CHƯƠNG 19
Trong khi chạy xe trở lại thị trấn, Jamison liếc mắt sang Decker và nói, “Anh cần cho Kelly biết những gì anh đã phát hiện được.”
Decker liền kể với Kelly điều anh đã làm với thi thể của Cramer.
Đôi mắt anh chàng thanh tra địa phương càng lúc càng mở to hơn trong khi Decker nói.
“Được rồi, tôi tưởng mình biết hết rồi, nhưng quả tình anh vừa nâng nó lên một cấp độ mới.”
“Tôi có thể nói với anh rằng tôi cũng chẳng mong thế đâu.”
Kelly nói, “Anh thực sự nghĩ cô ấy đã mang thứ gì đó trong cơ thể sao?”
“Điều đó sẽ giải thích được vì sao ruột và dạ dày cô ấy bị rạch mở ra. Tôi nghĩ phần còn lại của cuộc giải phẫu tử thi mà kẻ sát nhân thực hiện chỉ nhằm che giấu việc đó.”
“Chắc hẳn phải là một lượng ma túy lớn đủ để hắn phải ra tay giết người.”
Jamison lắc đầu. “Nhưng thời nay anh đâu cần những 'con la-người' để vận chuyển ma túy nữa. Dịch vụ Bưu chính Hoa Kỳ đảm nhiệm việc đó một cách vô tình. Hay FedEx. Hay UPS.”
“Vậy nên tôi không nghĩ thứ được giấu là ma túy” Decker trả lời, khiến Jamison há hốc miệng.
“Vâng, cảm ơn vì đã chia sẻ, Decker,” cô cằn nhằn.
Anh lại nhìn Kelly. “Hãy nói gì với tôi đi nào. Anh biết Walt Southern rõ tới mức nào?”
“Tương đối. Sao?”
“Chỉ là hỏi vậy thôi.”
Jamison nhận được một cái nhìn từ anh ngụ ý không được bình luận thêm.
“Còn bây giờ, chúng ta hãy đi làm một việc đáng lẽ phải làm rồi,” Decker nói.
“Gì vậy?” Kelly hỏi.
“Tới hiện trường tội ác,” Jamison trả lời.
Đó quả là một phong cảnh đẹp đến nín thở, nó chỉ bị làm xấu đi bởi mục đích của chuyến ghé thăm.
Decker nhìn cặn kẽ quanh vị trí nơi thi thể của Cramer được tìm thấy. Đằng xa, người ta có thể thấy những cái gò nhô lên của vùng Đất Xấu. Bầu trời hôm nay trong xanh nhất kể từ khi hai người tới vùng này. Về phía bắc là Saskatchewan, về phía tây là vùng đất Montana rộng lớn.
Decker chẳng quan tâm tới cả hai. Điều duy nhất anh để tâm đến là dải đất nhỏ ở Bắc Dakota này, nơi ai đó đã bỏ lại cái xác của Irene Cramer. Trong lúc đưa mắt nhìn quanh, tâm trí anh đang phân tích cả triệu yếu tố khác nhau. Có thể chỉ một trong số chúng có tầm quan trọng nào đó trong cuộc điều tra, nhưng anh buộc phải xem xét qua tất cả để đi tới kết luận. Đây dường như là một nơi vừa phù hợp vừa không phù hợp để tìm thấy một cái xác. Phù hợp ở chỗ nơi này hoang vắng và hẻo lánh, như thế thật tốt cho việc vứt bỏ những cái xác phiền phức mà không bị trông thấy. Nhưng không phù hợp ở chỗ không gian trống trải rộng lớn thế này không cung cấp bất cứ sự che chắn nào cho kẻ vứt xác. Người ta có thể nhìn xa hàng dặm theo đúng nghĩa đen. Nhưng vào ban đêm thì có thể là một câu chuyện hoàn toàn khác.
“Có gì ở gần đây nhỉ?” Anh hỏi Kelly, người đang tựa vào chiếc SUV. Jamison lượn sang bên phải Decker và nhìn chăm chú vào nơi Cramer được phát hiện ra.
