← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 17

“Ôi Chúa ơi. Anh đã làm gì?”

Jamison đang ngồi trên ghế lái của chiếc SUV họ thuê và nhìn sửng sốt vào Decker như thể anh vừa kể cho cô nghe rằng anh là một trong những kẻ sát hại Irene Cramer.

“Cô không nghe tôi vừa nói sao?” Anh nói, trông có vẻ hơi lúng túng. “Kẻ sát nhân rõ ràng đã tìm cách lấy ra thứ gì đó mà Cramer đã nuốt vào.”

“Nghe này, bất chấp bằng chứng anh đã tìm được, giả thuyết đó có vẻ hơi xa vời quá.”

“Những kẻ vận chuyển ma túy vẫn thường làm như vậy. Hoặc họ nhét túi nilon đựng ma túy vào hậu môn, hoặc họ nuốt chúng.”

“Và rất thường xuyên những cái túi đó vỡ ra và kẻ vận chuyển chết khi toàn bộ lượng ma túy đi vào cơ thể hắn.” Cô nhìn anh sắc lẹm. “Có phải đó là điều anh nghĩ không? Rằng cô ấy là người vận chuyển ma túy?”

“Đó hẳn sẽ là một câu trả lời dễ dàng, nhưng tôi không chắc liệu nó có phải câu trả lời đúng hay không,” anh trả lời. “Và còn một chuyện nữa.”

“Gì vậy?”

“Tại sao Walt Southern không nhấn mạnh chi tiết này cho chúng ta biết? Nó gần như nằm chìm nghỉm trong bản báo cáo của anh ta. Và không có bức ảnh nào chụp những nhát rạch trên các nội tạng này. Khi tôi hỏi liệu có gì khác thường hay không, anh ta đã trả lời là không.”

“Có thể anh ta không nghĩ chi tiết này quan trọng đến thế?”

“Bất cứ nhân viên pháp y nào xứng đáng với tên gọi này đều phải biết chuyện ma túy được vận chuyển trái phép trong cơ thể.”

“Đúng là có chút kỳ lạ. Vậy anh nghĩ sao?”

“Có thể anh ta cố ý không nhấn mạnh chi tiết đó hay chụp ảnh nó, và nghĩ rằng chúng ta sẽ chấp nhận những gì anh ta nói mà không tìm hiểu cặn kẽ bản báo cáo khám nghiệm."

“Nhưng tại sao anh ta lại làm thế? Đợi đã, anh có nghĩ anh ta chính là người đã giết cô gái không? Điều đó có thể giải thích về cách cô ấy bị mổ xẻ. Anh ta chỉ việc thực hiện hai cuộc giải phẫu tử thi trên cô gái.”

“Việc Southern mổ xẻ nạn nhân như thế hẳn sẽ là cách duy nhất khiến chúng ta nghi ngờ tới một người như anh ta. Vậy tại sao anh ta làm như vậy, trừ khi anh ta muốn bị bắt?”

“Không, tôi cũng thấy như vậy hơi vô lý,” Jamison bình luận. “Vậy chúng ta hãy trở lại với câu hỏi cô ấy đã mang thứ gì trong cơ thể mình.”

“Tôi đoán chúng ta có thể trở lại với những ngày tháng thời Chiến tranh Lạnh. Cô ấy có thể là một điệp viên và đã nuốt một cuộn vi phim chứa bí mật quốc gia.”

Khi Decker không trả lời, cô nói thêm, “Tôi đùa thôi. Cô ấy còn quá trẻ để có thể là một phần của Chiến tranh Lạnh.”

“Giả thiết đó có thể hợp lý đấy chứ? Chúng ta có một cơ sở rất nhạy cảm của chính quyền ở ngay kề bên.”

Jamison chậm rãi nói, “Vì chúng ta không biết gì về quá khứ của cô ấy, có thể cô ấy từng là một điệp viên.”

“Và có thể lý do cô ấy tới đây là để do thám Phức hợp Quốc phòng Douglas S. George. Nhưng cô ấy đã ở đây một năm,” anh nói thêm, vẻ băn khoăn.

“Điều gì đã khiến cô ấy mất nhiều thời gian đến vậy?” Jamison lên tiếng.

Decker gật đầu.

“Cái việc... việc anh đã làm đó... cảm giác thế nào?” Cô hỏi.

“Tôi không bao giờ muốn phải làm chuyện đó lần nữa.”

“Giờ thì sao?”

“Bogart vẫn chưa trả lời tôi. Nếu chúng ta không có được thông tin về quá khứ của cô ấy từ Cục, chúng ta cần thử theo cách khác. Cô ấy đã ở đây một năm. Có thể ai đó đã thấy hoặc nghe được gì đó đáng ngờ về quý cô này.”

“Vậy chúng ta cần nói chuyện với cư dân ở đây sao? Nhưng chúng ta đã làm vậy rồi.”

“Tôi nghĩ một số người chúng ta nói chuyện cùng đã không mấy cởi mở. Và Đại tá Sumter đang chặn cứng đường tiến của chúng ta.”

“Làm sao chúng ta khiến ông ta mở miệng được? Sau lưng ông ta là Bộ Quốc phòng. Ông ta phải làm theo lệnh.”

“Tôi không biết nữa. Hiện tại chúng ta sẽ tiếp tục xúc tiến theo các hướng khác. Chúng ta đã gặp gỡ Stuart McClellan, một ông trùm địa phương. Có lẽ chúng ta nên gặp người còn lại.”

“Ông bố của Caroline? Tôi đoán ông ta có thể biết gì đó hữu ích.”

