hóa hồi tuần trước.” Người phụ nữ dừng lời rồi nói thêm, “Nhưng trước đây không như thế. Chúng tôi đã gần như phải đóng cửa hoạt động kinh doanh của mình trong đợt suy thoái gần đây nhất.”

“Dù sao con người vẫn sẽ chết đi, cho dù thời kỳ tốt đẹp đã trôi qua.”

“Ồ, chắc chắn vậy rồi. Nhiều người tự sát vì tuyệt vọng do mất sạch mọi thứ. Có điều gia đình họ không có tiền chi trả cho dịch vụ của chúng tôi. Họ đề nghị đổi chác hay cách này cách khác, và chúng tôi đã làm những gì có thể, song chúng tôi cũng có những hóa đơn cần được thanh toán. May thay, chúng tôi đã trụ được và giờ mọi thứ đang ổn. Vào lúc này. Ai biết được ngày mai ra sao?” Người phụ nữ nhìn quanh. “Đồng nghiệp của anh không đi cùng anh à? Walt nói với tôi anh tới cùng một đặc vụ nữa.”

“Chúng tôi chia tay nhau ở khách sạn rồi.”

“Sẽ có thêm các đặc vụ khác tới chứ?”

Decker nhấp bia và không trả lời. Caroline Dawson lúc này đã bám người quanh Baker và đang dùng anh làm cột múa. “Anh biết mấy người đó à?” Southern hỏi khi cô đưa mắt nhìn về phía anh đang nhìn.

“Phải, có thể coi là vậy.”

“Đã có manh mối gì chưa?”

“Tôi không thể nói về chuyện đó.”

“Tôi sẽ coi như thế nghĩa là chưa.”

Decker tập trung vào cô. “Cô có ý tưởng nào về kẻ có thể đã làm việc đó không?”

“Tôi ư?” Cô nói, cho dù không có vẻ thực sự ngạc nhiên trước câu hỏi của anh. “À, tôi có thể nói với anh rằng ở đây cũng có những tội ác bạo lực. Không đến nỗi tệ như hồi chu kỳ phát triển bùng nổ trước. Trước đây, chúng tôi chỉ đơn giản là có đủ loại người, những vị khách vãng lai với quá khứ rắc rối tìm kiếm một khoản kiếm chác nhanh rồi rời đi. Bây giờ, chúng tôi vẫn gặp phải vài kẻ có lai lịch mờ ám, nhưng cũng có nhiều gia đình hơn. Những người tìm đến đây đang dần bắt rễ. Họ muốn có một cộng đồng đáng mến, an toàn.”

“Tôi cảm thấy sắp có một từ nhưng”

Cô mỉm cười kín đáo. “Nhưng chúng tôi có những địa điểm như chỗ này, nơi những anh chàng trẻ tuổi, độc thân tìm đến tiêu tiền và xả hơi. Rồi đôi khi chuyện rẽ theo hướng tồi tệ.”

“Kelly có nhắc tới một vụ gì đó vừa mới xảy ra hôm nay.”

“Tôi nghe nói đó là một vụ so găng giữa một đám đàn ông biến thành chuyện nghiêm trọng hơn. Joe có vẻ đã hạ cấp độ của nó xuống. Nhưng vài người đã vào nhà giam và vài người khác tới bệnh viện."

“Kẻ tôi đang tìm kiếm nhiều khả năng không thuộc loại tham gia vào những cuộc ẩu đả ngu ngốc ở quán bar.

“Tôi đã thấy cái xác khi nó được chuyển tới,” Southern nhẹ nhàng nói. “Thế nên tôi hiểu ý anh.”

“Không phải là một cảnh đẹp đẽ gì.”

“Chúng tôi từng có vài thi thể thê thảm ở đây. Không phải án mạng. Tai nạn. Những vụ nổ và đám cháy khi việc cắt phá thủy lực gặp trục trặc. Những thi thể đó quả là... thách thức về mặt thẩm mỹ. Chúng tôi phải làm quan tài đóng kín với một bức hình chụp người quá cố ở... thời hạnh phúc hơn để bên trên.”

“Tôi có thể hình dung ra được.”

Cô uống hết cốc của mình và đặt chiếc cốc không xuống quầy bar. “Vụ này có thể gây nên phiền toái thực sự với thị trấn, đúng lúc mọi thứ đang trôi chảy đến thế.”

“Và Irene Cramer có lẽ cũng xứng đáng được dành cho chút công lý,” Decker nói cộc lốc.

Cô hơi cúi đầu xuống. “Tôi chưa bao giờ nghĩ khác. Chúc ngủ ngon, Đặc vụ Decker.”

Cô rời quầy bar và đi tới chỗ cầu thang dẫn lên tầng hai của quán bar. Decker quay lại và thấy Stan Baker cùng Caroline Dawson không còn trên sàn nhảy nữa. Anh nhìn quanh không gian quán bar nhưng chẳng thấy hai người đâu. Anh uống nốt lon bia của mình, lấy hết nghị lực rồi quay trở ra cái nóng bên ngoài, cho dù anh nhận thấy không khí bên ngoài còn mát hơn ở bên trong.

Một luồng chớp ở tận xa về phía tây lao xuống như một mũi giáo, và có thứ gì đó có vẻ đã nổ bùng ở vị trí luồng điện phóng xuống chạm mặt đất. Âm thanh thậm chí vọng tới tận chỗ họ ở đây, và một lưỡi lửa phụt lên cao soi sáng bầu trời suốt hàng dặm xung quanh. Những người khác trên phố tiếp tục bước đi hay tiếp tục lảo đảo, như thể những tiếng nổ như thế là chuyện thường tình.

London, Bắc Dakota, ngày càng trở nên thú vị hơn theo mỗi phút trôi qua , Decker thầm nghĩ trong khi bước đi.