← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 16

Khi Decker quay trở về phòng khách sạn của mình, cuối cùng, anh cũng làm theo lời khuyên của Jamison là gọi điện cho chị gái, nhưng có lẽ không phải vì lý do mà đồng đội của anh nghĩ.

Renee thốt lên, “Ôi, chị sắp ngất rồi đây, Amos Decker gọi điện cho bà chị của cậu ta. Ngưng hết lại nào.”

“Khi lớn lên rồi, em không bao giờ nhận ra chị là người hài hước thế nào, Renee.”

“Thất vọng về cách cuộc nói chuyện cuối cùng giữa chúng ta diễn ra phải không? Muốn chuộc lỗi chăng?”

“Ngay lúc này, em chỉ muốn số điện thoại di động của Stan thôi.”

“Em không hỏi anh ấy khi gặp sao?”

“Chuyện đó dường như không thích hợp với hoàn cảnh lúc ấy.”

Chị cho anh số điện thoại, và anh thêm nó vào danh bạ của mình. “Cảm ơn chị. Stan nói chồng Diane đã mất việc làm phải không?”

“Đó là hồi một năm trước. Tim đã ổn định trở lại và Diane có một việc làm tốt. Hai vợ chồng nó đang ổn cả. Và chị nghĩ việc hai vợ chồng nó không có đứa con nào phải chăm lo cũng là chuyện tốt. Giờ thì đừng gọi cho chị trong vòng một năm nữa nhé.”

“Cái gì, tại sao?”

“Chị cần thời gian để trấn tĩnh lại sau cú sốc nói chuyện với em tới tận hai lần trong thời gian ngắn đến thế.”

Tiếp theo, anh gọi điện cho người anh rể. Baker đang ở chỗ làm nhưng sẽ kết thúc giờ làm lúc năm giờ ba mươi. Decker hẹn gặp anh tại quán OK Corral lúc bảy giờ ba mươi.

Anh còn thời gian và quyết định sử dụng quãng thời gian này một cách hữu ích.

Anh lấy ra một bản sao báo cáo giải phẫu từ cuộc khám nghiệm tử thi mà Walt Southern thực hiện trên xác Irene Cramer. Anh đọc lần theo từng trang, từng dòng của bản báo cáo. Khi đọc tới một câu nằm lọt thỏm giữa một đoạn dài ở gần cuối bản báo cáo, anh ngồi bật dậy.

Khốn kiếp.

Anh đi ra ngoài. Mưa đã ngừng rơi, nhưng độ ẩm vẫn vượt quá thang đo. Anh rẽ trái và tới nhà tang lễ sau vài phút. Một cậu trai trẻ tuổi mặc toàn một màu đen ngoại trừ chiếc áo sơ mi trắng tinh đến lóa mắt đứng dậy từ sau cái bàn nhỏ và chào đón anh. Decker hỏi Walt Southern, anh này không có mặt. Nhưng cô vợ Liz của anh ta thì có.

Một phút sau, người phụ nữ đi ra. Liz Southern không mặc màu đen mà vận đồ màu hoa oải hương. Cô nổi bật như một con hồng hạc xuất hiện giữa sa mạc, và Decker càng cảm nhận rõ hơn mức độ hấp dẫn đáng kinh ngạc của người phụ nữ này. Anh tự hỏi cô có cảm thấy vui vẻ không khi làm việc với những người đã chết. Nhưng nói gì thì nói, vẫn phải có ai đó làm việc này.

“Tôi có thể giúp gì được anh, Đặc vụ Decker?”

“Tôi hy vọng được nói chuyện với chồng cô.”

“Anh ấy ra ngoài thị trấn. Sẽ trở lại vào ngày mai. Có việc gì tôi có thể giúp được anh không?"

Để trả lời Decker chìa ra bản báo cáo khám nghiệm tử thi. “Tôi có vài câu hỏi về cái này.”

Southern nhìn anh ngạc nhiên. “Câu hỏi về bản báo cáo Walt đã thực hiện sao?”

