← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 18

“Trông giống ngôi nhà trong bộ phim truyền hình Dallas , chỉ có điều là to gấp đôi.”

Jamison bình phẩm trong khi lái xe chạy theo một lối đi lát đá nằm giữa hai hàng cây to với tán lá dày.

“Stuart McClellan sống ở đâu nhỉ?” Decker hỏi.

“Ông ấy có một căn hộ trong một tòa nhà ở trung tâm London.”

“Một căn hộ?” Jamison nói. “Chẳng phải ông ấy giàu hơn Dawson sao?”

“Ông ấy đã trải qua nhiều cuộc phát triển bùng nổ rồi suy thoái, thế nên tôi nghĩ giờ ông ấy trở nên thận trọng hơn.”

“Còn con trai ông ấy?”

“Shane có một trang trại nhỏ và vài mảnh đất ở rìa tây hạt. Cậu ấy mua chỗ đó ngay sau khi quay về.”

“Từ đâu quay về vậy?” Jamison hỏi.

“Chiến đấu ở nước ngoài. Cậu ấy đã ở trong quân đội. Nhập ngũ ngay sau khi tốt nghiệp trung học. Cậu ấy thích sống đơn giản. Đi săn vào mùa săn, uống bia, làm việc cho ông bố, chịu bị quát vào mặt vì làm không đủ tốt, và cố tận hưởng cuộc sống. Việc ông bố không nghĩ cậu con trai đủ sức gánh vác hoạt động khai thác dầu của mình chẳng là bí mật với ai cả.”

“Và anh nghĩ sao?” Jamison hỏi.

“Shane không phải đồ ngốc và cậu ấy làm việc cần mẫn. Chúng tôi đã đi săn cùng nhau nhiều lần. Cậu ấy sắc sảo, tỉ mỉ và hiểu biết về những gì cậu ấy quan tâm. Chỉ là cậu ấy không để tâm tới kinh doanh. Tính cậu ấy thế rồi.”

Họ đậu xe trước ngôi nhà và ra khỏi xe. Kelly dẫn hai người lên các bậc cấp tới cánh cửa đôi lớn.

“Vậy chúng ta sẽ nhận được gì đây?” Decker hỏi. “Sự quảng giao hay một nhát dao vào lưng?”

“Tất cả phụ thuộc vào chuyện anh định hỏi ông ấy điều gì và hỏi như thế nào, tôi đoán vậy.”

“Chà, với sự tinh tế của Decker, chúng ta hãy chuẩn bị cho một con dao cắm vào cột sống thôi,” Jamison nói với nụ cười ranh mãnh dành cho đồng đội của mình.

Ra mở cửa là một phụ nữ mặc đồng phục phục vụ. Sau khi Kelly chìa phù hiệu ra, cô lùi lại để họ đi qua. Cô dẫn họ đi theo một hành lang có sàn lát ván gỗ tần bì tới trước một cánh cửa đôi bằng gỗ sồi.

Trong phòng, người đàn ông đứng dậy từ sau cái bàn đồ sộ, ông cũng cao gần bằng Decker, nhưng mảnh dẻ hơn nhiều với phần hông nhỏ gọn. Mái tóc nâu lượn sóng của ông ngả bạc khá nhiều phía trước. Mày râu ông nhẵn nhụi, với một cái mũi từng bị gãy và khi bình phục đã hơi lệch một chút. Ông mặc một chiếc áo sơ mi trắng bỏ ngoài quần jean đen. Khi người đàn ông đi từ sau bàn ra và chìa tay về phía Kelly, Decker để ý đến đôi dép màu xanh sẫm dưới chân ông ta có một chữ D hoa ở trên. Các bức tường được trang hoàng bằng đầu những sinh vật xấu số - những xác chết động vật được chế tác thành những món đồ trưng bày.

“Joe à, khỏe chứ? Cũng lâu rồi chưa gặp.”

Kelly bắt tay người chủ nhà rồi giới thiệu Decker và Jamison với Hugh Dawson.

Họ ngồi xuống trước một cái lò sưởi đá to trống không, rồi Kelly nói, “Cảm ơn ông đã gặp chúng tôi. Tôi đoán ông sẽ về vùng nông thôn trong khoảng một tháng.”

