← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 15

“Tôi nghĩ đó là một trong những tòa nhà khác thường nhất tôi từng thấy, nhất là ở một nơi như này,” Jamison nói trong lúc cô, Decker và Kelly lại gần hơn cái kim tự tháp cụt ngọn đóng vai trò công trình trung tâm của Phức hợp Quốc phòng Douglas S. George. Lúc này, họ có thể thấy bao quanh nó là những tòa nhà khác có dáng vẻ bình thường hơn rất nhiều.

Kelly nói, “Tôi nhớ khi còn là một cậu nhóc, tôi đã trông thấy nó và tưởng tượng ra đủ thứ chuyện diễn ra trong đó. Lũ nhóc bọn tôi vờ cho rằng đó là một lâu đài với một thiếu nữ gặp nguy hiểm bên trong mà chúng tôi sẽ giải cứu. Bọn tôi sẽ tấn công nó trên những chiếc xe đạp hai bánh và ba bánh của mình.”

Jamison liếc nhìn anh chàng với vẻ thú vị. “Và anh có bao giờ giải cứu được cô nàng không?”

Kelly ngượng ngập cười. “Chỉ trong những giấc mơ của bọn tôi thôi. Thực tế, cô không thể lại gần nơi này. Hồi còn bé, lũ nhóc bọn tôi đúng là đôi khi đã tới rất gần. Thậm chí, từng có lần chạm mặt một người lính mang một khẩu súng lớn. Tôi nghĩ cả lũ bọn tôi đều tè ra quần khi anh ta đột nhiên xuất hiện cứ như từ trên trời rơi xuống. Nhưng anh ta rất dễ mến. Không hề làm khó bọn tôi. Chúng tôi chỉ là mấy cậu nhóc nghịch ngợm luẩn quẩn quanh đó. Anh ta cho chúng tôi mấy cái kẹo cao su cùng một lời cảnh cáo và để cả lũ đi.”

“Anh nói là trước đây đã từng xảy ra chuyện rắc rối ở nơi này phải không?” Decker hỏi.

“Chỉ là những trò ngu ngốc. Vài cuộc ẩu đả do say rượu.”

“Còn gì khác không?” Decker gặng hỏi.

“Thực sự là không.”

“Được rồi,” Decker nói, trông có vẻ suy tư.

Họ đi qua một trạm gác bố trí bốn người, bộ dạng rất nghiêm nghị, mặc áo giáp cấp độ 2 và trên tay lăm lăm cầm vũ khí chiến đấu. Cả bốn đều mặc toàn một màu đen với hàng chữ AN NINH được in trên lưng áo vét.

“Vector?” Decker lên tiếng, đọc cái tên in trên ống tay áo của một trong các nhân viên an ninh.

Kelly nói, “Vector là nhà thầu quản lý nơi này. Họ là công ty con của một doanh nghiệp lớn nào đó trong ngành. Ít nhất, đó là những gì tôi nghe được.”

Họ lái xe tới một ngôi nhà gạch một tầng. Ngôi nhà nằm cách kim tự tháp một cữ đi bộ.

Họ được nhân viên an ninh mặc đồng phục tháp tùng vào trong và dẫn xuống một hành lang ngắn tới một phòng làm việc rộng. Người nhân viên an ninh rời đi và Kelly giới thiệu hai người với Đại tá Mark Sumter. Ông có chiều cao trung bình, chừng năm mươi tuổi, thân hình gọn gàng với cái đầu hói và cặp mắt xanh sắc sảo. Viên đại tá mặc một bộ quân phục không quân rằn ri.

Ông mời họ ngồi xuống ba chiếc ghế lưng thẳng đối diện với mình qua bàn làm việc. “Thật vui được gặp anh, Joe.” Viên đại tá nhìn Decker và Jamison. “Vậy hai vị là người của FBI? Tôi có thể giúp được gì?”

Decker nói, “Đã xảy ra một vụ giết người. Một phụ nữ trẻ tên là Irene Cramer.”

“Phải, tôi đã nghe nói tới vụ án này.”

“Cô ấy dạy học tại trường của Cư xá Các Huynh đệ,” Kelly nói thêm.

“Vậy sao?” Sumter có vẻ quan tâm. “Các vị có nghi ngờ ai đó thuộc cộng đồng này có thể liên quan không? Theo như tôi hiểu, họ là những người rất sùng đạo. Những người theo chủ nghĩa hòa bình, kỳ thực là vậy.”

Decker nhún vai. “Chúng tôi chỉ đang thu thập thông tin, thực hiện các cuộc phỏng vấn, xác lập trình tự thời gian.”

Jamison chen vào, “Tôi đoán việc phải chia sẻ ranh giới khu đất với một giáo phái là chuyện không thường gặp.”

Sumter có vẻ hơi bực bội. “Bộ Quốc phòng, với tất cả tiền của mình, theo cách nào đó lại cảm thấy dứt khoát phải bán đi phần lớn đất nằm quanh trạm này. Thế này nhé, tôi không có vấn đề gì với Các Huynh đệ hết. Tôi chỉ không quen việc ở trong căn cứ và thấy một cái máy cày đào đất trên một cánh đồng đằng xa. Hay những thiết bị khoan dầu bơm dầu thô từ trong lòng đất lên. Tôi là một người thích có nhiều khoảng đệm hơn, nhất là với công việc chúng tôi thực hiện tại đây.”

“Và việc đó là gì vậy?” Decker hỏi. “Kelly chỉ mới cho chúng tôi một phác thảo rất sơ lược.”

Sumter lập tức tỏ ra cảnh giác hơn. “Phần lớn việc chúng tôi làm thuộc diện bảo mật.”

