CHƯƠNG 10
“Tôi đoán đây chính là khu vực thực sự, thực sự tiêu điều của thị trấn,” Jamison nói khi họ dừng xe trước mặt một tòa nhà ba tầng xập xệ ốp gỗ trông như thể đã có tuổi thọ cả thế kỷ. Tòa nhà tọa lạc cách căn hộ của Cramer chừng bốn trăm mét, nhưng tại một khu vực còn ít đáng thèm muốn hơn của London.
“Cô có thể nói vậy.”
“Ai sở hữu tòa nhà vậy?” Decker hỏi.
“Hugh Dawson, hay một trong các công ty của ông ta. Trên thực tế, như bà Ida Simms đã nói, ông ta sở hữu gần như toàn bộ London, cả những khu tươm tất lẫn những khu xập xệ.”
Người đàn ông ở bàn lễ tân chừng bốn mươi tuổi và trông có vẻ như thà ở bất cứ nơi nào khác trên Trái đất hơn là chỗ anh đang hiện diện. Anh đặt chiếc iPhone xuống, bỏ cặp kính gọng đen ra, lau đôi mắt kính lên ống tay áo sơ mi đang mặc rồi lại đeo lên trong khi ba người sải bước tới chỗ anh ta. Anh gần như không nhìn đến Decker hay Jamison.
“Chào, Joe,” người đàn ông lên tiếng, gật đầu chào Kelly với vẻ cảnh giác.
“Ernie, hai vị đây là người của FBI từ Washington tới," Kelly trả lời, rồi chỉ Decker và Jamison.
Cục yết hầu lồi rõ của Ernie trồi lên hạ xuống như một buồng thang máy thiết kế nhô ra khỏi tường.
“Được rồi,” anh ta nói đầy nghi ngờ. “Tôi chưa bao giờ gặp các đặc vụ FBI trước đây. Các vị trông hoàn toàn bình thường. Cứ nghĩ các vị trông phải đáng sợ hơn cơ.”
“Chúng tôi có thể rất đáng sợ, nếu tình thế đòi hỏi,” Jamison tươi cười nói.
“Chúng tôi muốn hỏi anh vài câu và xem qua nơi này,” Kelly nói. “Tôi chắc anh không thấy có vấn đề gì, phải không?”
“À, có đấy. Loại câu hỏi nào vậy? Và tôi không rõ liệu các vị có thể kiểm tra bên trong hay không khi không có lệnh khám nhà.”
Kelly cúi người lại gần Ernie. “Anh làm tôi ngạc nhiên đấy, Ernie. Mấy lời vừa rồi nghe không thân thiện và có vẻ không muốn hợp tác lắm nhỉ?”
“Tôi không được trả lương để như thế.”
“Thực tế, chúng tôi đang điều tra một vụ giết người.”
“Ai bị giết vậy?"
“Chắc anh biết cô ấy dưới tên gọi Mindy.”
Khuôn mặt Ernie trở nên căng thẳng. “Mindy? Tôi không biết ai mang tên đó cả. Chắc tôi không biết người đó đâu.”
“Chắc chắn là anh còn nhớ, Ernie,” Kelly nói. “Tôi đã gặp cô ấy ở đây vào một buổi tối. Anh đã thấy tôi cùng cô ấy và tôi đã thấy anh.”
Ernie lắc đầu. “Trí nhớ của anh hẳn là tốt hơn tôi rất nhiều.”
Kelly liếc nhìn đằng sau anh ta. “Chúng ta có gì ở đây nhỉ? Một kẻ có tiền án buôn ma túy với một cái lọ đựng những viên thuốc trông không hề giống thuốc kê đơn trên cái giá đằng sau kia? Đó sẽ là một vi phạm nghiêm trọng lời hứa khi ra tù của anh. Anh không muốn quay lại đó chứ?”
Ernie lo lắng nhìn về phía cái lọ. “Mấy viên thuốc đó không phải của tôi. Tôi chỉ giữ cho một anh bạn thôi.”
“Anh hẳn không phản đối việc tôi xem chúng đâu nhỉ?” Kelly bắt đầu bước ra sau bàn lễ tân, tới lấy cái lọ.
“Được rồi, tôi biết Mindy,” Ernie buột ra. “Thế đã được chưa?”
“Lần cuối anh thấy cô ấy là khi nào?”
“Tôi quên rồi.”
Kelly bắt đầu với tay về phía lọ thuốc.
“Rồi, rồi, là tuần trước.”
“Hãy nói chính xác hơn đi,” Decker nói.
Ernie xoa xoa môi dưới và thầm tính toán trong đầu. “Sáu ngày trước.”
Decker nhìn sang Kelly. “Giờ thời điểm tử vong của chúng ta giảm xuống còn bốn ngày. Chỉ riêng điều đó cũng đáng công nói chuyện với anh chàng này rồi.”
