CHƯƠNG 21
Trong lúc quan sát suốt chiều rộng căn phòng chính của Đồn Cảnh sát London, Decker cảm thấy như đã trải qua chuyện này trước đây rồi, và vì một lý do khủng khiếp. Milton cùng Susan Ames đang ngồi trên hai chiếc ghế lưng thẳng sau khi được thông báo về vụ giết hại con gái họ. Họ đã xem và nhận diện xác cô gái tại nhà tang lễ.
Nhiều năm trước, Decker đã thấy thi thể của vợ, con gái cùng người anh vợ trong ngôi nhà của họ tại Burlington, Ohio. Anh đã gọi cảnh sát rồi ngồi trên sàn phòng tắm nhìn chằm chằm vào con gái mình. Molly Decker đã bị trói vào bồn cầu bằng dây thắt lưng chiếc áo choàng tắm của cô bé sau khi kẻ sát nhân đã dùng chính nó để siết cổ con bé đến chết. Decker đã ngồi đó với khẩu súng công vụ trong tay. Cuối cùng, anh đã nhét nòng súng vào miệng và nghiêm túc nghĩ tới chuyện ăn một viên đạn chì và chết cùng họ. Nhưng một điều gì đó, anh không biết chắc là gì, đã ngăn anh lại.
Sau tổn thương não anh gặp phải, tính cách anh cũng đã thay đổi. Anh không còn khéo léo trong những khoảnh khắc như thế này, những lúc cần tới sự tinh tế và đồng cảm. Anh thường nói những điều không thích hợp hay có những cử chỉ sai lầm. Chỉ là một sự mất kết nối anh không thể nào kiểm soát được.
Anh tập trung trở lại vào cặp vợ chồng Ames đang đau khổ. Thường anh sẽ để công việc này cho Jamison. Lúc này, cô đang ngồi cạnh anh và cũng đang quan sát hai vợ chồng Ames. Cô chạm vào tay anh và bắt đầu nói gì đó, nhưng đúng lúc ấy Decker đứng dậy và bước tới chỗ hai con người đang choáng váng. Anh quỳ gối xuống trước mặt họ.
Jamison lo sợ theo dõi, hẳn nhiên nghĩ rằng đồng đội của cô không đủ khả năng để xử sự với cặp cha mẹ đang đau khổ.
Susan Ames như đã già đi cả chục tuổi kể từ lần cuối anh gặp. Khuôn mặt người phụ nữ hóp vào, đôi mắt vằn đỏ, đôi bàn tay run rẩy, khuôn ngực gầy gò phập phồng không đều đặn. Chiếc khăn của chị đã rơi xuống mà chị dường như không hề nhận ra.
Milton chỉ nhìn đăm đăm xuống hai bàn tay, đôi mắt đỏ lựng vì những giọt nước mắt đã rơi.
Susan chăm chú quan sát Decker khi anh nhặt cái khăn lên và đưa nó cho chị.
Khi các ngón tay chị nắm lấy cái khăn, anh nói, “Tôi rất tiếc.”
Susan gật đầu. “Con bé... con bé rất thông minh. Nó đã có thể...” Chị lắc đầu, không thể nói hết câu.
Decker hắng giọng và nói, “Tôi từng có con gái. Cô bé cũng rất thông minh và đã có thể làm được bất cứ điều gì nó muốn. Nhưng có kẻ đã tước mất cơ hội ấy của con gái tôi.”
Lúc này, Milton nhìn Decker như thể giờ mới thấy anh lần đầu tiên.
Decker nói tiếp. “Và tôi đã bắt được kẻ đó. Tôi sẽ làm điều tương tự cho con gái anh chị vì cô ấy xứng đáng được thế.”
Susan chậm rãi gật đầu và thì thào, “Cảm ơn anh”.
Jamison ngồi đó, sững sờ trước những gì cô đang chứng kiến. Khi Decker quay sang cô, cô cố gắng trưng ra biểu cảm bình thường, nhưng cô đã không đủ nhanh. Anh không phản ứng gì trước chuyện này.
Anh đứng dậy và nói với hai vợ chồng Ames, “Tôi biết đây thực sự là một thời điểm nghiệt ngã, nhưng chúng tôi càng sớm có được ít nhiều thông tin từ hai người thì chúng tôi càng có thể bắt được kẻ đã gây ra tội ác này sớm hơn.”
Milton chỉ ngồi đó, nhưng Susan gật đầu. “Chúng tôi hiểu.”
Kelly xuất hiện trên ngưỡng cửa đã lắng nghe được phần cuối cuộc nói chuyện. “Vậy hai người sẵn sàng rồi chứ?” Anh khẽ hỏi.
Hai vợ chồng Ames đứng dậy như thể bị buộc vào nhau và đi theo họ dọc hành lang tới một căn phòng nhỏ không cửa sổ, có kê một cái bàn hình chữ nhật và bốn chiếc ghế, mỗi bên bàn hai chiếc. Tất cả cùng ngồi xuống trừ Decker. Anh đứng tựa vào tường, hai cánh tay vạm vỡ khoanh lại trước khuôn ngực rộng.
