CHƯƠNG 7
SÁU GIỜ SÁNG.
Decker choàng mở mắt và nhổm dậy không cần đến báo thức trên điện thoại. Anh chậm chạp lê bước vào nhà vệ sinh, tắm vòi sen rồi thay một bộ quần áo mới. Anh nhìn ra ngoài qua cửa sổ khách sạn. Bầu trời tối tăm và vẫn còn đầy mây, nhưng anh có thể thấy quầng rạng đông bắt đầu thành hình, giống như một con mắt ngái ngủ sắp mở ra. Anh nhìn xuống ứng dụng thời tiết trên điện thoại. Chỉ mới hai mươi độ nhưng với mức độ sương hẳn sẽ khiến Louisiana tự hào. Decker nghĩ anh có thể thực sự nhìn thấy không khí bên ngoài bởi chúng nặng trịch hơi ẩm.
Anh ngồi xuống mép giường thêm vài giây trong khi đầu óc tỉnh táo hơn. Một thành phố nữa, một vụ án nữa để giải quyết. Chào mừng đến cuộc sống của anh.
Anh xuống ăn sáng và thấy Jamison đã ngồi cùng Joe Kelly tại một bàn trong nhà hàng của khách sạn. Vị thanh tra địa phương mặc một bộ vét sẫm màu, áo sơ mi cổ cồn trắng, và không đeo cà vạt. Anh đi một đôi bốt đen xây xước, gót đã mòn.
Decker ngồi vào bàn. “Tôi đã nghĩ mình sẽ là người đầu tiên xuống nhà cơ,” anh nói.
“Tôi là một người tiệm cận mất ngủ, vậy nên tôi thường dậy lúc bốn giờ sáng để uống cốc đầu tiên trong số hàng tá cốc cà phê trong ngày,” Kelly nói.
“Và tôi đã ra ngoài đi dạo một tiếng rồi,” Jamison nói, cô đang đọc thực đơn. “Thế nên giờ này với tôi là hơi muộn một chút.”
Decker nhìn Kelly. “Lúc tôi ra ngoài đi bách bộ vào tối qua, một luồng sét đã đánh trúng thứ gì đó ngoài xa. Và có một vụ nổ.”
“Tôi cũng nghe thấy nó,” Jamison chen vào. “Tôi đã tự hỏi không biết đó là cái quái gì. Nhưng dường như chẳng ai ở khách sạn bận tâm đến nó.”
Kelly gật đầu. “Nhiều khả năng luồng sét đánh trúng một bể chứa nước muối thải. Sét có xu hướng nhằm vào những thứ đó, cũng như các bồn chứa nước ngọt bằng kim loại và các trạm bơm. Sét đánh trúng làm thứ đó nổ tung, và người ta tới sửa chữa nó. Một thứ phí tổn khi khai thác ở đây.”
“Được rồi,” Decker nói. Anh liếc nhìn Jamison vẻ bối rối.
Sau khi ba người đã gọi món và cà phê của họ được mang tới, Kelly nói, “Có cập nhật nào về lý do tại sao Irene Cramer lại quan trọng với các vị không?”
Jamison nhìn Decker, anh nói, “Vẫn chưa.”
“Vậy là người của FBI lại giữ bí mật với người của FBI sao?” Kelly hỏi, trông có vẻ thất vọng.
“Thời nay, ai cũng giữ bí mật với người khác,” Decker nhận xét. “Về phía anh có gì không?”
“Tôi đã sắp xếp một cuộc nói chuyện với bà chủ nhà của Cramer. Tôi vốn định gặp bà ấy. Khi biết các vị tới thị trấn, tôi đã tạm hoãn.”
“Chúng tôi đánh giá cao việc đó. Cramer có công việc nào ngoài chuyện làm gái dịch vụ không?” Jamison hỏi.
“Thực ra là có, một việc khá quan trọng” Kelly trả lời. Anh dừng lời rồi nói có phần ngập ngừng, “Cô ấy làm giáo viên cho Các Huynh đệ.”
“Cho ai?” Jamison hỏi.
“Các Huynh đệ. Họ là một nhóm tôn giáo. Một nhánh của Trùng tẩy phái.”
