CHƯƠNG 14
Decker và Jamison tranh thủ ăn tối sớm tại khách sạn.
“Tôi đã xem thời tiết bên ngoài rồi. Xuống còn hai mươi bảy độ với độ ẩm cả nghìn phần trăm. Mùa đông rõ ràng đã bắt kịp chúng ta,” Jamison nói thêm, cố mỉm cười.
Decker đặt tờ thực đơn xuống. “Đúng như Mark Twain đã nói, tất cả mọi người đều phàn nàn về thời tiết, nhưng chẳng bao giờ có ai làm điều quái gì với nó cả.”
Sau khi nữ phục vụ nhận yêu cầu gọi món của họ và rời đi, Jamison nói, “Sao anh không nói cho tôi biết tình hình chị gái anh thế nào?” Cô đưa mắt nhìn anh. “Nếu anh nhớ, anh vừa đi ra ngoài mà không nói một lời.”
Decker thở dài. “Chị ấy nói mình đang xoay xở ổn về tài chính. Chị ấy tập trung vào bọn trẻ và còn nói mấy đứa trẻ đón nhận cuộc ly hôn một cách bình tĩnh. Khi mọi thứ lắng xuống một chút, chị ấy sẽ để tâm đến việc chăm sóc bản thân.”
“À, thế là thông minh đấy. Còn Stan?”
“Chị ấy nói cuộc chia tay diễn ra một cách thân thiện và anh ấy đã hỗ trợ rất nhiều.”
“Tôi đoán không phải mọi cuộc ly hôn đều được nhẹ nhàng vậy. Được như thế thật tốt cho họ.”
Decker nói, “Cô có bao giờ nghĩ tới chuyện kết hôn lần nữa không?”
“Anh có tin không nếu tôi nói mình chưa bao giờ gặp một nửa phù hợp, kể cả chồng cũ của tôi?”
“Tôi chắc là cô từng có người theo đuổi.”
“Anh thật là lỗi thời đấy. Đàn ông tán tỉnh tôi. Còn họ tán tỉnh tôi vì cái gì? Hừm, tôi không nghĩ là vì hôn nhân.”
Decker giơ một tay lên. “Xin lỗi vì đã hỏi.”
“Tôi thẳng thắn. Tôi độc lập. Vài anh chàng thấy điều đó khá là mất hứng.” Cô ngừng lời. “Cho dù dường như tôi không có vấn đề gì khi đóng vai phụ cho anh.”
Decker trông có vẻ ngạc nhiên trước lời bày tỏ của cô. “Tôi sẽ không mô tả như vậy. Tôi khiến người ta khó chịu. Đôi lúc việc này có hiệu quả, đôi lúc lại không. Cô rất giỏi trong việc làm mọi thứ cân bằng trở lại.”
“Vậy theo anh nghĩ chúng ta là một đội ăn ý?”
Anh có vẻ ngỡ ngàng trước câu hỏi. “Đúng thế. Cô không thấy vậy sao?”
Cô vỗ lên bàn tay anh. “Đừng lo. Tôi sẽ không tìm một đồng đội mới đâu. Tôi vừa mới dạy dỗ được anh thôi.”
“Thêm người được không nhỉ? Hay bữa tiệc này hoàn toàn riêng tư?”
Hai người ngước nhìn lên và thấy Caroline Dawson đứng cạnh bàn. Cô ta mặc bảo thủ hơn nhiều so với lần cuối hai người gặp. Một chiếc áo sơ mi trắng khiêm nhường được cài khuy tới tận cổ, quần đen, giày gót thấp, và mái tóc được chải lật ra sau.
Cô chỉ trang điểm tối giản song tính cách thì vẫn sôi nổi như lần đầu họ gặp.
Jamison chỉ vào một chiếc ghế. “Tự nhiên đi. Chúng tôi chỉ ăn nhanh vài miếng thôi.”
Dawson ngồi xuống. “Stan đã kể với tôi về anh, Decker. Nói anh là một thám tử cứng cựa, người cừ nhất của FBI.”
