← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 9

Theo chỉ dẫn của Kelly, Jamison đỗ xe vào lề đường trước cửa một tòa nhà gạch bốn tầng xập xệ tọa lạc ở một khu vực không có cần cẩu và đội công nhân xây dựng xung quanh. Cho tới lúc này thì chưa.

Họ ra khỏi xe, Kelly hối hả dẫn hai đặc vụ vào trong nhà vì gió đã mạnh lên, tạo thành một tiếng tru khó chịu và trời cũng bắt đầu mưa.

Căn hộ cũng đồng thời là văn phòng của bà chủ nhà nằm ở tầng một, ngay gần lối vào đằng trước. Các bức tường của căn hộ được sơn màu xanh lục đã phai, và đồ nội thất thì cũ kỹ, sờn rách, trông như vừa chui ra từ những năm bảy mươi. Nhưng TV gắn trên tường thì lại là một chiếc Samsung 4K màn hình cong sáu mươi inch không hề có cặp ăng-ten râu.

Tên bà chủ nhà là Ida Simms. Bà lão đã ngoài bảy mươi, mái tóc xám thưa buộc túm ra sau thành một búi nghiêm nghị. Bà chủ nhà có chiều ngang gần như tương tự với chiều cao. Bà lão lịch sự đón tiếp họ, dù Decker nhận ra sự run rẩy trong giọng nói của bà cũng như cái khăn nhàu nhĩ bị giữ chặt trong bàn tay bà. Bà chủ nhà mặc một chiếc áo phông rộng màu đỏ tía và một cái quần nhung đã bạc màu, chân đi đôi dép sục Crocs màu lục nhạt.

Họ ngồi trong căn phòng nhỏ đằng trước sau khi từ chối lời mời cà phê của bà Simms.

Bà chủ nhà ngồi ngả lưng ra sau trên chiếc ghế tựa đã bạc màu và đưa mắt nhìn họ. “Irene, chết rồi? Tôi... tôi không thể tin được chuyện đó.” Bà lão hướng cái nhìn kinh hoàng về phía Decker. “Và FBI được mời vào cuộc điều tra? Tôi cảm thấy cứ như đang ở trong một bộ phim vậy.”

“Điều này hoàn toàn có thể hiểu được,” Jamison dịu giọng nói. “Chúng tôi chỉ tới hỏi bà vài câu thôi.”

“Tôi sẽ nói bất cứ điều gì có thể nếu việc này giúp các vị bắt được kẻ đã gây ra chuyện đó,” bà lão sốt sắng nói. Bà xì mũi đầy tự tin vào chiếc khăn.

“Cô ấy chuyển tới sống ở đây khi nào vậy?” Decker hỏi.

“Khoảng một tháng trước.”

“Bà có biết trước đó cô ấy sống ở đâu không?”

“Tôi nghĩ là ở khu phức hợp Dawson Towers. Cách đây chưa đầy 2km. Khu vực đẹp đẽ hơn của thị trấn. Rất xa xỉ.”

“Dawson?” Decker nói. “Như Caroline Dawson phải không?”

“Phải. Tôi tin rằng cô ấy có một căn hộ cao cấp tại đó. Và bố cô ấy, Hugh, sở hữu tòa nhà, cùng với ba phần tư hoạt động kinh doanh ở London. Tòa nhà này là một trong số ít ỏi những tòa nhà không thuộc sở hữu của ông ấy. Nhiều khả năng nó không đem lại đủ tiền cho ông ấy,” bà lão nói cộc cằn.

“Vậy ông ấy là ông trùm kinh doanh địa phương?” Jamison hỏi.

“Có một người tên Stuart McClellan thậm chí còn giàu hơn.”

“Sao lại thế?” Decker hỏi.

Kelly trả lời. “Ông ta sở hữu gần như toàn bộ hoạt động khai thác dầu và khí đá phiến ở vùng này.”

“Vậy hai người này quan hệ với nhau thế nào?” Jamison hỏi.

Lại vẫn Kelly là người trả lời. “Họ làm ăn cùng nhau. Nhưng tôi sẽ không đời nào gọi họ là hai người bạn chí thân.”