“À, thứ nhất, ông ta là người đã thuê Hal Parker săn con sói đã giết hại gia súc của mình. Vì thế rất có thể xác nạn nhân được tìm thấy trên đất thuộc sở hữu của ông ta.”

“Anh nghĩ ông ấy biết Irene Cramer sao?”

“Đó là một trong những điều đầu tiên tôi sẽ hỏi.”

Kelly tới gia nhập cùng họ và chỉ đường cho họ tới tư gia của Hugh Dawson.

Kelly đưa mắt nhìn Decker, anh đang ngồi ở ghế trước cạnh Jamison. “Tại sao lại quan tâm tới Dawson? Anh chưa hề nói gì.”

“Vào lúc này, chúng tôi chỉ đang cố nhặt nhạnh đây đó thôi.”

“Điều đó chẳng nói lên gì cả.”

Jamison nói thêm, “Không phải chúng tôi đang kín tiếng đâu, Joe. Chúng tôi chỉ đang loanh quanh tìm manh mối trong vụ án này. Chúng tôi đã nói chuyện với đám quân nhân, thành viên Các Huynh đệ và những người quen biết Cramer. Chúng tôi đã nói chuyện với Caroline Dawson và chúng tôi tình cờ gặp bố con nhà McClellan, thế nên chúng tôi muốn gặp nốt Hugh Dawson.”

“Hai người đã gặp bố con McClellan lúc nào vậy?

“Tại nhà hàng ở khách sạn chúng tôi thuê phòng” Jamison trả lời.

“Cả hai bố con họ?”

Kelly nói với giọng bối rối tới mức Decker quay sang nhìn anh ta. “Phải. Sao vậy? Chuyện đó không bình thường à?”

Kelly nhún vai. “Về nguyên tắc, Stuart không lai vãng tới những nơi thuộc sở hữu của Hugh Dawson.”

“Còn cậu con trai?” Jamison hỏi. “Theo tôi thấy, có vẻ Shane McClellan mê mẩn Caroline.”

“Shane là một anh chàng dễ mến. Không phải loại trí thức, nhưng cậu ấy khá tốt bụng.” Anh ta hạ giọng xuống nói thêm, “Và anh nói đúng, cậu ấy mê mẩn Caroline. Cậu ấy đã như thế từ hồi chúng tôi còn bé.”

“Nhưng điều đó có thể khá phiền phức, nếu xét tới chuyện hai ông bố là đối thủ làm ăn” Decker nhận xét.

“Nghe giống Romeo và Juliet,” Jamison chen vào.

“Hay nhà Hatfield và nhà McCoy,” Decker trả lời.

“Tôi nghĩ anh nói gần đúng rồi đấy,” Kelly nói. “Nhưng cho dù họ không hợp nhau, và hai người ít nhiều đang ganh đua với nhau như Ida Simms nói, thì họ cũng không chính xác là địch thủ. Công việc làm ăn của Hugh phục vụ công nhân của Stuart. Điều đó thực ra có lợi cho cả hai người họ.”

“Thế còn về mẹ của Shane?” Jamison hỏi.

“Katherine McClellan đã chết khá lâu rồi. Ung thư. Bà ấy và Shane đã thực sự gần gũi. Gần gũi hơn nhiều so với cậu ấy và ông bố. Sau đó, chỉ còn lại hai bố con. Không phải tình thế hay họ nhất. Katherine đã đóng vai trò tấm đệm giảm chấn giữa hai người. Sau khi bà ấy qua đời, sự tình không được tốt đẹp lắm.”

“Nghe phức tạp ghê nhỉ?” Jamison nói.

Kelly gật đầu. “Chính thế.”

“Tôi đoán anh và Shane là bạn. Hai người trạc tuổi nhau.”

“Tất cả chúng tôi đều cùng học trung học với nhau. Cả Caroline. Phải, tất cả chúng tôi đều là bạn tốt. Có thể coi là không thể tách rời.”

“Trở lại vụ án, Hal Parker được Hugh Dawson thuê” Decker nói. “Để săn một con sói phải không?”

“Phải.”

“Lũ sói có gây nhiều rắc rối ở vùng này không?”

“Chắc chắn rồi. Chúng và lũ chó hoang. Sói đồng cỏ, báo sư tử. Chúng có thể hủy hoại cả một bầy gia súc.”

“Còn gì khác anh có thể cho chúng tôi biết về Hugh Dawson không?” Decker hỏi. “Anh nói ông ta to con và thích giao du nhưng có thể ngắt đầu người ta nếu cần.”

“Như vậy đã là tất cả những gì anh cần biết về ông ta rồi. Tôi sẽ để anh tự có cảm nhận của mình khi gặp trực tiếp.”

“Và anh nói vợ ông ta đã chết trong một vụ tai nạn?” Jamison lên tiếng.

Kelly gật đầu. “Chuyện đó thực bi kịch. Loại tai nạn tồi tệ nhất, vì nó giống như hệ quả tệ hại cực độ của một chuỗi các biến cố gắn kết với nhau. Maddie Dawson được tìm thấy trong xe ô tô của bà ấy trong một cơn bão tuyết và chết vì ngộ độc carbon monoxide.” Kelly lắc đầu. “May thay, nhiều khả năng bà ấy đã bất tỉnh trước khi biết chuyện gì đang xảy ra. Dẫu sao vẫn là một cách thật kinh khủng để ra đi.”

“Phải,” Decker nói. “Nhưng còn khá hơn nhiều việc đã xảy đến với Irene Cramer.”