“Anh ấy nói thế sao?” Decker nói, trông không có vẻ hài lòng. “Còn tôi thì lại rủ anh đi hộp đêm. Tôi thực sự xin lỗi về chuyện đó.”
“Cô không thể biết được vì sao chúng tôi có mặt ở đây,” Jamison chen vào.
Cô ta liếc nhìn Jamison. “Anh ấy thực sự không biết nhiều về cô, nhưng nếu cô là một đặc vụ FBI, thì hẳn cả cô cũng rất xuất sắc. Và tôi thích việc họ có những phụ nữ làm việc trong hàng ngũ của mình chứ không chỉ rặt toàn đàn ông.”
“Về điểm này, tôi đồng ý với cô,” Jamison trả lời.
“À, thật tốt khi London tí xíu ở Bắc Dakota lại nhận được nhiều tăng viện đến thế. Hẳn hai người sẽ hoàn tất việc điều tra rất nhanh chóng. Stan nói đó là một vụ giết người phải không?” “Đúng thế.”
"Irene Cramer à?"
“Làm sao cô biết?”
“Hal Parker. Đôi khi bố tôi thuê ông ấy làm thợ săn. Lúc ấy ông đang lần theo một con sói đã gây tổn thất cho đàn gia súc của bố tôi thì tìm thấy cái xác.”
“Các vị vẫn chăn thả gia súc bên ngoài trong cái nóng này sao?”
“Thực ra, mùa đông với chúng khắc nghiệt hơn mùa hè. Và khi nhiệt độ xuống âm bốn mươi lăm độ, chúng tôi cho gia súc vào chuồng khô ráo, điều đó rất quan trọng. Bộ lông của chúng sẽ thích ứng với cái lạnh, nhưng khi chúng được nhốt trong chuồng, ta cần để ý tới chuyện thông khí. Quá nhiều nitơ, ẩm, hay mùi trong không khí cùng những yếu tố kiểu đó có thể dẫn tới nhiễm khuẩn đường hô hấp. Khi trời nóng, điều quan trọng là đảm bảo gia súc có nước, bóng mát và đủ thức ăn. Bố tôi đã làm nghề này một thời gian dài, và ông biết duy trì sự cân bằng thích hợp.”
“Và nghe có vẻ ông đã dạy cô chu đáo,” Jamison bình luận.
Khuôn mặt Dawson sáng bừng. “Ông đã dạy tôi chu đáo. Đôi khi quá chu đáo, đến mức tôi đang ngồi trong một nhà hàng với hai người lạ nói chuyện về chuồng bò và mức nitơ.”
Jamison nói, “Lần tôi tiếp cận gần nhất với gia súc là tại một vườn thú nuôi.”
“Hal Parker còn nói gì khác với cô về chuyện tìm thấy cái xác không?” Decker hỏi.
“Ông ấy đã nôn thốc nôn tháo. Ông ấy chưa bao giờ thấy qua thứ gì ghê sợ như thế trong đời. Và đó là ông ấy đã từng chiến đấu ở Trung Đông đấy.”
“Nhưng ông ta không thể biết cái xác đó là Irene Cramer. Cô này được nhận diện sau khi xác được đưa về.”
Dawson ngồi lại và nhìn Decker bằng một ánh mắt tỉnh táo hơn.
“Tôi là bạn thân của Liz Southern. Chị ấy đã nói với tôi. Nhưng tôi không muốn gây phiền phức cho chị ấy. Tôi chỉ tò mò sau khi Hal nói với tôi ông đã tìm thấy xác một phụ nữ.”
“Cái đó không sao,” Jamison nói. “Nơi này là một thị trấn nhỏ và tin tức có xu hướng lan truyền.”
“Đã có đối tượng nghi vấn nào chưa?”
“Chưa có gì” Decker nhanh chóng nói. “Cô có quen cô Cramer không?”
“Không. Nhưng tôi biết cô ấy dạy học tại Cư xá của Các Huynh đệ.”
“Cô biết các cư dân ở đó chứ?”
