← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 12

“Chà, tôi thừa nhận rằng chuyện đó khiến tôi hoàn toàn bất ngờ,” Kelly nói. Họ đang ở ngoài giữa cái nóng, và anh đang hút một điếu thuốc. Decker đứng đó nhìn lại ngôi nhà họ vừa rời khỏi vài phút trước. Jamison đang đứng cách xa một chút khỏi làn khói thuốc của Kelly.

Gunther và Milton Ames có vẻ bàng hoàng trước lời tuyên bố của Susan Ames tới mức họ nhanh chóng mời Decker và những người đồng hành ra khỏi ngôi nhà, trong khi mấy người họ “thảo luận” với nhau.

“Chị ta biết về cuộc đời kia của Cramer,” Decker nhận xét. “Điều này đặt ra câu hỏi tại sao chị ta tiếp tục cho phép Cramer dạy bọn trẻ của họ. Và còn một chuyện khác nữa.”

“Gì vậy?” Kelly hỏi.

“Nếu Susan Ames biết, vậy còn ai khác ở đây cũng biết?” “Anh thực sự nghĩ Các Huynh đệ đã giết hại Cramer như vậy sao?”

“Cư dân địa phương có thể tới đây. Cramer đã làm việc tại đây và cô ấy là người bên ngoài. Ở đây còn ai khác không phải là thành viên Các Huynh đệ không?”

Kelly ranh mãnh nhìn anh. “Phải, họ thuê nhân công hợp đồng để giúp việc trong hoạt động chế tạo và cả một số người cho hoạt động trồng trọt.”

“Được rồi.” Decker đưa mắt nhìn về phía nhà ăn. “Nếu họ bắt chúng ta ở ngoài này lâu hơn nữa, tôi sẽ tới đá sập cái cửa kia xuống trước khi tôi hoàn toàn bị say nắng.”

“Có lẽ họ không thích thế đâu,” Kelly cảnh báo.

“Họ là những người ưa chuộng hòa bình. Vậy họ sẽ làm gì trong trường hợp đó?”

Kelly cười hết cỡ rồi chỉ. “À, anh vừa khéo được như nguyện vọng rồi kìa.”

Decker nhìn theo và thấy Peter Gunther đang đứng ở chỗ khung cửa đã mở, vẫy tay mời họ tới chỗ ông.

Ở trong, Susan và Milton Ames đang ngồi cạnh nhau bên cái bàn giữa phòng. Anh chồng có vẻ bực bội còn người vợ trông như đang hối lỗi.

Milton nói, “À, Susan muốn giải thích lời bình luận lúc nãy của cô ấy.”

“Được thôi” Kelly nói, ngồi xuống đối diện với hai vợ chồng trong khi Decker và Jamison đứng đằng sau. Kelly nói với Susan, “Vậy là chị biết chuyện về Irene?”

Susan không ngước nhìn lên. “Phải. Và... những lời tôi nói lúc trước là quá tàn nhẫn. Tôi không biết lúc ấy mình đang nghĩ gì. Tôi nghĩ... tôi cho rằng tôi đã bực bội.” Lúc này, người phụ nữ ngước nhìn lên, và đôi mắt chị ướt nhòe. “Nhưng đúng là tôi lo sợ cho cô ấy. Và có vẻ thật không may là những lo sợ đó đã được chứng minh là đúng.”

“Làm thế nào chị biết được về cuộc sống kia của cô ấy?” Decker hỏi.

“Mùa xuân vừa rồi, con trai đầu của vợ chồng tôi tới thăm chị gái tôi và gia đình tại Pennsylvania. Họ không phải là thành viên cộng đồng chúng tôi. Nhưng chúng tôi có tới thăm và giữ liên lạc. Con trai tôi đi đường bằng xe buýt. Tôi vào thị trấn đón nó ở bến xe. Con trai tôi về muộn, lúc đó chắc phải quá nửa đêm rồi. Tôi đang chờ trong chiếc xe tải của mình thì thấy cô ấy đi bộ xuống phố cùng một người đàn ông lạ.”