Bà Simms bực bội nói. “Bọn họ là những gã đàn ông, lại còn giàu có, thế nghĩa là họ đang trong một cuộc thi xem ai tè xa hơn kéo dài cả đời - thứ lỗi cho giọng Pháp của tôi - để xem ai gấu hơn ai.” Bà lão lắc đầu. “Những cậu nhóc chẳng bao giờ thực sự lớn lên cả, dù họ có bao nhiêu tiền đi nữa.”

“Bà biết rõ về cô Cramer chứ?” Jamison hỏi.

Bà Simms nói, “Tôi đoán mình biết cũng rõ như bất cứ ai trong tòa nhà. Cô ấy là giáo viên tại trường của Các Huynh đệ.”

“Chúng tôi cũng được biết thế. Bà có thể cho chúng tôi biết những gì về cô ấy?”

“Cô ấy ít nói. Khép kín. Ý tôi là, cô ấy là một phụ nữ trẻ hấp dẫn, nhưng không có ai tới phòng cô ấy cả, ít nhất theo tôi biết là thế.”

“Tại sao cô ấy lại chuyển từ Dawson Towers tới đây? Có phải vì ở đây rẻ hơn?”

“Ồ, phải, rẻ hơn rất nhiều. Dawson Towers thì đẹp hơn nhiều, như tôi đã nói đó. Nhưng phòng ốc của chúng tôi sạch sẽ, có cả dịch vụ dọn rác và truyền hình cáp.”

“Bà có bao giờ thấy cô ấy ra ngoài ban đêm không?”

“Không. Tôi dậy rất sớm và đi ngủ cũng sớm. Nếu là sau chín giờ tối thì tôi không thể biết nếu cô ấy có ra ngoài.”

Jamison nói, “Cô ấy có bao giờ nói về chuyện riêng tư của mình không? Cô ấy đến đây như thế nào?”

Bà Simms ngồi ngả lưng ra sau và nghĩ ngợi vài giây. “Nghĩ lại thì, cô ấy gần như chẳng nói gì. Vì lý do nào đó, tôi có cảm giác cô ấy tới từ Bờ Tây. Nhưng chỉ là phỏng đoán thôi.”

Decker nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi mưa tiếp tục trút xuống xối xả. “Cô ấy có từng nói tại sao ban đầu lại tới London không? Cô ấy có một công việc được sắp xếp không?”

“Không, cô ấy chưa từng nói. Nhưng cô ấy làm giáo viên ở chỗ Các Huynh đệ, như tôi đã nói. Thế nên có thể đó là điều đã đưa cô ấy tới đây.”

Jamison nói thêm, “Hay cô ấy tới đây để ở cùng một người nào đó chăng? Có khi là đi theo một người bạn trai chẳng hạn?”

“Theo như tôi biết thì không.”

“Lần cuối cùng bà thấy cô ấy là khi nào?”

Bà Simms một lần nữa trông có vẻ nghĩ ngợi. “Tôi tin là cũng đúng ngày này tuần trước.”

Decker liếc nhìn Kelly. “Chi tiết này thu hẹp thời điểm tử vong ở bên ngoài của nạn nhân từ mười ngày xuống còn năm, vì thi thể cô gái đã được tìm thấy hai ngày trước.”

“Nhưng bà không băn khoăn vì đã không gặp cô ấy trong suốt cả một tuần hay sao?” Jamison hỏi.

“Không, vì cô ấy nói sắp sửa đi nghỉ ít lâu.”

“Đi nghỉ ở đâu?” Jamison hỏi, đưa mắt nhìn Kelly, anh trông có vẻ cũng ngạc nhiên không kém trước lời hé lộ này.

“Cô ấy không nói với tôi.”

“Cô ấy không nói sắp đi gặp ai đó hay đi nghỉ cùng họ sao?” Kelly chen vào.

“Không, chúng tôi không nói chuyện về việc đó.”

“Cô ấy có bạn bè nào sống ở đây không?” Jamison hỏi.

“Cô ấy chưa hề nói với tôi.”

“Nghe có vẻ nhàm tai,” Kelly nói, “nhưng bà Ida này, bà có từng thấy người lạ nào lảng vảng quanh đây không? Hay Irene có nói qua là cô ấy gặp phiền phức với ai đó không?”