“Câu hỏi hiển nhiên nhất: có mối liên hệ nào giữa Hal Parker và con gái anh chị không?” Kelly hỏi, cuốn sổ ghi chép nhỏ của anh mở ra, bút chực sẵn.
“Theo tôi biết thì không” Susan nói. “Anh biết đấy, chẳng có lý do nào cả. Ông ta chưa bao giờ làm việc cho chúng tôi. Chúng tôi không cần ông ta. Ông ta không bao giờ tới khu Cư xá. Con gái tôi không bao giờ nhắc tới ông ta.”
“Được rồi,” Kelly nói. “Lần cuối cùng chị thấy Pamela là lúc nào?”
Trước câu hỏi này, Susan lúng túng đưa mắt nhìn chồng.
Decker nói, “Chúng tôi tìm thấy cô ấy vào lúc tầm một giờ chiều. Đánh giá sơ bộ về thời điểm tử vong là khoảng chín giờ tối qua. Như vậy, có một khoảng thời gian dài vắng mặt.”
Milton ngước nhìn lên, đôi mắt ầng ậng nước. “Con bé đã rời khu Cư xá. Pammie đã rời bỏ chúng tôi.”
“Chuyện này xảy ra khi nào vậy?” Kelly hỏi, rõ ràng đang ngạc nhiên. “Tôi không biết gì cả.”
“À, chúng tôi không công bố khi có người rời khỏi,” Susan nói, lấy lại thái độ chừng mực và nghiêm túc hơn. “Đó không phải là điều chúng tôi muốn nghĩ đến nhiều.”
“Và chuyện đó rất hiếm khi xảy ra,” Milton vội vã nói thêm. “Nhưng chúng tôi không thể giữ một người lại trái với ý nguyện của họ, không thể làm điều đó khi họ đã trưởng thành. Chúng tôi sẽ không bao giờ làm vậy.”
“Nhưng chúng tôi đã khuyên nhủ con bé, chúng tôi đã cố chỉ cho nó thấy việc đó sẽ không tốt ra sao,” Susan nói.
“Chúng ta hãy trở lại với chuyện đã xảy ra với con gái hai vị,” Decker nói.
Lúc này, đôi mắt của cả Milton lẫn Susan đều đã ướt nhòe bởi những giọt nước mắt mới ứa ra.
Jamison đưa cho hai vợ chồng họ mấy chiếc khăn giấy Kleenex để lau mắt.
“Pammie cảm thấy... buồn chán với cuộc sống ở khu Cư xá,” Milton bắt đầu. “Và bởi thế, chúng tôi để con bé tới sống với gia đình em họ tôi tại San Antonio vào năm ngoái. Nó đã nếm trải... cuộc sống bên ngoài. Có vẻ nó rất thích chuyện đó. Khi con bé quay về, nó nói với chúng tôi nó muốn rời đi, trở lại San Antonio và đăng ký vài lớp học, tìm một việc làm và...”
"... bắt đầu sống cuộc đời của nó,” Susan kết thúc câu nói.
“Nhưng sau đó, hai người đã cố thuyết phục con gái từ bỏ ý định,” Jamison nói. “Như chị đã nói.”
“Và chúng tôi đã không thành công, như chúng tôi cũng đã nói,” Susan cương quyết trả lời.
“Chính xác thì con gái hai người đã rời Cư xá khi nào vậy?” Kelly hỏi.
“Một tháng trước,” Milton trả lời cộc lốc.
“Nhưng cô ấy đã không tới San Antonio,” Decker chỉ ra. “Cô ấy vẫn ở đây. Trừ khi con gái hai người đã tới đó rồi trở lại.”
“Nó... nó vẫn chưa đi,” Milton khẽ nói.
“Cô ấy đang chờ gì vậy?” Jamison hỏi.
Milton đang sắp trả lời thì Susan hắng giọng. Người chồng liếc nhìn vợ, chị đang nhìn chồng chăm chăm với biểu cảm cứng nhắc tới mức cứ như thể chị đã biến đổi từ da thịt thành gỗ đá vậy.
Milton ngậm miệng lại và nhìn đi chỗ khác trong khi Decker chăm chú quan sát những tương tác này.
Susan nói, “Chúng tôi... chúng tôi sống một cuộc sống cộng đồng ở đây, và không có tài sản cá nhân, nhưng chúng tôi có thể đề nghị cộng đồng cung cấp cho con gái chúng tôi phương tiện để đi tới San Antonio và cho nó chút tiền cho tới khi nó có thể tự lập.”
“Nhưng các vị đã không làm thế,” Jamison nói.
Susan chỉ có thể lắc đầu.
Milton nói, “Chúng tôi đã nghĩ đó sẽ là một cách để khiến con bé... trở về.” Lúc này, anh ta đã sụp đổ hoàn toàn và gục trán xuống bàn, cả thân mình run rẩy. Chị vợ không nhìn nhưng dịu dàng vỗ lên lưng anh ta.