“Việc các thanh tra có câu hỏi sau khi đọc bản báo cáo khám nghiệm tử thi là chuyện bình thường.”

“À, tôi có thể giúp anh trong việc này được không? Tôi đã học hỏi được nhiều thứ chỉ với việc ở cạnh Walt, cũng như từ công việc chúng tôi đang làm.”

Anh lật tới một trang của bản báo cáo và chỉ vào một đoạn dài.

“Lọt thỏm ở giữa đoạn này, câu này viết rằng ruột và dạ dày của nạn nhân đã bị rạch mở.”

Cô cứng người lại. “Nhưng quy trình chuẩn chẳng phải yêu cầu lấy dạ dày ra, cắt mở để phân tích những gì chứa bên trong hay sao?”

“Đúng là như thế, chỉ có điều những nhát cắt này không do chồng cô thực hiện. Đó là lý do tại sao tôi cần xem xác nạn nhân. Ngay bây giờ.”

Cô dẫn anh vào trong một căn phòng nơi nhiệt độ được để rất thấp. Cảm giác thật tuyệt vời sau cái nóng kinh khủng bên ngoài.

Ra khỏi lò nướng và chui vào tủ lạnh.

Ở trên một bức tường là từng cột những cánh cửa nhỏ, đằng sau chúng là nơi các thi thể được giữ lạnh.

Southern mở một trong các ngăn tủ và kéo chiếc băng ca ra.

“Cô ấy đây,” cô nói.

Decker gật đầu và đưa mắt nhìn cô khi cô không có vẻ gì sắp rời đi. “Cảm ơn, tôi sẽ cho cô biết khi tôi đã xong.”

Cô có vẻ không chắc chắn về chuyện này, song vẫn rời khỏi phòng.

Decker quay sang thi thể khi anh đột nhiên nhận ra một điều.

Căn phòng không chìm trong ánh điện xanh.

Chẳng phải anh thấy thiếu vắng gì việc trải nghiệm hiện tượng này. Nhưng gần đây bộ óc của Decker bắt đầu thay đổi; trí nhớ của anh đôi lúc lên cơn gián đoạn, thế là anh nhất thời quên mất điều gì đó mà anh nghĩ sẽ không bao giờ quên. Và anh không thích những thay đổi như thế.

Decker nhấc tấm vải liệm khỏi cái xác và nhìn xuống Cramer.

Lần đầu tiên nhìn qua thi thể cô gái, anh vẫn chưa biết gì về quá khứ của người phụ nữ này. Giờ đây, anh biết cô là giáo viên và rất có khả năng cũng là gái mại dâm/gái dịch vụ, cho dù vẫn chưa có kết luận rõ ràng về việc đó. Và anh cũng biết quá khứ của cô gái này trước thời gian sống ở đây là một bí ẩn.

Nhưng điều anh biết chắc là có kẻ đã sát hại cô ấy.

Decker lật tới các trang báo cáo có ảnh chụp thi thể nạn nhân. Có ảnh chụp tất cả các nội tạng. Nhưng Decker chú ý tới ảnh chụp ruột non, ruột già và dạ dày. Những nhát cắt được nhắc tới trong báo cáo đã không được chụp lại, và đó là lý do Decker tới đây.

Anh sắp sửa làm một việc anh chưa bao giờ làm trước đây, một việc anh thậm chí chưa từng nghĩ mình sẽ làm, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại anh không thấy có cách nào tránh được nó.

Sau khi tìm được găng tay trong một ngăn tủ, Decker mang găng vào, đeo lên người một cái tạp dề dài, đeo khẩu trang phẫu thuật trùm lên miệng và mũi cùng cặp kính bảo hộ che mắt. Anh lấy một cái kẹp tay cầm ngắn từ khay dụng cụ lên và gỡ đường chỉ khâu vết mổ hình chữ Y, vẫn hay được gọi là “nút khâu bóng chày” vì sự giống nhau với đường chỉ trên quả bóng chày. Bên trong khoang bụng mở, nội tạng của người phụ nữ đã được để vào trong những cái túi khác nhau để tránh dịch rỉ ra.

