← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 13

“Anh có tình cờ biết một anh chàng tên là Stan Baker không?” Decker hỏi Kelly trên đường chạy xe quay về.

Kelly nói, “Stan Baker? Cái tên này chẳng gợi lên điều gì cả. Tôi cần phải biết anh ta sao?”

“Anh ấy làm việc cho một công ty khai thác dầu. Anh ấy à, anh ấy là anh rể tôi.”

“Anh rể? Vậy anh biết anh ấy đang ở đây?”

“Không, tôi cũng khá ngạc nhiên. Anh ấy là một tay to con, gần như to bằng tôi. Tóc đỏ, râu cùng màu. Vẻ ngoài vạm vỡ thô kệch. Anh có thấy quen không?”

Kelly mỉm cười. “Quỷ quái thật, anh vừa mô tả đến một nửa đám đàn ông ở đây đấy, Decker.”

“Phải, tôi đoán vậy,” Decker lơ đãng nói.

Jamison nói, “Chúng tôi không tìm thấy lời nhắn hay lá thư nào tại căn hộ của Cramer. Có thể cô ấy đã cầm nó theo người, hoặc đã hủy nó đi.”

“Ít nhất, nó cho thấy cô ấy đã lo lắng về điều gì đó,” Decker nói. “Và điều này cũng giải thích cho bộ dạng cam chịu mà Susan Ames nhắc tới.”

“Anh có thể nói cho chúng tôi biết những gì về Caroline Dawson nhỉ?” Jamison đột nhiên hỏi trong khi cô liếc nhanh về phía Decker.

“Caroline?” Kelly nói. “Tại sao? Cô đã gặp cô ấy sao?”

“Chỉ một thoáng thôi. Có vẻ cô ấy đang hẹn hò với anh rể của Decker.”

Kelly nhìn cô là lạ. “Thật sao? Được thôi. Thế này nhé, cô ấy là đứa con duy nhất của Hugh Dawson. À, đứa con duy nhất còn sống của ông ấy.”

“Ý anh là sao?” Jamison hỏi.

“Ông ta còn có một người con trai, Hugh Junior. Anh này lớn tuổi hơn Caroline.”

“Chuyện gì đã xảy ra với anh ta vậy?”

“Anh ta, à, anh ta tự sát. Chuyện xảy ra đã nhiều năm rồi.”

“Chúa ơi. Anh có biết lý do không?”

“Bố anh ta và anh ta đã không nhất trí về một chuyện gì đó và việc này chỉ đơn giản là trở nên mất kiểm soát. Tôi đoán anh ta trở nên trầm cảm và... thế đấy.”

“Anh có thể kể thêm không?”

“Không, thực sự là không. Tôi không thích kể chuyện ngoài lề, và nó chẳng liên quan gì tới vụ án này cả.”

“Còn vợ của Dawson?”

“Bà ấy chết vài năm trước. Trong một tai nạn.”

“Caroline có đề cập đến việc tham gia vào chuyện làm ăn của ông bố,” Jamison nói.

Kelly gật đầu. “Hugh đào tạo cho con gái để kế nghiệp một ngày nào đó. Cô ấy thực sự thông minh. Đi học đại học ở bang khác. Rồi trở về đây để bắt đầu quá trình tập sự.”

“Cô ấy trông có vẻ giống một quý cô tiệc tùng hơn khi chúng tôi gặp mặt,” Jamison nhận xét.

“Cô ấy làm việc cần mẫn và tham vọng. Thời vị thành niên, cô ấy từng hơi quậy phá. Nhưng cô ấy biết mình đang có một quả trứng vàng ở trước mặt và sẽ không phá hỏng nó. Chưa kể, Hugh mới chỉ sáu mươi và có sức khỏe tốt, theo như tôi biết. Ông ấy sẽ không sớm rút lui về nghỉ ngơi đâu.”

“Nghe như anh biết rõ cô ấy,” Decker góp lời.