Dawson nhìn Decker và Jamison. “Tôi từng cười nhạo những con chim tuyết vẫn bay xuống phía nam trú đông. Rồi vài năm trước, Maddie đề xuất rằng chúng tôi nên trải qua mùa đông ở Australia, khi tại đó đang là mùa hè. Chúng tôi thuê một chỗ gần bờ biển. Sau khi bà ấy qua đời, tôi vẫn tiếp tục lui tới. Chúng tôi từng có những quãng thời gian thực sự tuyệt vời ở đó.”

“Những hồi ức như thế thật quan trọng” Jamison nói. “Như trị liệu vậy.”

“Phải, đúng thế. Giờ vào việc nào, tôi biết có một phụ nữ đã bị sát hại. Và Hal Parker là người tìm thấy nạn nhân.”

“Ông ta đang đi săn lùng một con sói,” Jamison nói.

“Con vật khốn kiếp đó quả thực đã giết mất hai con bò cái của tôi. Tôi đã thuê Hal để trừ khử nó.”

“Làm sao ông biết đó là một con sói?” Decker hỏi.

“Xác của nó đã được tìm thấy, với một viên đạn của Hal găm vào. Vậy rốt cuộc thì ai đã bị giết vậy?”

“Một phụ nữ tên là Irene Cramer,” Kelly nói. “Dù hẳn ông đã biết điều đó. Chúng tôi đã công bố tên nạn nhân.”

Để trả lời, Dawson chỉ về phía bàn làm việc chất đầy những cặp hồ sơ tài liệu. “Tôi đang ngập đến tận cổ trong các tài liệu tài chính. Tôi đang bận rộn với vài vụ làm ăn lớn. Tôi đã không xem hay nghe tin tức suốt một thời gian dài.”

“Nhưng ông biết về vụ án mạng” Decker nói.

“Tôi biết vì Hal đã nói với tôi.”

“Vậy ông không biết cô ấy?” Decker hỏi.

Vị chủ nhà lắc đầu. “Từng có thời tôi biết tất cả mọi người sống ở đây. Nhưng giờ có quá nhiều người tới. Không phải tôi phàn nàn đâu. Điều đó tốt cho việc kinh doanh.”

“Irene Cramer là giáo viên tại trường học của Các Huynh đệ,” Kelly nói.

“Các Huynh đệ à? Tôi có làm ăn với họ. Họ nói được làm được.”

“Thế còn về căn cứ quân sự thì sao?” Decker hỏi.

Đôi mắt Dawson nheo lại. “Trạm Không lực London hả? Có chuyện gì với nó vậy?”

“Ông cũng làm ăn với cả họ nữa đúng không?”

“Tất nhiên, nhân viên của họ vào thị trấn và lui tới các địa điểm của tôi, và chúng tôi cung cấp một phần nhu yếu phẩm cho họ. Sao vậy?”

Decker nhún vai. “Đây là một cuộc điều tra án mạng. Chúng tôi đặt câu hỏi về tất cả mọi người.”

Dawson đưa mắt nhìn Kelly. “Nhưng tại sao Cục Điều tra Liên bang lại được gọi vào cuộc trong một vụ án mạng địa phương chứ?”

Kelly nói, “Chúng tôi luôn hoan nghênh sự giúp đỡ.”

Dawson nhìn anh với vẻ nghi ngờ. “Và tôi có thể bán cầu Brooklyn cho cậu.”

“Chúng tôi đã gặp con gái ông” Jamison chen vào. “Hẳn ông rất tự hào về cô ấy.”

Dawson mỉm cười. “Chả mấy nữa nó sẽ điều hành cả thế giới. Và khi nhìn lại, những gì tôi đã làm chỉ như đất dưới chân nó.”

“Cô ấy đang hẹn hò một người đàn ông có tên Stan Baker” Decker nói. “Chúng tôi cũng đã gặp anh ta.”

Ánh sáng như sầm xuống trong đôi mắt Dawson. “Vậy sao? À, tôi đứng ngoài chuyện đó. Con bé đã lớn và có thể đưa ra những quyết định của chính nó, nhất là về chuyện đàn ông.”

Jamison nói, “Chao ôi, tôi ước gì bố tôi cũng được khai sáng như thế. Tôi đã ở tuổi ngoài ba mươi mà vẫn nhận được thư điện tử cùng những cuộc điện thoại chi tiết về những mối quan hệ cá nhân của mình.”

