← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 20

Con đường dài, bụi bặm và phơi mình ra dưới những cơn sóng nhiệt rập rờn dưới một mặt trời dường như ở gần Trái đất hơn mức cần thiết.

Ở đằng xa, ba người có thể thấy những tháp khoan đang bơm dầu lên và cả một biển những ngọn lửa khí đốt đang cháy rực phụt thẳng vào khí quyển. Họ chạy qua một chiếc xe bồn đã rẽ khỏi con đường và đang phóng qua địa hình trông có vẻ như đất canh tác.

“Anh ta đang làm cái quái gì thế?” Jamison, người đang cầm lái chiếc SUV, lên tiếng hỏi.

“Đổ nước muối thải,” Kelly trả lời, trông đầy tức giận. “Một phần của lượng nước muối phụt ngược lên theo đường ống sau khi được bơm xuống để cắt phá thủy lực đá phiến sét. Việc gã lái xe tải đó đang làm là phạm pháp. Hắn sẽ hủy hoại khả năng canh tác của khu đất đó mãi mãi vì muối phá hỏng đất vĩnh viễn. Bọn họ luôn đổ bừa thứ thối tha đó ra chỉ để tiết kiệm thời gian và đỡ phiền cho bản thân. Chúng tôi phạt họ tưng bừng và họ vẫn tiếp tục làm thế.”

“Còn bao xa nữa?” Decker hỏi.

“Ngay đằng trước, bên trái.”

Họ rẽ vào đoạn đường uốn cong và một ngôi nhà nông trại khiêm tốn hiện ra trong tầm mắt. Một chiếc xe bán tải cũ kỹ tàn tạ màu xám đậu bên ngoài.

“Parker có người thân nào không?” Jamison hỏi.

“Không. Vợ ông ta đã chết. Các con ông ta đều đã lớn và đi nơi khác cả.”

Trong khi họ ra khỏi chiếc SUV, Decker đưa mắt nhìn xuống tấm dán trên thanh chống va đập đằng sau chiếc bán tải của Parker.

KIỂM SOÁT SÚNG NGHĨA LÀ DÙNG CẢ HAI TAY.

Kelly đi đầu, anh bước lên các bậc cấp bằng ván gỗ.

Cánh cửa trước đang mở hé. Thấy vậy, cả ba người lập tức rút súng ra theo bản năng.

Kelly gọi với vào qua khoảng mở. “Hal? Tôi là Joe Kelly đây. Ông ở trong đó chứ? Ông ổn chứ? Chúng tôi muốn hỏi ông vài câu.”

Có âm thanh từ bên trong vọng ra nhưng nghe không rõ.

“Hal? Ông không sao chứ?” Kelly lại gọi. Anh nhìn sang Decker. “Có chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây vậy?”

Decker nhìn anh. “Anh quyết định đi. Chúng ta vào trong chứ?”

“Chứ sao nữa.” Kelly đi đầu, dùng bàn tay còn rảnh đẩy cánh cửa mở hẳn ra, và cả ba người cùng xông vào trong.

Căn phòng ngoài bày biện sơ sài với một khẩu súng bắn đạn bi Remington, một khẩu súng trường Winchester để trên một chiếc giá gắn trên tường, và hai cái cần câu để tựa vào góc. Một lon bia đã mở để trên bàn cạnh một chiếc ghế tựa. Nhưng không thấy bóng dáng Parker đâu.

“Hal?” Kelly lại gọi to.

Decker quan sát không gian trong phòng, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải. Có vẻ như Parker vừa đứng đó và mới ra khỏi phòng. Tivi vẫn còn bật. Những âm thanh họ nghe thấy phát ra từ đây.

Trên một bức tường có một dãy những bức ảnh. Decker đưa mắt nhìn qua từng bức. Đó là ảnh chụp Parker cùng các thành viên của các nhóm đi săn khác nhau bên xác những con vật to lớn, đã chết.

“Trong bức ảnh đó là Shane,” Decker nói.