“Ý chị là Irene?” Kelly hỏi.

“Tôi đã phải nhìn ba lần mới nhận ra cô ấy. Kỳ thực, đúng hơn là tôi nhận ra dáng đi của cô ấy cũng như cách cô ấy nghiêng đầu. Tôi vẫn thấy cô ấy làm vậy suốt ở trường học.”

“Có vẻ chị là một người quan sát cẩn thận,” Decker nhận xét.

Susan bồn chồn liếc mắt nhìn chồng mình, anh này vẫn nhìn chằm chằm xuống mặt bàn. “Tôi... tôi là người để ý tới sự vật. Bổn phận của tôi tại đây đòi hỏi phải có sự để tâm tới chi tiết.”

“Tiếp tục đi,” Kelly giục.

“À, người đàn ông rõ ràng đã say và hai bàn tay anh ta sờ soạng khắp trên người cô ấy. Tôi nghĩ có thể cô ấy đang gặp rắc rối. Vậy là tôi ra khỏi xe và lên tiếng gọi cô. Tôi có thể nói cô ấy kinh hoàng khi trông thấy tôi. Cô bắt đầu cố vùng ra khỏi người đàn ông đi cùng. Nhưng anh ta nói ra cái tên Mindy, vì thế, tôi biết về chuyện ấy. Dù thế nào đi nữa, người đàn ông cũng đã lớn tiếng hét lên rằng anh ta sẽ trả cho cô ấy thêm một trăm đô la nếu cô, à, nếu cô làm một hành động nào đó với anh ta.” Mặt Susan đỏ lựng khi kể lại, còn Milton và Gunther trông như thể họ sắp phát ốm. Người phụ nữ nhận ra tình trạng này và gấp gáp nói tiếp. “Đó là lúc tôi hiểu ra chuyện này không phải một cuộc hẹn hò vượt ra ngoài tầm kiểm soát. Người đàn ông cuối cùng cũng rời đi, còn hai chúng tôi ngồi trong chiếc xe tải của tôi và nói chuyện. Cô ấy có thể thấy tôi rất sốc và giải thích hồi lâu về những gì đang diễn ra."

“Chị cứ bình tĩnh và kể cho chúng tôi tất cả những gì có thể nhớ,” Jamison nói.

“Cô ấy nói mẹ mình bị ung thư, không có bảo hiểm, và cô ấy gửi tất cả tiền kiếm được bằng việc, à, bằng việc hẹn hò với đàn ông...”

Tới đây, Gunther tặc lưỡi.

“... để giúp mẹ mình,” Susan gấp gáp nói nốt câu.

“Chỉ để làm rõ thôi, vậy là cô ấy nói rõ với chị là cô ấy đang bán dâm kiếm tiền?” Kelly hỏi.

“Tất nhiên, tôi không biết gì về chuyện đó cả, nhưng chẳng phải đó là mục đích sao? Làm chuyện đó vì tiền ấy?”

Kelly liếc nhìn Decker và không trả lời.

“Chị có tin những gì cô ấy nói về bà mẹ không?” Decker hỏi.

“Tôi đã quá bàng hoàng nên lúc ấy không biết phải tin vào cái gì nữa. Nhưng cô ấy có vẻ rất thành khẩn, thế nên, đi ngược lại lý trí của mình, tôi đã hứa sẽ không nói với ai về những gì tôi nhìn thấy. Nếu tôi nói ra, hẳn cô ấy đã bị sa thải lập tức khỏi công việc ở đây.”

“Tất nhiên là thế rồi,” Gunther gầm lên. “Và cô đáng lẽ phải nói với chúng tôi, Susan. Cứ nghĩ con cái chúng ta được dạy dỗ bởi một người... một người có hành vi phi đạo đức như vậy.”