Dawson mỉm cười hết cỡ. “Ồ, tôi cũng đã từng thử nhúng mũi vào chỗ này chỗ kia. Đến lần thứ tư thì mũi tôi bị xẻo phăng đi, tôi nghĩ, được rồi mình dừng ở đây thôi. Chả đáng.” Biểu cảm của ông ta trở nên tối sầm. “Rồi sau khi Maddie qua đời...” Một sự im lặng gượng gạo kéo dài, mãi tới khi ông ta nói, “Còn điều gì khác mà các vị muốn hỏi tôi không?” Ông ta liếc mắt về phía đống giấy tờ trên bàn làm việc.

“Theo chúng tôi biết, con trai ông đã tự sát?” Decker hỏi.

Dawson lập tức trở nên căng thẳng. “Phải, nó đã chọn lối thoát của kẻ hèn nhát. Nhưng chuyện đó thì có liên quan quái gì chứ?” Ông ta gắt gỏng, trừng mắt nhìn Kelly, người có vẻ sửng sốt trước câu hỏi của Decker.

Decker nói, “Chúng tôi cũng được biết ông và Stuart McClellan là những người bạn chí thân.”

Dawson giận dữ nhìn Decker vài giây, rồi phá lên cười. “Tôi không nghĩ anh lại có khiếu hài hước cơ đấy. Thực ra, mối quan hệ giữa chúng tôi đã bị phóng đại lên thái quá. Tôi không định nói rằng ông ta và tôi sẽ cùng nhau đi du lịch. Nhưng thị trấn đang phát triển bùng nổ, cả hai chúng tôi đều đang kiếm tiền rất nhanh. Và chúng tôi không cạnh tranh. Chúng tôi bổ trợ cho nhau thì đúng hơn.” Giọng nói của vị chủ nhà trở nên đầy chất công việc. “Chuyện này không liên quan gì tới việc cô gái bị giết cả, phải không?”

“Như tôi đã nói, chúng tôi đưa ra rất nhiều câu hỏi với hy vọng tìm ra một lối đi.”

“Tôi thấy các vị như thể đang đào bới trong bùn để tìm vàng.”

“Sự tình luôn có vẻ như thế ngay trước khi ta tìm trúng mạch vàng” Decker trả lời.

Jamison nói, “Chúng tôi đã gặp Stuart McClellan và Shane, con trai ông ấy. Cả con gái ông cũng có mặt. Tại khách sạn nơi chúng tôi đang ở. Đó là một trong số các cơ sở kinh doanh của ông.”

“Vậy thì sao?” Dawson hỏi.

“Ông có suy đoán nào về việc tại sao bố con McClellan lại có mặt ở đó không?” Jamison hỏi. “Caroline có vẻ ngạc nhiên khi thấy họ.”

“Đây là một đất nước tự do. Họ có thể đi bất cứ nơi nào họ muốn.” Dawson mỉm cười. “Và, quái quỷ thật, tôi cũng không phiền nếu ông già Stuart bỏ ít tiền mặt vào túi tôi.”

“Shane có vẻ rất có cảm tình với Caroline,” Jamison nhận xét.

Dawson đứng dậy. “Vậy đấy, rất vui được gặp các vị. Gặp lại nhau sau nhé.”

Những người khác đứng dậy theo, song Decker vẫn ngồi.

“Con gái ông đang ra giá mua lại tòa nhà chung cư nơi Irene Cramer đã sống. Ông có biết việc đó không?”

“Caroline không cần phải báo cáo mọi việc nhỏ nhặt với tôi. Chúng tôi đang cố thu mua các bất động sản. Và lúc này là thời điểm tốt để làm việc đó. Hàng vẫn còn tương đối rẻ.”

“Nhưng hẳn giá sẽ tăng trong giai đoạn phát triển bùng nổ,” Jamison nói.

“Lần trước, nơi này cũng đã phát triển bùng nổ. Thế rồi sau vài năm, mọi thứ nhao cả xuống địa ngục.” Dawson ngừng lời và xoa cằm. “Các vị biết gì về khai thác dầu bằng cắt phá thủy lực nhỉ?”

Jamison nói, “Chỉ những gì chúng tôi đọc được trên báo, nghĩa là không nhiều.”