“Anh nói rõ hơn được không?” Decker hỏi.
“Họ cũng giống như giáo phái Amish, chỉ là họ có thể lái ô tô và sử dụng các máy móc, thiết bị loại nặng. Họ là nông dân và cũng làm vài nghề sản xuất. Sống theo cộng đồng là chuẩn mực của họ. Họ lấy lối sống đó trực tiếp từ Kinh thánh. Những người tử tế, nhưng sống thu mình.”
“Vậy là một cô hành nghề dịch vụ được một nhóm tôn giáo tuyển dụng làm giáo viên sao?” Decker hỏi với hàng lông mày nhướng cao. “Thế quái nào mà chuyện đó diễn ra được? Và tại sao tối qua anh không nói cho chúng tôi biết?”
“À, rõ ràng họ không biết cô ấy cũng là gái dịch vụ. Thêm nữa, có vẻ như cô là một giáo viên thực sự giỏi và hòa đồng với lũ trẻ. Chúng hẳn sẽ rất đau buồn trước cái chết của cô ấy. Tôi đã nói chuyện với ông chủ xứ Peter Gunther, dù tôi không nói cho ông ấy biết về việc làm ‘còn lại' của Irene hay chuyện đã xảy ra với cô ấy. Tôi cũng muốn nói với các anh. Tối qua, chỉ đơn giản là tôi không biết nên nói thế nào. Việc các vị từ FBI tới thị trấn ít nhiều là một sự bất ngờ. Tôi vẫn chưa quyết định được nên xử lý việc đó ra sao.”
“Chủ xứ? Như một người giảng đạo phải không?” Jamison tò mò hỏi.
“Không, như người lãnh đạo của tổ chức.” Anh đưa mắt nhìn Jamison. “Trùng tẩy phái là một giáo phái do đàn ông lãnh đạo. Những người phụ nữ đảm nhiệm rất nhiều công việc, bao gồm toàn bộ việc giết mổ, nấu nướng, giặt giũ và may vá. Nhưng những người đàn ông nắm quyền lãnh đạo.”
“Chào mừng trở lại những năm 1950,” Jamison khô khan nói.
“Họ là những người tử tế, như tôi đã nói,” Kelly thủ thế đáp lại.
“Sao anh biết nhiều về họ thế?” Decker hỏi.
“Ông bà tôi từng tham gia giáo phái khi tôi còn là một đứa bé,” đó là câu trả lời đáng ngạc nhiên của Kelly.
“Và họ phát chán với cuộc sống cộng đồng trong một thời đại nằm dưới sự khống chế của đàn ông?” Jamison vặn lại.
“Không, nhưng bố mẹ tôi thì có vẻ là có. Họ rời khỏi giáo phái sau khi ông bà tôi qua đời, khi em gái tôi và tôi vẫn còn là hai đứa trẻ.”
“Bố mẹ anh có sống ở đây không?
“Không. Họ đã chuyển tới Florida từ khoảng ba năm trước rồi.”
“Còn em gái anh?” Jamison hỏi.
“Em tôi đã qua đời vài năm trước.”
“Tôi rất tiếc. Chắc khi đó cô ấy vẫn còn rất trẻ?”
“Phải. Số nó nhọc nhằn lắm.”
“Còn điều gì khác anh có thể cho chúng tôi biết về Các Huynh đệ không?” Decker hỏi sau vài khoảnh khắc im lặng.
“Họ là những người theo chủ nghĩa hòa bình, phản đối chiến tranh. Một số thành viên của nhóm Hutterite, nhánh Trùng tẩy phái lớn nhất trong nước, bị truy cứu trong thời gian Thế chiến thứ hai vì chính lập trường đó.”
Decker gật đầu. “Đó là về phần nơi ở và công việc giáo viên của nạn nhân. Thế còn về công việc ‘dịch vụ' của cô ấy thì sao? Anh nói anh không chắc chắn liệu cô ấy có thực là gái mại dâm hay không, cho dù anh nhận ra cô ấy từ trang web. Nhưng anh chắc chắn đó là cô ấy chứ?”