Kelly trông có vẻ nghĩ ngợi. “Chúng tôi lớn lên cùng nhau, từng rất gần gũi suốt thời trung học. Nhưng tôi không nghĩ có ai thực sự biết Caroline. Bề ngoài cô ấy có thể vui vẻ, nhưng phần lớn mọi người không bao giờ nhìn thấu được nội tâm cô ấy. Ít nhất đó là quan sát của tôi.”

“Còn bố cô ấy?” Jamison hỏi.

“Hugh Dawson là một người to con, thích đàn đúm, thích thể hiện như một người bình thường, bất chấp sự giàu có của mình. Ông ấy làm anh cười. Nhưng nếu anh qua mặt ông ấy, ông ấy sẽ khiến anh khóc ròng. Không phải người mà anh thích đụng trúng vảy ngược.”

“Vậy cuộc giao dịch với khu phức hợp quân sự này là gì?” Decker nói. “Ai làm việc ở đó?”

“Trước đây, từng có cả nhân viên quân sự lẫn các nhà thầu. Nhưng từ khoảng một năm trước, quân đội đã giao toàn bộ các hoạt động cho một nhà thầu. Họ có riêng trạm cứu hỏa, khu chơi bowling và thậm chí cả một quầy bar. Một đại tá Không lực vẫn đang chỉ huy khu phức hợp - Mark Sumter.”

“Từng có vấn đề gì xảy ra ở đó chưa?”

“Không có gì nghiêm trọng.”

“Anh biết tay Sumter này chứ?”

“Biết. Ông ấy đã ở đây được khoảng một năm. Nhưng sao lại có tất cả những câu hỏi vừa rồi về khu phức hợp đó chứ?”

“Một người phụ nữ bị giết tàn bạo và một cơ sở nhạy cảm của chính quyền tọa lạc ngay gần. Vậy thì chí ít cũng đáng xem qua.” Anh liếc nhìn Jamison. Cô nói, “Và có thể đó là lý do FBI được mời vào cuộc.”

“Và Cramer cũng đã tới đây từ khoảng một năm trước, tương tự như ông Đại tá Sumter này,” Decker nói thêm.

Kelly chậm rãi gật đầu. “Phải. Tôi hiểu. Có thể lắm.”

“Vậy anh có thể thu xếp một cuộc trao đổi và ghé thăm chứ nhỉ?” Decker hỏi.

“Tôi sẽ gọi điện, chắc chắn rồi.”

Hai người thả Kelly xuống xe, rồi Decker và Jamison quay về khách sạn. Trong khi hai người bước vào, điện thoại của Decker rung. Anh trông có vẻ lo lắng lúc nhìn vào màn hình.

“Ai thế?” Jamison hỏi, nhận ra biểu cảm của anh. “Bogart à?”

“Không, chị gái tôi, Renee.”

Khi Decker không có động thái nào để trả lời cuộc gọi, Jamison liền nói, “Sao? Anh muốn nói chuyện với chị ấy còn gì. Đây là cơ hội của anh đó.”

Decker đi tới một góc phòng và đưa điện thoại lên tai. “Chào, Renee.”

“Stan đã gọi cho chị, Amos.”

“Vâng, em hiểu rồi. Nghe này, anh ấy đã nói với em về... hai người.”

“Bọn chị chỉ đang tiến hành ly hôn chứ không phải mắc bệnh nan y. Thế nên, em đừng có vẻ ảm đạm thế. Chuyện này đâu phải là tận thế. Mà em cũng có giữ liên lạc đâu. Em thậm chí chưa từng tới đây thăm chị.”

“À, khoảng cách cũng xa mà.”

“Mỗi lần chị tới thăm em khoảng cách lúc nào cũng xa cả. Nhưng chị không gọi để tranh luận.”

“Vậy tại sao chị gọi?”

“Chị chỉ muốn cho em biết bất chấp việc Stan và chị sẽ ai đi đường nấy, mấy mẹ con chị vẫn sống tốt. Lũ trẻ hiểu. Chúng thấy thoải mái với chuyện này.”

“Sao chị gọi và nói cho em biết?”

“Chị đã để lại cho em hai tin nhắn. Và em đã làm gì? Chị chắc lúc nào đó em sẽ phát hiện ra thôi. Diane cũng biết, tất nhiên. Nó đã tới gặp chị rồi.”