Anh lấy cái dạ dày ra và quan sát nó từ mọi góc độ có thể. Nó đã bị cắt mở từ phía đáy, lộ ra phần bên trong như một quả bóng bị xẻ mở toang. Có vẻ Southern đã sử dụng đường mở này để kiểm tra bên trong dạ dày vì Decker không thấy vết mổ nào khác. Dù kẻ nào đã thực hiện đường rạch đó, hắn cũng đã giúp anh đỡ mất công. Anh dùng một chiếc đèn đeo trên đầu soi vào trong khoang ngực thêm lần nữa và mở cái túi đựng phần ruột ra. Ruột nạn nhân nằm cuộn lại bên trong như một con rắn đang ngủ. Anh thấy những đoạn ruột cũng đã bị rạch mở ở nhiều chỗ. Anh cố gắng hướng luồng sáng đèn chiếu vào những vị trí này. Các vết rạch đủ rộng để có thể luồn một bàn tay vào bên trong. Decker biết chắc điều này, vì chính anh đã thử làm vậy. Các vết cắt nham nhở và có vẻ vội vã, như thể kẻ sát nhân đã bị thôi thúc phải gấp gáp trong khi làm việc này, hoặc...

Hắn đã trở nên tuyệt vọng?

Decker dùng điện thoại chụp lại mọi thứ. Anh cho các nội tạng trở lại trong túi, khép khoang ngực lại, khâu lại đường khâu, kéo tấm vải phủ lên thi thể rồi đẩy nó lại vào trong ngăn tủ lạnh. Sau đó, anh bỏ găng tay, tạp dề và khẩu trang vào trong một cái thùng kim loại có ghi RÁC THẢI Y TẾ. Anh để cặp kính bảo hộ đã dùng lên một cái bàn kim loại, rồi tới chỗ chậu rửa. Anh để nước ấm và xà phòng phủ lên khắp mặt rồi nhìn chằm chằm vào chính mình trong tấm gương gắn lên tường phía trên chậu rửa.

Không thể tin nổi mình vừa làm chuyện đó.

Anh nhắm mắt lại. Cảm thấy như sắp nôn ra, nhưng anh cố gắng giữ được những thứ trong dạ dày mình ở yên chỗ.

Thật tiếc là Irene Cramer đã không thể làm điều tương tự.

Anh ra về mà không nói chuyện với Liz Southern. Anh chẳng có gì để nói với cô và anh muốn ra ngoài. Đôi chân anh lảo đảo và anh lại cảm thấy buồn nôn.

Cái nóng xộc tới tấn công khi anh mở cửa ngoài, và thật đáng ngạc nhiên, cảm giác buồn nôn bắt đầu dịu xuống. Cơ thể anh nhiều khả năng bây giờ đang tập trung vào đối phó với môi trường nóng nực.

Anh gắng đi bộ chậm chạp trở về khách sạn.

Decker lên phòng mình, lấy điện thoại ra xem lại những bức ảnh đã chụp. Chúng nét hơn nhiều, với độ phân giải cao hơn so với những bức ảnh đầy chấm sạn do Walt Southern cung cấp.

Decker có thể vừa thực hiện một bước tiến có ý nghĩa trong cuộc điều tra, nhưng khám phá này cũng đặt ra thêm rất nhiều câu hỏi.

Dạ dày và ruột nạn nhân cùng chia sẻ một đặc điểm không tìm thấy ở bất cứ nội tạng nào khác. Nếu người ta nuốt vào thứ gì đó, thứ này cuối cùng sẽ du hành tới hai điểm này. Irene Cramer đã mang thứ gì đó trong dạ dày hay ruột của mình.

Và kẻ giết cô ấy, dù hắn là ai, đã lấy nó ra từ trong người cô.