“Trang trại gia súc của Hugh Dawson nằm ở đằng đó.” Kelly chỉ về phía tây. “Cách đây chừng ba cây số. Đó là một trang trại lớn. Đất đai ông ta bạt ngàn. Nhưng quanh đây thì chẳng thiếu gì đất.”
“Dawson nói người ta đã tìm thấy con sói. Ở đâu vậy?”
“Cách chỗ này khoảng ba trăm mét. Viên đạn của Parker vẫn nằm trong người nó, như Hugh đã nói. Con vật quỷ quái đó rất lớn. Nếu Hal tới muộn hơn, gã háu đói đó chắc hẳn đã cắn xé tan tành cái xác của Cramer. Trong chuyện đó, chúng ta đã gặp may.”
“Ông ta có nói tại sao lại tới săn lùng con sói ở chính chỗ này không?” Jamison hỏi, lúc này cô đang quỳ gối xuống và xem xét tỉ mỉ hơn mặt đất nơi cái xác đã nằm.
“Ông ta nói với tôi rằng đã lần theo dấu nó suốt ba đêm. Ông ta đã khoanh vùng một loạt địa điểm cần kiểm tra dựa trên thói quen săn mồi của con vật. Tôi cũng đi săn, nhưng không như Hal. Ông ta là thợ săn chuyên nghiệp thực sự. Có thể lần ra dấu vết của bất cứ thứ gì ở bất cứ đâu. Dựa trên phân tích đó, ông ta nói khu vực này là địa điểm dễ hạ con sói. Ông ta đã có mặt tại vị trí được khoảng hai giờ trước khi phát hiện thấy con mồi và bắn phát đạn kết liễu.”
“Chúng ta có chắc rằng chính con sói đó đã tấn công gia súc không?”
“Có, người ta tìm được thịt gia súc trong dạ dày nó.”
“Có dấu vết nào quanh xác Cramer không? Dấu chân, vết bánh xe hay bất cứ thứ gì tương tự?”
“Chúng tôi đã kiểm tra nhưng phiền một nỗi đã có một cơn mưa lớn bắt đầu đúng lúc Hal tìm ra cái xác. Nếu từng có dấu vết nào thì chúng cũng bị cơn mưa rửa trôi mất rồi.”
“Và Parker không nói đã thấy dấu vết gì trước khi mưa rơi xuống sao?” Decker hỏi.
“Không. Và đó là lý do còn lại khiến tôi không nghĩ từng có bất cứ dấu vết nào. Ông ấy là một thợ săn và người truy vết dày dạn kinh nghiệm. Nếu có dấu vết nào, hẳn ông đã phát hiện ra và nói với chúng tôi rồi.”
“Thế thì việc cái xác chưa bị động vật đụng chạm đến có thể vì nó chỉ vừa bị vứt ở đây không lâu trước khi Parker tìm thấy, như anh đã giả định trước đây, Decker,” Jamison nói. “Như vậy, chúng ta đã gặp may.”
“Và có thể con sói có mặt ở khu vực này vì nó ngửi thấy mùi xác chết,” Kelly nói thêm. “Nhưng điều đó không giải thích được hiện tượng nhiễm côn trùng.”
Decker nói, “Xác cô gái có thể đã được giữ ở nơi khác, nơi ruồi nhặng, côn trùng có thể xâm nhập vào nhưng động vật hoang dã thì không.”
“Nhưng tại sao kẻ giết người lại mất công làm thế?” Kelly hỏi.
“Có thể hắn muốn gây khó khăn cho việc xác định thời điểm tử vong, khiến công việc của chúng ta phức tạp hơn. Và nếu có thứ gì đó trong cơ thể cô gái mà hắn muốn lấy, việc này hẳn sẽ tốn thời gian và hắn không thể mổ xẻ nạn nhân trong khi cô ấy còn sống. Ít nhất, tôi hy vọng hắn không làm thế.”
Jamison nói, “Còn ai khác quanh đây đã thấy hay nghe được gì không?”
Kelly lắc đầu. “Không, chỉ có Hal. Tôi không nghĩ còn người nào khác ở gần nơi này vào thời gian đó trong đêm.”
“Parker sống cách chỗ này bao xa?” Decker hỏi.
“Cách đây khoảng bốn mươi lăm phút.”
“Được, chúng ta hãy tới nghe câu chuyện của ông ta.”