Susan liếc mắt lên nhìn ông này thách thức. “Vậy để mặc cho mẹ cô ấy chết thì có đạo đức không?”

“Tôi chắc chắn còn có những cách khác,” Gunther nói. “Anh không đồng ý sao, Milton?”

Milton trông sững sờ, như thể anh ta là một sinh viên ẩn nấp ở cuối giảng đường khi giảng viên yêu cầu anh ta trả lời thứ anh ta không biết.

“Có, có chứ, tất nhiên rồi. Tôi chắc chắn là có những cách khác.” Anh bừng tỉnh. “Cô ấy đáng lẽ nên tới gặp chúng tôi. Chúng tôi có thể giúp đỡ cô ấy.”

“Chính xác,” Gunther nói.

“Có thể cô ấy không muốn bất cứ ai giúp,” Susan bác bỏ.

“À, vậy thì cô ấy phải chịu trách nhiệm thôi” Gunther nghiêm khắc nói.

“Có vẻ cô ấy đã phải chịu rồi,” Decker nói, thu hút sự chú ý của họ trở lại anh. “Có kẻ đã cướp đi sinh mạng của cô ấy, một cách rất tàn bạo.” Anh chăm chú nhìn Susan. “Cô ấy còn nói gì khác với chị nữa không? Cô ấy có sợ ai không? Cô ấy có nhận được những lời đe dọa nào không? Có kẻ nào theo dõi cô ấy không?”

“Không có chuyện gì như vậy cả.” Người phụ nữ dừng lời. “Nhưng có một điều. Một điều cô ấy nói. Khoảng hai tuần trước. Cô ấy đang ở đây soạn bài giảng khi tôi ghé vào.”

“Cô ấy đã nói gì?” Jamison chen vào. “Làm ơn hãy chi tiết hết mức có thể.”

“Cô ấy có vẻ lo lắng. Tôi hỏi lý do. Cô ấy nói đã nhận được một lời nhắn hay lá thư nào đó khiến cô ấy bất an.”

“Nhưng chị nói cô ấy không bị đe dọa,” Kelly nhận xét. “À, cô ấy không nói lời nhắn đó có tính đe dọa. Chỉ là nó khiến cô ấy bất an.”

“Cô ấy có nói là ai gửi không?” Decker hỏi.

“Không. Nhưng chỉ ít lâu sau đó, cô ấy đề cập tới việc thực hiện một chuyến đi.” Người phụ nữ đưa mắt nhìn chồng. “Anh cũng có mặt ở đó khi cô ấy xin phép vắng một tuần ở trường.”

“Phải, phải, đúng thế. Cô ấy nói sắp đi thăm mẹ.”

"Và mẹ cô ấy sống ở đâu vậy?”

“Cô ấy chưa bao giờ nói,” Susan trả lời. “Thực ra, tôi biết rất ít thông tin về cô ấy.”

“Nhưng đương nhiên nếu cô ấy dạy học tại đây, các vị phải nắm được thông tin cơ bản của cô ấy,” Jamison nói. “Cô ấy phải có các bằng cấp cũng như kinh nghiệm phù hợp và tất cả những thứ khác. Kelly nói anh ấy biết từ các vị rằng cô ấy đã tốt nghiệp Amherst, đúng không?”

Milton chen vào, “À, phải. Cô ấy có mang theo các bằng cấp và chứng chỉ giảng dạy của mình khi đến phỏng vấn xin việc.” “Anh có bản sao của các tài liệu đó không?” Decker hỏi. Milton nói, “Không, tôi đã xem qua chúng nhưng không chụp lại bản sao.”

“Anh có kiểm tra thông tin của cô ấy không?” Jamison hỏi.