Decker đưa mắt với Kelly và nói, “Chúng tôi sẽ phải kiểm tra quá trình đi lại, bạn bè của con gái hai người, tìm hiểu xem cô ấy có việc làm hay không. Cô ấy đang sống ở đâu và liệu con gái hai người có mối liên hệ nào với Hal Parker hay không.” Anh dừng lời và nhìn chăm chăm vào Susan. “Lúc trước, chị đã nói là Parker không bao giờ tới chỗ Cư xá. Nhưng rồi lại nói ở chỗ mình không cần đến ông ta, như vậy, chị biết ông ta làm gì để kiếm sống. Chị có quen Hal Parker không, chị Ames?”
Người phụ nữ liếc mắt sang anh chồng, vẫn đang cúi gục xuống lặng lẽ khóc.
“Tôi... tôi biết ông ta, phải. Không như Milton, tôi... tôi không phải luôn luôn ở Cư xá. Khi còn trẻ hơn, trẻ hơn nhiều, tôi sống ở London cùng bố mẹ. Hal nhiều tuổi hơn tôi, nhưng gia đình chúng tôi là láng giềng, vì thế tôi đã gặp ông ta rất nhiều khi còn nhỏ. Tôi đã... tôi biết ông ta làm gì để kiếm sống.”
Jamison nói, “Vậy là Pamela biết ông ta? Có thể cô ấy đã tới gặp ông ta tìm sự giúp đỡ khi rời khỏi đây?”
“Có thể lắm,” Susan nói. “Tôi không biết chắc.”
Jamison cau mày. “Chị không giữ liên lạc với con gái sao?”
Susan nói với vẻ biện hộ, “Con gái tôi không có điện thoại di động.”
“Tôi thấy chuyện đó thật khó tin,” Jamison nói. “Cho dù cô ấy không dùng điện thoại khi ở Cư xá, thật khó lòng xoay xở nếu không có điện thoại di động sau khi con gái bà rời khỏi đó.”
Kelly nói thêm, “Và London cũng không lớn đến thế. Chắc chắn chị đã có thể tới gặp cô ấy.”
“Tôi không gặp nó,” Susan gắt. “Nó đã lựa chọn. Nó không muốn là một phần trong thế giới của chúng tôi nữa.”
Decker bật người khỏi tường, bước tới và nói tức thì, “Vậy có thể cô ấy đã ở cùng Parker. Và nếu ai đó đã tới đó để bắt ông ta đi khi cô ấy có mặt, con gái chị có thể chỉ đơn giản đã ở không đúng chỗ, không đúng thời điểm.”
Kelly gật đầu tán thành. “Phải, có thể lắm.”
Jamison nói, “Decker, nhưng đó là căn nhà một phòng ngủ. Và chúng ta không tìm thấy món quần áo hay thứ gì khác cho thấy Pamela Ames đang sống tại đó. Và không có chiếc xe nào khác ngoài xe của Parker.” Cô ngước lên nhìn anh, bối rối. “Anh biết mấy việc đó mà.”
Decker tiếp tục nhìn vào Milton. “Đúng thế, Alex. Vậy giờ có lẽ Milton có thể nói với chúng ta điều vợ anh ấy không muốn chúng ta biết.”
Mọi con mắt hướng vào Milton trong khi anh này từ từ ngồi ngả người tựa vào lưng ghế. Anh ta xoa xoa đôi mắt và lần này không nhìn vợ mình nữa.
“Không như Susan, tôi có giữ liên lạc với Pammie.”
“Và?” Decker nói.
“Con bé đã làm nhân viên phục vụ bàn tại trạm nghỉ lớn dành cho xe tải trên tuyến đường chính vào thị trấn.”
“Cô ấy đã nói với anh chuyện này?”
“Không. Tôi nghe được từ một người khác. Một tài xế xe tải giao hàng tới đây. Anh ta biết Pammie. Anh ta nói với tôi con bé ở đó. Tôi... tôi tới đó để gặp nó. Nhưng khi tôi thấy...”
“Tôi xin lỗi, nhưng tôi không rõ anh đang nói gì,” Jamison nói. “Khi anh thấy cái gì?”
“À, những thứ nó mặc! Những thứ tất cả các nữ nhân viên phục vụ mặc ở nơi đó. Chúng gần như chẳng có gì trên người. Và tất cả đám đàn ông đều nhìn hau háu vào chúng. Thật... chỉ là tôi không thể tin con gái tôi...”
Susan bật ra tiếng lục khục và liếc nhìn chồng với ánh mắt nghiêm khắc.
Milton bồn chồn nuốt nước bọt và nhìn xuống.
“Và anh đã nói với cô ấy những gì mình nghĩ về việc đó?” Jamison nói.
Người bố gật đầu, vẫn nhìn xuống dưới. “Tôi... tôi nói với nó là tôi hổ thẹn vì nó và không bao giờ muốn thấy mặt nó nữa.” Nói đến đây, Milton bật khóc nức nở và không thể trả lời thêm câu hỏi nào.