“Stan nói anh chị đã cố tìm ra giải pháp.”

“Và chị đoán là em nghĩ anh chị đã không cố gắng đủ nhiều. Nhưng anh chị đã làm thế rồi, Amos. Chỉ là anh chị không thể ở bên nhau nữa. Chị đâu thể trẻ ra và chị có hai đứa con vẫn còn ở nhà, một đứa đang học đại học. Danny vừa tốt nghiệp đại học và sắp quay về đây. Chị không có thời gian cho những buổi tư vấn bất tận khi tình hình rõ ràng là sẽ chẳng đi đến đâu cả.”

“Chị sẽ ổn về mặt tài chính chứ?”

“Stan kiếm tiền tốt, và anh ấy giúp trang trải tất cả các khoản chi phí của bọn trẻ. Và anh chị cũng đã lập ra các quỹ cho việc học đại học. Chị có một việc làm tốt với mức thu nhập cao và có bảo hiểm sức khỏe hoàn hảo.”

“Vậy chuyện gì đã xảy ra? Cả hai anh chị đều có vẻ hạnh phúc.”

“Làm thế nào em biết được? Em đã không gặp chị kể từ sau tang lễ. Và nếu em gọi điện thoại nhiều hơn một lần mỗi năm thì em hẳn đã gọi nhầm số, vậy đấy. Chị thiếu chút nữa lên cơn đau tim khi vừa nãy em bắt máy.”

“Em... đúng là gần đây em đã xa cách ít nhiều.”

“Chị đã mời em tới sống cùng gia đình anh chị sau khi Cassie và Molly qua đời. Khi em từ chối, chị đã đề nghị chuyển cả gia đình tới Ohio để gần em.”

“Em không thể để chị làm vậy, Renee. Điều đó sẽ phá vỡ cuộc sống gia đình chị.”

“Chị đã sẵn sàng làm việc đó trong nháy mắt. Nói cho cùng, em là em trai duy nhất của chị.”

“Em đã qua được giai đoạn ấy rồi. Em ổn cả.”

“Chị biết em đã tìm ra kẻ thủ ác, cho dù em không bao giờ nói với chị về việc đó. Chị đọc được trên báo,” cô nói thêm với giọng tổn thương.

“Phải, à, đó không phải chuyện mà em thực sự muốn nhắc tới.”

“Nhưng nó đã đem tới cho em một sự kết thúc.”

“Cũng không nhiều như chị nghĩ đâu.”

Người chị không nói gì suốt một hồi lâu. “Vậy Stan thế nào?”

“Trông anh ấy có vẻ ổn. Anh ấy... khi em gặp anh ấy, anh ấy...” Decker không thể buộc mình nói với chị điều đó.

“Không sao đâu, Amos. Chị biết anh ấy đang hẹn hò với ai đó. Ổn thôi. Anh chị đang ly hôn mà.”

Nhẹ nhõm hơn, anh nói, “Vậy chị có đang hẹn hò với ai không?”

“Có, bốn đứa con của chị. Làm mẹ là một thứ hợp đồng toàn thời gian. Nhưng một khi chị đã có chút thời gian để thấu hiểu bản thân mình trở lại và thực sự để tâm tới vài nhu cầu của chị, chị định sẽ tìm một mối quan hệ thân mật nào đó. Chị không rõ liệu mình có dám thử lần nữa không. Còn em thì thế nào?”

“Ý chị muốn hỏi chuyện gì của em vậy?”

“Em có đang gặp gỡ ai đó không?”

“Em cũng rất bận rộn. Xem nào, em phải đi rồi. Có chuyện gì đó vừa xảy ra.”

“Thật tốt khi được nói chuyện với em, em trai,” Renee mỉa mai nói.

Decker ngắt cuộc gọi và tới bên Jamison.

“Thế nào?” Cô lo lắng hỏi.

Decker định nói gì đó nhưng rồi im bặt, quay người và đi ra ngoài.

Jamison nhìn anh rời đi và khẽ nói, “Hừm, tốt đến vậy sao?”