“Không, không có chuyện gì như thế cả,” bà Simms trả lời, trông có vẻ lo lắng. “Nơi này là một thị trấn tử tế. Phần nhiều là an toàn. À, tôi biết vài gã đàn ông mất bình tĩnh xoay ra ẩu đả với nhau và có kẻ đã chết, nhưng, thế đấy, cư dân ở đây không đi lang thang giết nhau một cách có chủ đích.”

“Cho tới lúc này," Decker nói. “Tôi nghĩ đã tới lúc chúng ta tới phòng cô ấy.”

Căn hộ ngăn nắp gọn ghẽ, thậm chí là gọn gàng quá mức nữa, Decker thầm nghĩ. Đồ nội thất trông như thể được trang bị từ đầu cùng với căn hộ, điều này bà Simms đã xác nhận với họ. Khu bếp nhỏ bố trí tiện dụng nhưng có vẻ như chưa bao giờ được sử dụng. Phòng ngủ kê một chiếc giường và không có thêm đồ đạc gì đáng kể. Không có sách vở, bức ảnh hay món đồ lưu niệm nào. Không có máy tính để bàn hay laptop. Và không có dây nguồn nào cho hay cô gái sở hữu những thiết bị đó.

Decker nhìn Kelly. “Bà Simms nói chưa bao giờ thấy Cramer ra ngoài ban đêm, nhiều khả năng vì bà ấy đi ngủ quá sớm.”

“Cô ấy có thể đi ra phố rất lâu sau khi bà Simms đã ngủ.”

“Bà Simms cũng nói chưa từng thấy Cramer mời bạn về nhà. Song bà ấy có thể nhầm cả về chuyện này nữa,” Jamison nhận xét.

Kelly nói, “Nhưng liệu cô ấy có đưa những người khách của mình về đây hay ngủ với ai đó trong tòa nhà nơi cô ấy ở hay không? Như thế sẽ lộ hết.”

Decker lắc đầu. “Nhưng nếu chỉ là cô ấy đưa ai đó về rồi quan hệ tình dục đồng thuận thì sao?”

Kelly trông có vẻ băn khoăn. “Có khi cô ấy có bạn trai mà bà Simms không biết.”

“Cô ấy có bao giờ nhắc tới ai đó như vậy với anh không?” Jamison hỏi.

Anh lắc đầu. “Không có vẻ gì là cô ấy có bạn trai.”

Decker nói, “Chỗ này đã được tiến hành tìm dấu vân tay chưa?”

“Chưa, vì nó không phải là hiện trường vụ án.”

“Cần phải làm việc đó,” Decker nghiêm khắc nói.

“Chúng tôi có một kỹ thuật viên, và anh ta chạy quanh phục vụ cho lực lượng cảnh sát vài nơi khác quanh vùng. Tôi sẽ bảo anh ta lưu tâm ưu tiên làm việc này cho chúng ta.”

Decker nói, “Còn xe của cô ấy? Tôi không thấy chiếc Honda nào đậu ngoài phố cả.”

“Chúng tôi đã phát thông báo tìm kiếm trên các phương tiện truyền thông, nhưng vẫn chưa có phản hồi nào.”

“Nếu cô ấy làm việc qua một trang web, rất có khả năng cô ấy có laptop. Và cô ấy nhất thiết phải có điện thoại,” Jamison nói.

“Tôi tin chắc cô ấy có, nhưng chúng tôi không tìm thấy cả hai thứ,” Kelly trả lời.

“Cô ấy thường gặp gỡ đàn ông ở đâu? Anh có nói đã gặp cô ấy ở một nhà nghỉ rẻ tiền đúng không?”

“Phải. Tiếp theo chúng ta có thể tới đó.”

Decker nói, “Và rõ ràng chúng ta sẽ phải nói chuyện với Các Huynh đệ.”

“Tôi không tin họ có liên quan gì tới vụ án này. Họ là một nhóm theo chủ nghĩa hòa bình”

“Hòa bình hay không cũng vậy thôi, chỉ cần một quả táo hỏng trên cây là xong. Và gần như luôn có một quả táo hỏng trên mọi cây táo.”