← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 8

Vài giọt mưa rơi xuống khi họ sải bước tới chỗ chiếc SUV họ thuê. Kelly ngồi cạnh Jamison trong khi Decker chiếm gần kín chỗ băng ghế sau.

“Vậy là Cramer không có người thân nào trong vùng?” Jamison hỏi.

“Không có ai mà tôi biết hay có thể tìm được.”

“Thế nào mà cô ấy lại có mặt ở đây nhỉ?”

“Cô ấy tới đây hơn một năm về trước. Không có hồ sơ nào trước đây về cô ấy mà tôi có thể tìm được, ngoại trừ chuyện cô ấy học ở Amherst. Và tôi chỉ tìm ra nó từ Các Huynh đệ. Cứ như thể cô ấy không có quá khứ vậy. Ở đây, thỉnh thoảng chúng tôi lại gặp phải trường hợp như vậy. Ý tôi là có rất nhiều người muốn thoát khỏi quá khứ của họ hay những thứ khác. Song đây là lần đầu tiên tôi hoàn toàn không tìm được gì về một người như thế.”

“Lạ thật,” Jamison nhận xét.

Kelly nhìn cô. “À, có thể cũng không quá lạ, khi chuyện dính dáng đến những người như các vị. Tôi đã nghĩ nó có thể liên quan tới các vị.”

“Cái gì, ý anh là WITSEC?” Jamison nói, cô nhắc tới Chương trình Bảo vệ Nhân chứng do Cảnh sát Tư pháp Hoa Kỳ điều hành.

“Nói thật lòng, đó là thứ duy nhất tôi có thể nghĩ ra. Ý tôi là còn điều gì khác có thể giải thích việc tôi không thể tìm ra bất cứ thông tin gì về quý cô đó chứ?”

“Nhưng nếu đúng thế, Cảnh sát Tư pháp sẽ chỉ đạo toàn bộ vụ này và Cục sẽ không phụ trách điều tra,” Decker nói. “Và họ đang không ở đây còn chúng tôi thì có. Thế nên không thể là WITSEC. Chúng ta sẽ phải tiếp tục tìm kiếm.”

Đôi mắt Kelly nheo lại. “Vậy nó có thể là gì chứ?”

“Hãy nói cho chúng tôi những gì anh biết về Cramer.”

“Cô ấy đẹp. Rất đẹp. Cao ráo và duyên dáng. Gần như một người mẫu. Và có giáo dục. Nói chuyện với cô ấy là tôi biết rồi. Cô ấy không được nhận làm giáo viên nhờ vào ngoại hình đâu. Amherst là một trường hàng đầu.”

“Nếu cô ấy thực sự đã học ở đó,” Decker nhận xét. “Thế còn về tính cách cô ấy thì sao? Hãy cho chúng tôi biết chút ít đi.”

“Trầm lặng, nhưng tự tin. Có thể thấy cô ấy tin vào khả năng xử trí tình huống của mình. Tôi nghĩ đó là lý do những lời rao giảng của tôi khuyên cô ấy từ bỏ việc đang làm chỉ như gió thoảng. Cô ấy nghĩ mình có thể xoay xở được. Vì lý do nào đó, những điều ít ỏi cô ấy nói khiến tôi tin rằng cô đã đi đây đi đó ít nhiều. Cramer có vẻ rất phức tạp.”

“Nhưng anh cũng nói cô ấy phủ nhận mình là gái mại dâm” Jamison chỉ ra. “Vậy rất có thể cô ấy không thấy có bất cứ lý do nào để dừng chuyện cô ấy đang làm.”

“Đúng thế,” Kelly thừa nhận.

“Có dấu hiệu nào cho thấy cô ấy có nhiều tiền không?” Jamison hỏi. “Trang phục cô ấy mặc, hay các tài sản khác? Hay điều gì đó cô ấy nói?”

“Không. Cô ấy lái một chiếc Honda cũ. Tòa chung cư chúng ta đang tới cũng không phải dạng cao cấp. Tôi ngờ chúng ta sẽ khó lòng thấy một bức họa của Rembrandt treo trên tường tại đó. Tôi đoán lương giáo viên của cô ấy đủ cho các khoản chi tiêu. Nhưng tìm một nơi ở tử tế với giá phải chăng là chuyện rất khó.”

“Chi phí sinh hoạt ở vùng này thực sự cao đến vậy sao?” Jamison hỏi.

“Tiền thuê nhà ở một vài chỗ tại đây chả kém cạnh gì mức phải trả tại nhiều thành phố lớn. Khi người ta tới đây, ban đầu họ thường ngủ trong ô tô hay trong căn phòng còn trống của một người bạn trong một căn nhà di động, hay trên sofa của ai đó trong một tháng hay lâu hơn. Những đội công nhân khoan dầu tới đây lúc đầu thường sống trong những chiếc container chở hàng cũ được tân trang lại thành những căn hộ nhỏ với một cái giường, một toilet và buồng tắm vòi sen, kèm theo tủ lạnh và lò vi sóng, với một cửa ra vào. Họ đang xây nhà nhanh nhất có thể, song không thể đáp ứng kịp. Tất cả mọi người đều đuổi theo những đồng đô la nơi này tuôn ra. Kết quả là chúng tôi phình ra quá nhanh và các vết rạn đang phô ra.”