“Tôi chắc.”
“Bằng cách nào?”
“Tôi liên hệ với cô ấy qua trang web. Tôi thu xếp các cuộc hẹn để gặp cô ấy. Cuộc gặp diễn ra tại một nhà nghỉ rẻ tiền ở phía bên kia thị trấn. Tôi tới đó trước. Chìa phù hiệu ra cho cô ấy thấy khi cô ấy xuất hiện.”
“Anh có bắt cô ấy không?” Jamison hỏi.
“Không”
“Tại sao lại không?” Decker hỏi. “Anh là cớm. Cô ấy phạm pháp. Nghe cũng đơn giản thôi mà.”
“Nghe này, tôi đã cố giúp cô ấy thoát ra. Cô ấy không cần phải đi tù. Cô ấy chỉ cần ít nhiều động viên và chỉ dẫn tích cực. Chỉ có điều dường như tôi đã thất bại trong cả hai việc đó.”
“Nhưng khi anh gặp cô ấy, cô ấy có khẳng định mình đang bán dâm không?” Decker hỏi. “Bởi vì trước đó, anh có nói anh không rõ cô ấy làm gì.”
“Cô ấy chưa bao giờ thừa nhận mình là gái mại dâm, hay gái dịch vụ. Cô ấy chỉ nói mình cô đơn và mặc dù có hẹn gặp gỡ đàn ông từ trang web, cô ấy chưa bao giờ lấy chút tiền nào từ họ. Và không phải họ lúc nào cũng quan hệ tình dục. Có lúc, họ chỉ trò chuyện.”
“Phải,” Decker nói đầy hoài nghi. “Tôi chắc là vậy.”
“Và cô ấy không ăn mặc như phần lớn gái mại dâm tôi đã gặp qua. Trang phục của cô ấy rất bình thường.”
Đồ ăn được mang tới và ba người ăn khẩn trương khi đang có rất nhiều việc chờ họ phía trước.
Khi họ chuẩn bị rời đi, Decker nói, “Anh đã đưa vân tay của cô ấy qua IAFIS rồi phải không? Để xem cô ấy có hồ sơ hay chưa ấy?” Anh đang nhắc tới Hệ thống Định danh Vân tay Tự động Tích hợp của FBI.
“Tôi đã làm rồi, nhưng sao anh biết điều đó?”
“Đó là lý do duy nhất khiến chúng tôi có mặt ở đây. Khi vân tay của cô ấy đi qua hệ thống, rõ ràng nó đã đánh động nhân vật cấp cao nào đó tại Cục. Anh nói chính Cục yêu cầu chuyển các báo cáo của anh tới D.C.. Hẳn đó là cách họ biết.”
“Vậy là cô gái này quan trọng?” Kelly hỏi.
“Tất cả đều quan trọng” Decker vặn lại.
“Nhưng khi đưa vân tay lên hệ thống chúng tôi không có được kết quả gì” Kelly nói. “Về phía FBI, họ không có hồ sơ tội phạm nào của Irene Cramer.”
“À, có thể dưới cái tên đó thì không có,” Decker trả lời.
“Nhưng nếu họ có một cái tên khác trên cơ sở dữ liệu trùng với dấu vân tay đó, đáng lẽ họ phải cho chúng tôi biết chứ,” Kelly nói có chút bực dọc. “Anh chắc anh đang không giấu giếm tôi điều gì đấy chứ?”
“Thề trên danh dự Hướng đạo sinh,” Decker nói.
“Tôi không nghĩ anh là một Hướng đạo sinh đấy.”
“Có phải đâu. Giờ ta đi thôi. Một ngày bận rộn đang chờ, còn tôi sẽ không trẻ ra. Và Irene Cramer sẽ không già đi. Và kẻ nào đó cần phải trả lời cho chuyện này.”
Decker bỏ đi.
Kelly trầm ngâm nhìn theo Decker rời đi trước khi liếc mắt nhìn Jamison. “Có điều gì tôi cần biết về đồng nghiệp của cô không vậy?”
Jamison cố mỉm cười. “Ồ, rồi anh sẽ biết rõ thôi.”