Milton lắc đầu. “Không, chúng tôi... không, chúng tôi không làm việc đó. Cô ấy không có vẻ gì là một người có tiền án, tiền sự. Cô ấy là một phụ nữ trẻ, dễ mến, ưa nhìn với bằng đại học từ một trường chất lượng.” Anh liếc nhìn Gunther. “Chúng tôi chưa từng nghĩ có thể có vấn đề gì trong quá khứ của cô ấy. Cô ấy đã làm việc tại đây một năm mà không xảy ra chuyện rắc rối gì.”

“Và cô ấy là một giáo viên rất giỏi,” Susan nói thêm. “Cô ấy rất nhiệt huyết và tận tụy, sơ yếu lý lịch đáng chú ý và không bao giờ vi phạm giới hạn của, à, những điều chúng tôi coi trọng tại đây. Và lũ trẻ yêu quý cô ấy. Chúng sẽ rất buồn phiền vì chuyện này.”

“Chúng tôi sẽ tìm một giáo viên khác,” Gunther kiên quyết nói.

“Tôi chắc chắn là ông sẽ làm vậy,” Decker nói. “Và chúng ta hãy hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra với người đó nữa.”

“Chuyện này hoàn toàn không có gì liên quan tới chúng tôi hết,” Gunther bất bình nói. “Người phụ nữ này là một gái mại dâm. Tôi chỉ có thể hình dung những kẻ bẩn thỉu và nguy hiểm cô ấy gặp phải khi làm cái việc đó. Tôi tin chắc một trong những kẻ đó chịu trách nhiệm về cái chết của cô ấy.”

“Tôi ước gì tôi cũng chắc chắn được như ông” Decker trả lời trước khi nhìn về phía Susan. “Lần cuối cùng chị thấy Cramer là khi nào?”

Người phụ nữ cân nhắc câu hỏi, đôi môi chị mấp máy như thể đang đếm qua số ngày trong đầu. “Tám ngày trước.”

“Tại đây, ở trường à?” Jamison hỏi.

Susan lắc đầu. “Tôi đã vào thị trấn. Chúng tôi cần ít... nhu yếu phẩm. Có một cửa hàng chúng tôi thường ghé. Thường thì họ giao hàng tới đây, nhưng hôm đó họ có hai người nghỉ ốm, vì thế tôi lái xe vào thị trấn.”

“Vậy chị đã gặp cô ấy ở đâu?” Decker hỏi.

“Cô ấy đang đi ra khỏi một tòa nhà.”

“Chị có nói chuyện với cô ấy không?” Kelly hỏi.

“Tôi đã hỏi cô ấy khi nào thực hiện chuyến đi thăm bà mẹ. Thực ra, tôi vốn nghĩ cô ấy đã đi rồi cơ. Cô ấy nói mình hoãn lại một chút nhưng sẽ đi vào hôm sau, và sẽ trở lại dạy học đúng thời điểm cô ấy đã nói ban đầu.”

Decker hỏi, “Cô ấy có nói sẽ đi tới nơi đó bằng phương tiện nào không?”

“Cô ấy có ô tô. Một chiếc Honda cũ. Tôi biết vì cô ấy lái nó tới trường của chúng tôi. Nhưng cô ấy không nói với tôi sẽ đi thăm mẹ bằng cách nào.”

Jamison nói, “Trông cô ấy lúc đó thế nào? Bồn chồn? Hạnh phúc?”

Susan ngẫm nghĩ về câu hỏi này giây lát. “Cam chịu. Phải, cô ấy có vẻ... cam chịu.”

Decker nói, “Ý chị là như thể số phận của cô ấy đã được định đoạt?”

“À, lúc ấy tôi đã không nghĩ vậy, vì tôi không biết cô ấy sắp bị sát hại. Nhưng giờ đây khi đã biết, tôi có thể nói là đúng vậy.”

Kelly nói, “Vậy có thể cô ấy đã nhận thấy cái chết của chính mình sắp đến?”

Decker liếc nhìn anh. “Thế đấy, cô ấy đã cảm nhận đúng, phải không nào?