“Chúng tôi ở đây sản xuất ra nhiều dầu hơn bất cứ bang nào khác trừ Texas. Nhưng khai thác bằng cắt phá thủy lực có hai mặt trái. Thứ nhất, ta sẽ bị tràn ngập bởi dòng người đổ tới vì việc làm được trả hậu, và ma túy, mại dâm, các loại tội phạm khác cùng những thứ thối tha tương tự ào tới. Và ta không thể xây nhà ở, trường học, đường sá, cửa hàng cũng như tất cả những thứ khác người ta muốn đủ nhanh. Rồi còn mặt trái thứ hai. Ta có những vụ suy thoái. Lần gần đây nhất, giá dầu rớt thủng sàn chỉ sau một đêm rồi ở yên đó vì OPEC tăng sản lượng để hất cẳng các nhà khai thác bằng cắt phá thủy lực khỏi cuộc chơi. Lúc ấy, mọi hoạt động quanh đây đều bị đóng cửa, thực sự là tất cả. Tôi đã gần như mất nhẵn tới đồng xu cuối cùng. Nhưng đó cũng là cách để McClellan thực sự thâu tóm các khu mỏ đá phiến ở quanh vùng này.”

“Ý ông là sao?” Jamison hỏi.

“Khi ngành công nghiệp khai thác dầu bằng cắt phá thủy lực thực sự trở thành món thời thượng, một thời gian trước, các ông lớn mò tới đây trang bị tới tận răng. Và họ ngấu nghiến về lấy mọi đề nghị cho thuê đất và trả giá cực cao để giành lấy chúng. Nhưng khi đến chu kỳ suy thoái, cả đám này đều phủi tay bỏ cuộc và McClellan mua lại các hợp đồng thuê của họ với giá chỉ bằng một phần trăm so với trước đó. Và ông ta tổ chức mô hình làm ăn của mình thật chỉn chu, thế là có vẻ như với ông ta không còn những cuộc phát triển bùng nổ rồi suy thoái nữa.”

Jamison nói, “Điều đó vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi về giá cả hiện tại ở đây.”

“À, bất chấp chuyện làm ăn của McClellan đang suôn sẻ, dân tình hiện đang trở nên hết sức chộn rộn, chờ đợi một cú bổ chửng nữa xảy ra. Thế là tình hình tạo ra cơ hội cho những kẻ kinh doanh mạo hiểm.”

“Nhưng vài năm trước ông thiếu chút nữa đã rút lui khỏi thị trường này,” Kelly bình luận.

Dawson trừng mắt nhìn anh ta. “Maddie không muốn sống ở đây thêm nữa. Bà ấy đã cùng tôi trải qua cảnh vào sinh ra tử. Chu kỳ suy thoái cuối cùng đã tới, sau đó mọi thứ bắt đầu hồi phục trở lại. Nhưng, đến lúc ấy, vợ tôi đã chịu đựng quá đủ. Bà ấy đã hạ quyết tâm sẽ rời đi. Chúng tôi còn một ít tiền. Vậy là chúng tôi dự định sẽ mua một biệt thự nhỏ ở Pháp và sống những năm tươi đẹp của mình tại đó. Nhưng rồi...”

“Chúng tôi được biết bà nhà qua đời trong một vụ tai nạn” Jamison nói.

Dawson gật đầu. “Lúc đó, tôi đang ra nước ngoài, và bà ấy bị trượt khỏi đường trong một cơn bão tuyết. Bà ấy không nhận ra là phần sau chiếc xe đã đụng vào một gờ bảo vệ. Nó bị bẻ gập và làm tắc ống xả của chiếc xe” Dawson nói, vẻ đau buồn hiện rõ trên đôi mắt. “Bà ấy đã hít vào tất cả thứ khí thải đó. Và... qua đời.”

“Tại sao lúc ấy ông lại ra nước ngoài?” Decker hỏi.

“Tôi đi mua nhà tại Pháp. Caroline đi cùng tôi.”

“Vậy là cô ấy cũng dự định tới đó sống với ông bà?”

“Con bé cũng phát chán nơi này. Một khởi đầu mới mẻ về mọi mặt, đó là điều Maddie muốn.” Ông liếc nhìn Decker. “Nhưng, lại hỏi lần nữa, tại sao những chuyện như thế lại có liên quan tới cuộc điều tra của anh chứ?”

Decker đứng dậy. “Tôi giữ quan điểm mọi thứ đều có liên quan cho tới khi không phải là thế.”

“Và anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi lúc trước. Tôi vẫn không hiểu tại sao người từ Cục như các anh lại được gọi vào cuộc vì một vụ án mạng địa phương.”

“À, về cái đó, tôi cũng như ông thôi,” Decker nói trong khi đi ra cửa.