“Tôi không thể nói mình biết rõ họ.” Dawson đưa mắt nhìn Decker. “À, Stan cũng nói anh là em vợ của anh ấy.”
“Sắp thành cựu em vợ rồi, tôi dám chắc anh ấy cũng đã nói với cô điều đó.”
“Tôi đã chẳng đời nào gặp gỡ anh ấy nếu anh ấy vẫn còn đang hạnh phúc trong hôn nhân,” cô gái nói chắc nịch.
“Thật tốt khi được biết điều đó,” Decker trả lời. “Tôi phải thừa nhận tôi đã tới quán rượu OK Corral và chưa từng thấy anh ấy kém thoải mái đến vậy bao giờ.”
Dawson mỉm cười. “Anh ấy rất lúng túng trong những việc như thế. Tuy nhiên, như vậy cũng rất dễ thương.” Cô ngước mắt nhìn Decker. “Nhưng tôi nhận ra rằng mình thích chỉ cho anh ấy thấy còn có nhiều thứ trong cuộc sống, anh biết đấy.”
“Tôi có thể hiểu điều đó,” Jamison nói với vẻ tán thưởng. “Đôi lúc, các chàng trai cần một bàn tay giúp đỡ về mặt này.”
“Anh ấy dễ mến và... tôi không biết nữa, có gì đó ở anh ấy, nét tính cách ngây ngô đó, thực sự cuốn hút tôi. Thêm nữa, anh ấy khá lịch thiệp. Và anh ấy đã chiến đấu vì đất nước mình. Ý tôi là tôi hoàn toàn cảm thấy an toàn khi ở bên anh ấy.”
“Anh ấy có nói gì về thời tham chiến của mình không?”
Decker hỏi.
“Không bao giờ, và tôi đã hỏi rồi.”
Decker nói, “Anh ấy thuộc Lực lượng Đặc biệt. Chiến đấu ở Trung Đông. Được tặng cả mớ huân chương. Thậm chí đã bị thương. Nhưng những người đã làm nhiều điều nhất trong chiến tranh lại không nói về nó. Đó là lý do Stan kín tiếng về chuyện này. Anh ấy là một người thẳng thắn.”
“Chà, cái đó thật ấn tượng.”
“Tuy nhiên, tôi không dám chắc liệu anh ấy có thể bắt kịp cô hay không,” Decker nói.
“Chúng tôi không định kết hôn. Chúng tôi chỉ vui vẻ cùng nhau.” Nụ cười của Dawson tan biến khi cô nhìn ra đằng sau Jamison.
Jamison và Decker quay lại xem cô đang nhìn chằm chằm vào cái gì. Một người đàn ông lùn tịt, chỉ cao chừng một mét năm tám, trạc tuổi ngoài sáu mươi bước vào phòng ăn. Bất chấp cái nóng, người đàn ông này vẫn mặc một bộ vét vải len đủ cả áo gi-lê và đeo một chiếc cà vạt xanh có họa tiết hình cánh hoa, kèm theo một chiếc khăn tay gài túi ngực áo vét đồng bộ. Decker nghĩ anh chưa bao giờ thấy một cặp mắt sắc bén hơn thế. Bên cạnh ông ta là một người đàn ông điển trai cao ráo, vạm vỡ, tầm tuổi Caroline Dawson.
“Cho phép tôi đoán liều nhé,” Jamison nói. “Có phải đó là Stuart McClellan không?”
Dawson nói, “Phải. Và con trai ông ấy, Shane. Tôi tự hỏi họ đang làm gì ở đây.”
“Họ không thường xuyên lui tới những chỗ như nơi này sao?” Decker hỏi trong khi quan sát hai người đàn ông.
“Họ không thường xuyên lui tới bất cứ nơi nào thuộc sở hữu của bố tôi. Ít nhất là Stuart.”
“À, từ những gì chúng tôi đã biết thì điều đó hạn chế nghiêm trọng các lựa chọn của họ,” Decker nói.
“Một điều khiến bố tôi rất vui.”
Stuart McClellan trông thấy Dawson và bước lại, theo sau là người con trai.