“Anh có tin không khi cô ấy nói không đòi tiền đổi lấy tình?” Decker hỏi.

“Thế đấy, chúng tôi đã khám xét toàn bộ nơi ở của cô ấy, và đã kiểm tra lịch sử giao dịch ngân hàng của cô ấy. Ngoài tiền lương giáo viên ra không còn dấu vết của bất cứ khoản tiền nào khác.”

Decker có vẻ ngỡ ngàng trước điều này. “Thật là lạ. Phần lớn gái mại dâm luôn có bằng chứng về luồng tiền ở đâu đó.”

“Cô ấy có dấu hiệu sử dụng ma túy nào không?” Jamison hỏi. “Nhân viên giám định các trường hợp tử vong bất thường không thể tìm thấy dấu vết ma túy nào trong cơ thể cô ấy.”

“Theo tôi quan sát thì không, và tôi biết phải nhìn vào cái gì.”

“Vậy tại sao anh lại chọn cô ấy chứ không phải bất cứ gái dịch vụ nào khác ngoài kia để có một cuộc nói chuyện 'cứu rỗi'?” Decker hỏi.

“Cô ấy không phải là người duy nhất tôi làm vậy," Kelly trả lời.

“Còn ai khác nữa?” Jamison hỏi.

Anh chàng thanh tra bứt rứt gõ ngón tay vào cửa sổ xe. “Xem này, để thú thực cho trọn vẹn, em gái tôi cũng từng có vài vấn đề tương tự. Chỉ có điều con bé mắc vào ma túy, và đi bán dâm là lối thoát duy nhất, hay em tôi đã nghĩ thế. Con bé bị quá liều và người ta không thể cứu nổi nó. Tất cả là một bi kịch.”

“Điều đó thật kinh khủng, Joe. Tôi rất tiếc,” Jamison nói.

“Vậy đó là lý do anh không bắt mấy cô gái dịch vụ à?” Decker hỏi.

“Theo tất cả những gì tôi biết, mại dâm không phải là một việc phạm pháp không có nạn nhân. Và nếu tôi có thể làm gì đó để giúp những người cần giúp, thì tôi sẽ làm. Đó là lý do tôi gia nhập ngành cảnh sát. Tôi không có vấn đề gì với việc còng tay những kẻ đáng bị thế, song đó không phải là tất cả những gì tôi muốn làm.”

“Làm thế nào anh tìm ra mối liên hệ của cô ấy với Các Huynh đệ?” Jamison hỏi. “Chuyện đó có được biết rộng rãi không?”

“Tôi là một trong số ít người tại đây biết rõ Các Huynh đệ. Tôi đã nhiều lần tới chỗ Cư xá - đó là cách họ gọi ngôi nhà chung của họ. Một phần trách nhiệm của cảnh sát địa phương là phải biết rõ cư dân trong khu vực quản lý. Kỳ thực, tôi đã thấy cô ấy tại đó. Đó là lý do tôi nhận ra bức ảnh cô ấy trên trang web. Và tôi dám ngờ không ai trong Các Huynh đệ lại đi lướt web tìm dịch vụ mại dâm. Thế nên tôi nghĩ bí mật của cô ấy được an toàn với tôi. Và tôi chưa bao giờ nói với bất cứ ai.”

“Bao gồm bất cứ ai tại Các Huynh đệ, nếu không cô ấy hẳn đã bị sa thải, tôi nghĩ vậy,” Jamison nhận xét.

Anh gật đầu. “Đặc biệt với họ. Cô ấy dường như đang gặp phiền toái về chuyện nào đó. Tôi không muốn tạo thêm phiền phức.” Anh ngừng lời rồi nói thêm. “Và tôi đã gặp qua không ít gái mại dâm. Phần lớn họ đều có xuất thân và tình cảnh tệ hại. Dễ bị tổn thương và mất phương hướng. Nhưng Cramer không khớp với đặc tính này. Cô ấy có vẻ tập trung và có chủ đích. Như thể cô ấy đang thực hiện một nhiệm vụ hay gì đó. Thế nên, thật lòng mà nói, một phần trong tôi tin rằng có chuyện gì khác nữa đang diễn ra với cô ấy.”

“À, kể từ lúc chúng tôi được gọi vào cuộc, chúng tôi biết đã có chuyện gì khác nữa diễn ra với cô ấy,” Jamison nói.

Decker lên tiếng, “Kẻ sát nhân có thể đã để cái xác ở đó ngay trước khi nó được tìm thấy.”

Jamison và Kelly nhìn chằm chằm vào Decker với câu tiếp lời đột ngột của anh, nhưng rồi Kelly gật đầu. “Tôi cũng đã nghĩ về chuyện đó. Một cái xác nằm phơi ngoài đó giữa chỗ hoang vu hả? Anh sẽ không thể trông đợi tìm thấy nó trong tình trạng còn nguyên vẹn như vậy với tất cả những loài động vật hoang dã chúng tôi có ở đây.” Anh nhìn Jamison. “Nhưng giết một người rồi sau đó cắt xẻ cái xác như thế ư? Thật là một hành động biến thái quái gở.”

“Chúng tôi hiếm khi săn lùng một kẻ không phải loại đó,” Decker nhận xét.