“Anh có nói chuyện với cô ấy không?” Kelly hỏi.
“Không.”
“Cô ấy có đi cùng ai không?” Jamison chen vào.
“Cô ấy không tới đây trừ khi đi cùng ai đó,” Ernie quả quyết nói. “Đó là mục đích của, à, loại công việc cô ấy làm mà.”
“Tên gã đó?” Kelly hỏi.
“Họ không nói với tôi. Họ trả tôi tiền mặt rồi lấy phòng. Tôi không đưa ra câu hỏi nào, và chẳng ai chìa giấy tờ tùy thân ra cả.”
“Vậy hãy mô tả đặc điểm,” Decker yêu cầu.
“Thấp người, cơ bắp, tóc vàng, trẻ, ngốc nghếch, hứng tình.”
“Nam hay nữ?” Jamison hỏi.
“Cô nghiêm túc đấy chứ?” Ernie cấm cẳn. “Đó là một gã đực rựa.”
“Thợ khai thác dầu à?” Kelly hỏi.
“Gã đó trông có vẻ vậy. Hai bàn tay chai sạn cả, da cháy nắng, còn cái ví đầy ự tiền thì to gần bằng chính hắn ta.”
“Họ đã ở đây trong bao lâu?” Decker hỏi.
“Khoảng bốn mươi lăm phút. Thường thường đều tầm đó cả. Tôi không nghĩ bọn họ nói chuyện gì nhiều.”
“Họ rời đi cùng nhau hay riêng rẽ?” Decker hỏi.
“Gã đàn ông ra về trước, rồi đến Mindy.”
“Anh ta có vẻ thế nào?”
“Anh nghĩ sao đây? Hắn cười ngoác tới tận mang tai, bước đi hớn hở. Quái quỷ, trông cứ như hắn trúng xổ số hay gì đó vậy.”
“Cô ấy trông có vẻ ổn chứ?” Kelly hỏi.
“Cô ấy chẳng có vẻ gì là không ổn.”
“Cụ thể hơn xem nào,” Jamison thúc giục.
“À, cô ấy dường như khá hạnh phúc, thực sự là thế. Có thể cuộc ái ân đã rất thỏa mãn, tôi không rõ nữa.”
Jamison nói, “Hẳn phải có những phụ nữ khác vào chỗ anh cùng với đàn ông để... có một khoảng thời gian vui vẻ.”
“Xem nào, tôi không biết ý cô là sao,” Ernie ấp úng.
“Chúng tôi không định bắt tội anh về chuyện này,” Jamison nói. “Tôi chỉ muốn biết Mindy khác gì những cô gái khác.”
Decker liếc nhìn cô rồi sau đó nhìn chằm chằm vào Ernie chờ đợi câu trả lời của anh.
“Khác như thế nào?”
“Tôi nghĩ anh biết mà,” Jamison nói.
Ernie thở ra một hơi dài. “Nghe này, các cô nàng khác khi đi xuống vẫn còn đang đếm tiền của họ, nếu quả thực họ lấy tiền mặt. Một số nhất quyết yêu cầu trả qua Venmo vì an toàn hơn. Chỉ là tiền trao cháo múc thôi. Không hề có vẻ họ thích quan hệ với người lạ hết lần này tới lần khác.”
“Anh tinh tường đấy. Còn Mindy?”
“À, cô ấy... cô ấy dường như không như vậy. Thực ra, tôi chưa bao giờ thấy cô ấy cầm bất cứ món tiền nào. Và cô ấy không giống các cô nàng khác. Quá nửa bọn họ lúc nào cũng phê thuốc. Theo những gì mắt tôi thấy, tôi ngờ rằng quý cô này chưa bao giờ cắn một viên thuốc hay hút một điếu cần.”
“À, anh bạn là chuyên gia trong vụ đó rồi, Ernie,” Kelly nhận xét.
“Anh sẽ nhận ra gã đó nếu gặp mặt chứ?” Jamison hỏi.
“Khó chắc lắm. Với tôi, tất cả bọn họ trông chả khác gì nhau. Và tôi đã thấy qua quá nhiều rồi.”
Kelly đưa mắt về phía cầu thang. “Dẫn chúng tôi tới căn phòng họ đã sử dụng.”
“Được thôi, nhưng kể từ lúc đó đã có nhiều người khác dùng phòng rồi.”
Ernie cầm một chiếc chìa khóa từ cái hộp trên bàn lễ tân, sau đó dẫn họ lên một đợt cầu thang tới tầng trên cùng rồi đi dọc theo hành lang. Anh ta mở khóa cửa xong thì ra hiệu mời họ vào. “Bắt đầu đi.”
Anh ta bỏ họ ở đó rồi hối hả đi xuống cầu thang như muốn cao chạy xa bay.
Decker không dám chắc anh ta sẽ còn ở đó khi họ quay xuống.