“Xin chào, Caroline,” McClellan nói, giọng ông khẽ, mang tông nam trung và nhỏ tới mức đáng ngạc nhiên khiến Decker tự hỏi liệu có phải giọng nói này là giả tạo hay không.
“Stuart.” Cô gái liếc nhìn con trai ông. “Chào, Shane.”
Shane nở nụ cười hết cỡ và bước lại gần bàn hơn. “Chào, Caroline. Dạo này sao?”
Ông bố hung hăng thúc khuỷu tay vào cậu con trai. “Và hai vị đây là các đặc vụ của FBI?”
“Phải,” Jamison nói sau khi liếc mắt sang Decker.
“Một vụ án tồi tệ. Nhân tiện, tôi là Stuart McClellan. Có lẽ hai vị đã đi ngang qua vài giếng dầu của tôi khi trên đường tới đây.”
“Chúng tôi có thấy,” Jamison đáp. “Và tôi đoán chúng tôi cũng đã thấy vài khu nơi các công nhân của ông sống.”
“Tôi giao cho Shane giám sát việc xây dựng một vài khu trong số đó, và ít nhất cũng có một lần con trai tôi không... ý tôi là con trai tôi đã làm khá tốt.”
“Cảm ơn bố,” Shane nói, dường như không biết gì về ẩn ý trong “lời khen ngợi” của bố anh ta. Anh ta dường như chỉ để mắt tới Caroline, người không hề đón nhận ánh mắt của anh ta.
Decker nói, “Có ai trong hai vị biết Irene Cramer không?” Stuart lắc đầu. “Shane?”
Cuối cùng, cậu con trai cũng rời mắt được khỏi Caroline và nói, “Không. Tôi không biết cô ấy.”
“Tại sao FBI lại ở đây?” Stuart hỏi. “Ý tôi là, chẳng lẽ các vị không có gì hay ho hơn điều tra các vụ án mạng địa phương hay sao? Chúng ta có cảnh sát làm chuyện đó rồi. Chẳng phải các vị nên truy tìm các phần tử khủng bố hay những kẻ đại loại như thế hay sao?”
“Chúng tôi phụ trách rất nhiều lĩnh vực,” Decker nói. “Và chúng tôi tới bất cứ nơi nào được yêu cầu. Vậy các vị không thể cho chúng tôi biết thêm gì khác về Cramer sao?”
Caroline Dawson nói, “Cô ấy sống trong một tòa chung cư. Đó không phải là một trong những tòa chung cư cao cấp, mà là loại phải chăng”
“Nhưng đó cũng là một trong số ít những tòa nhà không thuộc sở hữu của bố cô, hay ít nhất đó là điều người ta nói với chúng tôi,” Jamison chỉ ra. “Vậy làm thế nào cô biết được cô ấy đã sống ở đó?”
“Tôi đã tới đó để đưa ra đề nghị mua tòa nhà vào sáng nay. Ida Simms, người quản lý tòa nhà, nói với tôi cô ấy đã sống tại đó.”
“Vậy là cô muốn mua tòa nhà đó hả?” Stuart nói. “Sao lại thế? Bố cô đã xây nhà như điên trong hai năm vừa rồi.”
“À, bố tôi không thể xây đủ nhanh để cung cấp chỗ ở cho tất cả những người tới đây làm việc trong hoạt động khai thác dầu của ông” Dawson vặc lại. “Vì thế, chúng tôi muốn mua tòa nhà đó, tân trang lại, rồi đem cho thuê. Cần phải bỏ ra nhiều công sửa sang đấy.”
“Và các vị sẽ tính giá cho thuê thật đậm khi đã xong xuôi cả,” Stuart bình phẩm.
“Mục đích kiểu vậy,” Dawson nói. “Nhưng việc cải tạo lại cũng không hề rẻ, và tìm công nhân thực sự khó khăn. Ai cũng muốn làm việc ở các giếng dầu. Thu nhập cao mà.”
“Đó không phải vấn đề của tôi,” Stuart nói.