“Vậy chỉ những việc không phải bảo mật thôi,” Decker nói. “Kelly đây nói các ông quan sát bầu trời để phát hiện tên lửa mang đầu đạn hạt nhân?”

“Một phần. Anh đã bao giờ nghe nói tới PARCS chưa?”

“Như các công viên người ta vẫn tới dạo hả?” Jamison hỏi.

Sumter mỉm cười. “Không. Nó là một thuật ngữ viết tắt, như mọi thứ khác trong quân đội. Nghĩa của nó là Hệ thống Xác định đặc tính đối tượng tấn công bằng radar phát hiện vòng ngoài.”

“Tên dài ghê.”

“Nhưng chuẩn xác. Cùng với việc theo dõi phát hiện vũ khí hạt nhân, chúng tôi cũng theo dõi các vật thể di chuyển theo quỹ đạo quanh Trái Đất.”

“Sao lại thế?” Decker hỏi.

“Chúng tôi giống như một dạng kiểm soát không lưu cho khoảng không bên ngoài. Chúng tôi phân tích và theo dõi chừng hai mươi nghìn vật thể mỗi ngày, từ những vệ tinh khổng lồ cho tới những mảnh vỡ nhỏ trong không gian. Chúng tôi có thể phát hiện một vật thể có kích thước bằng một quả bóng đá ở khoảng cách ba nghìn kilomet.”

“Một cái ống nhòm đắt tiền,” Decker bình luận, thu hút lấy một cái nhìn sắc lẹm và có vẻ không mấy thiện cảm từ Sumter.

Jamison nói với giọng thoải mái hơn, “Theo tôi hiểu, các vị có một quầy bar và thậm chí cả một khu chơi bowling ngay trong trạm.”

Sumter mỉm cười. “Phải. Đồ uống có cồn và bowling, không phải sự kết hợp bậc nhất, nhưng dẫu sao cũng giúp người ta dịu đi căng thẳng.”

“Vector đã quản lý nơi này được bao lâu rồi?” Decker hỏi.

“Không lực Hoa Kỳ quản lý nơi này” Sumter nói một cách nghiêm nghị. “Nhưng việc Vector tham gia thì chỉ mới đây thôi. Tôi không thể cung cấp thời điểm chính xác cho anh vì đó là thông tin thuộc diện bảo mật.”

“Vậy hãy trở lại với Irene Cramer. Cô ấy đã bao giờ đến đây chưa?” Decker hỏi.

“Chưa. Và cô ấy hẳn không thể được miễn trừ an ninh để vào trạm.”

“Liệu cô ấy có quen ai đó làm việc tại đây không?”

“Tôi không thấy có lý do nào cho việc đó cả.”

“À, thì cô ấy làm việc ngay cạnh chỗ này,” Jamison nói.

“Phải, nhưng chẳng ai từ chỗ Các Huynh đệ có thể cứ thế khơi khơi bước vào khu này.”

“Cramer còn có một công việc thứ hai,” Decker nói.

“Việc gì vậy?”

“Một cách xưa cũ để mô tả công việc này hẳn là một 'quý cô về đêm'.”

“Cô ấy là gái mại dâm à?” Sumter nói, ngồi thẳng người lên. Decker chỉ nhìn chằm chằm vào ông ta.

Lúc này, Sumter có vẻ cảnh giác hơn. “Và anh nghĩ một trong đám đàn ông ở đây...?”

“Tôi chỉ muốn tìm hiểu thực tế thôi. Việc này cũng giống như radar của ông tại đây, luôn thu thập thông tin.”

Sumter nhìn Decker dưới một góc độ mới. “Tôi, ờ, tôi có thể điều tra.”

Decker nói, “Thực ra, chúng tôi thích tự làm việc đó hơn. Tôi dám ngờ rằng không có ai tại đây lại tự nguyện nói ra họ từng trả tiền cho gái mại dâm. Chẳng phải việc đó sẽ khiến họ gặp rắc rối sao?”

“Có thể. Nhưng chúng tôi rất có kinh nghiệm trong chuyện tìm ra sự thật.”

Kelly nói, “Tại sao ông không thực hiện một cuộc sàng lọc trước, thu hẹp diện nghi vấn, rồi sau đó chúng tôi có thể thẩm vấn những người đó?”

“Tôi cần phải cân nhắc chuyện này.”

“Đây là một cuộc điều tra án mạng” Decker nói. “Một phụ nữ trẻ đã bị sát hại dã man.”

“Và đây là một cơ sở quân sự Mỹ,” Sumter phản pháo. “Chúng tôi vận hành theo một quy cách nhất định. Bây giờ, nếu tất cả chỉ có thế, tôi xin được tiếp tục với chức trách của mình và tất cả các vị có thể làm điều tương tự.”

Trong khi họ ra về, Decker quay người lại. “Các vị có nhiều tai nạn ở đây không?”

“Không. Đây không phải vị trí đồn trú thực sự nguy hiểm. Còn xa mới như Iraq hay Afghanistan,” viên đại tá nói thêm với một nụ cười gượng gạo.

“Hay quá. Các anh làm việc tốt nhé.”

Trong khi họ đi ra chỗ chiếc bán tải, Jamison nói, “Tại sao anh hỏi ông ta câu đó?”

“Vì tôi muốn biết câu trả lời,” Decker thẳng thừng nói. “Và câu trả lời đó dẫn tới một câu hỏi khác.”

“Là gì vậy?” Kelly hỏi.

Decker chỉ về phía mấy chiếc xe cấp cứu. “Nếu chỗ này là một nơi an toàn như thế, vậy thì tất cả mấy thứ kia để làm quái gì vậy?”