Kelly gật đầu. “Phải, họ đi săn cùng nhau rất nhiều. Tôi có mặt trong bức ảnh kia kìa. Săn được một con hươu đực trưởng thành trong chuyến đó,” anh nói thêm, chỉ vào một bức ảnh khác. Kelly nhìn quanh. “Tôi không thích chuyện này chút nào. Ông ta hẳn sẽ không để cửa mở như vậy.”

“Ông ta còn chiếc xe nào khác ngoài chiếc bán tải không? Jamison hỏi.

“Ông ta có một chiếc mô tô địa hình bốn bánh. Thường để nó trong căn lán đằng sau.”

Họ nhanh chóng kiểm tra ngôi nhà, gồm cả phòng ngủ nhỏ nhưng không tìm thấy ai trong đó.

“Giường vẫn còn gọn nguyên,” Kelly nhận xét.

Decker quay ra phòng ngoài và sờ vào lon bia trên bàn. “Ấm. Ông ta có uống vào ban ngày không?”

“Hal Parker mà tôi biết thì không”

Decker đi vào bếp, xỏ một đôi găng tay cao su anh lấy trong túi áo ra, và mở máy rửa bát. Trong đó có một chiếc đĩa, một bộ dao dĩa và một ly thủy tinh. Anh đưa mắt sang Jamison vừa đi theo anh. “Bữa tối hôm qua. Bia uống trong khi xem tivi. Cho dù chuyện gì đã xảy ra, tôi nghĩ nó diễn ra vào tối qua.”

Tiếp theo, anh nhìn hai ly uống rượu và một chai vang đã vơi một nửa trên quầy. “Một lon bia nhưng hai ly rượu vang. Thế nghĩa là sao?”

“Ai đó xuất hiện trong khi ông đang uống bia và xem tivi chăng?” Kelly phỏng đoán. “Hai người họ mở chai rượu vang và uống. Rồi hoặc kẻ đó đã tấn công Hal, hoặc một người khác vào đây tấn công ông cùng người kia. Nhưng tôi không biết đó có thể là kẻ nào.”

“Ông ta có kẻ thù không?” Jamison hỏi.

“Chưa bao giờ thấy ai nói một lời thù địch với ông ta. Tất cả mọi người đều thích Hal.”

“Chúng ta hãy kiểm tra căn lán,” Decker nói.

Ba người ra ngoài tới chỗ căn lán nhỏ bằng ván gỗ. Nó có một cửa cuốn không được khóa. Vẫn xỏ đôi găng tay cao su, Decker cẩn thận nâng cánh cửa lên, đẩy nó cuộn lên theo các thanh ray được tra dầu cẩn thận, trong khi hai người còn lại đứng sẵn sàng súng chĩa vào khoảng mở, nhắm vào bất cứ thứ gì có thể lộ ra.

Có một chiếc mô tô địa hình bốn bánh Honda để trong khoảng không gian nhỏ đó.

Decker nửa trông đợi sẽ thấy xác Hal Parker trong đó.

Parker không có bên trong.

Nhưng có một cái xác khác.

Cô gái ở trên chiếc mô tô, nằm úp sấp người về phía trước, phần thân trên và đầu cô gái nằm đè lên tay lái, hai chân xoạc ra phía sau. Cô gái mặc một chiếc váy ngắn và áo bó sát, cổ khoét sâu ngắn ngủn, đi tất đen cao tới đùi và giày có gai trang trí.

Bên phải đầu cô gái là một cái lỗ đẫm máu, nơi một viên đạn đã kết liễu tính mạng cô.

Cả ba người chỉ biết nhìn vào thi thể không rời mắt trong vài khoảnh khắc.

“Cô ấy còn trẻ, có vẻ chỉ mới ngoài hai mươi,” Decker nhận xét trong khi nhìn chằm chằm vào thi thể. Anh đưa mắt nhìn Kelly. “Anh biết cô gái này là ai chứ?”

Kelly gật đầu, khuôn mặt tối sầm. “Cô ấy là Pamela Ames, con gái lớn của Susan và Milton, sống ở Cư xá.”

“Nhưng cô ấy không vận quần áo như những phụ nữ khác tại đó,” Jamison chỉ ra. “Cô ấy ăn mặc rất khêu gợi.”

“Và tôi tự hỏi tại sao?” Decker nói.