“Chúng tôi đã xây dựng những khu nhà ở khác cho công nhân của ông nhanh hết mức có thể.”
Stuart bật cười, lấy một điếu xì gà ngắn từ trong túi áo của ông ta ra, rồi đưa lên ngậm trên miệng mà chưa vội châm lửa. “Bố cô đã lựa chọn các vật liệu rẻ tiền như ông ta vẫn luôn làm. Tôi đã nhận được những lời phàn nàn từ các công nhân của tôi. Đó là lý do tại sao tôi bắt đầu tự mình xây các tòa nhà.”
Dawson nghiêm nghị nhìn ông ta. “Nếu họ phàn nàn, lẽ ra họ phải phàn nàn tới chúng tôi chứ không phải với ông. Chúng tôi có hẳn một ban chỉ tập trung giải quyết những vấn đề loại đó.”
Stuart đảo mắt đi chỗ khác. “Hẳn rồi, hẳn rồi, tôi dám cược đó là vấn đề ưu tiên với tất cả các vị.”
Dawson có vẻ đã hết chịu nổi. Cô nhìn sang Decker và Jamison. “Chà, tôi hy vọng hai người sẽ tìm ra kẻ hai người đang tìm kiếm. Vui lòng thứ lỗi cho tôi.”
Khi cô quay người rời đi, Shane lên tiếng, “Tạm biệt, Caroline. Gặp lại cô sau nhé.”
Cô gái không quay lại nhìn mà chỉ vẫy tay.
Decker để ý thấy Stuart McClellan dõi theo từng bước của cô trên đường ra ngoài.
Sau khi Dawson rời khỏi, Stuart nói, “Cô gái đó có vài vấn đề. Về thói cáu giận.”
“Với tôi, dường như cô ấy hoàn toàn biết điều,” Jamison nói.
Shane lên tiếng, “Bố, cô ấy đã làm việc cật lực, bố phải thừa nhận điều đó.”
“Bố có thừa nhận điều đó. Và bố ước gì con cũng làm việc cật lực như thế.”
“À, công việc không phải là tất cả trong đời.” Shane quay sang nhìn đăm đăm về hướng Caroline rời đi.
Stuart nhìn theo rồi ấn một ngón tay lên khuôn ngực rộng của cậu con trai. “Con làm việc cho gia đình con. Con làm việc cho bố. Lòng trung thành của con nằm ở đây, con trai, không có chỗ cho bất cứ điều gì khác. Và nếu con biến công việc thành tất cả của cuộc đời con trong một khoảng thời gian đủ lâu, con sẽ thấy mình có phương tiện để làm những gì mình muốn khi công việc hoàn thành.” Ông ta liếc nhìn Decker. “Anh có đồng ý không?”
“Tôi nghĩ mọi người đều khác nhau. Vì thế, một lời khuyên cụ thể không thích hợp với tất cả.”
“À, với góc nhìn đó, quả là kỳ diệu khi chúng ta có thể giải phóng mình khỏi người Anh hay thắng Thế chiến thứ hai. Tôi chúc anh may mắn với cuộc điều tra của anh, và với thái độ đó, tôi nghĩ anh sẽ cần đến tất cả may mắn có thể có được đấy.”
Ông ta quay người sải bước rời đi.
Shane nhìn họ với vẻ ngượng ngùng. “Ông ấy... rất thích diễn thuyết.”
“Tôi cũng thấy vậy,” Jamison nói.
“Rất vui được gặp các vị” Shane nói, rồi hối hả theo sau ông bố.
Jamison nhìn Decker. “Tôi không chịu nổi phải ở bên bố anh ta trong năm giây.”
Khi Decker không trả lời, cô đưa mắt nhìn anh. Anh đang trầm ngâm nhìn lên trần nhà.
“Hai bố con McClellan làm gì ở đây vậy nhỉ?” Anh lên tiếng.
“Tại sao chúng ta phải bận tâm tới chuyện đó?”
“Vì cô không bao giờ biết mọi chuyện sẽ kết thúc ra sao, Alex ạ."