CHƯƠNG 22
Decker nhìn ra ngoài cửa sổ phòng khách sạn xuống đường phố nhộn nhịp người và xe cộ. Việc khai thác dầu đá phiến đã thực sự biến một số vùng của Bắc Dakota từ một mảnh đất hẻo lánh chỉ được thấy từ trên cửa sổ máy bay thành một trong những cuộc bùng nổ kinh tế lớn nhất thế giới.
Anh vẫn không biết tại sao Pamela Ames lại có mặt ở nhà Parker. Nếu cô gái có túi xách thì nó cũng đã bị lấy đi rồi. Điện thoại di động cũng thế. Khẩu súng đã giết Pamela thì không thấy đâu cả. Họ cũng không tìm thấy dấu vết nào chứng tỏ Ames đã từng ở trong chiếc xe bán tải của Parker, thế nên vẫn không biết làm cách nào cô gái lại tới được đó. Walt Southern chắc sắp thực hiện khám nghiệm tử thi, và Decker đang hy vọng có điều gì đó được phát hiện từ cuộc khám nghiệm.
Họ đã nói chuyện với những người làm việc ở trạm dừng xe tải. Ames làm việc tại đó. Cô gái đã không tới làm ca đêm hôm ấy. Người ta đã cố gọi vào điện thoại di động của cô nhưng không ai trả lời, họ xác nhận đúng là Pamela có điện thoại. Kelly cố định vị chiếc điện thoại nhưng không thu được kết quả gì. Họ cũng cố tìm nơi Ames đã sống nhưng tới lúc này vẫn giậm chân tại chỗ, những người làm việc tại trạm dừng xe tải cũng không rõ cô gái sống ở đâu. Công ty không gửi séc trả lương qua thư tín, họ chỉ phát lương cho nhân viên vào cuối tuần, quản lý nơi cô gái làm việc nói cho họ biết vậy. Nếu cô gái đã lang thang đây đó hay sống ở những khu nhà hoang như một số người vẫn làm ở đây, có thể sẽ không tài nào tìm ra chính xác cô đã ở đâu vào bất cứ ngày cụ thể nào.
Decker xem đồng hồ. Anh có hẹn gặp Baker tại quán OK Corral sau ba mươi phút nữa. Anh gọi vào số điện thoại di động riêng của Bogart, tới hộp thư thoại và để lại một lời nhắn. Anh vẫn không biết liệu cái chết của Cramer có trùng hợp với vụ sát hại Pamela Ames và sự biến mất của Hal Parker hay không. Và liệu có phải Parker đã bị bắt cóc không? Hay ông ta đã giết Ames vì một lý do nào đó rồi chạy trốn?
Anh rửa ráy, thay quần áo sạch, rồi ra ngoài.
Anh gặp Baker trong khi anh chàng to con đang bước tới chỗ quán bar.
“Cuộc điều tra thế nào rồi?”
“Vẫn đang điều tra. Việc khai thác dầu thế nào?”
Baker cười hết cỡ. “Nóng, và tôi không nói về nhiệt độ đâu.”
Họ đi vào trong, và thật kỳ diệu tìm được một bàn trống rồi gọi hai bia hơi.
Khi đồ uống tới, mỗi người uống liền chừng nửa vại.
“Em đã nói chuyện lần nữa với Renee,” Decker nói.
“Phải, cô ấy đã nói với tôi. Tôi hy vọng cậu cảm thấy thoải mái hơn.”
“Nghe này, Stan, anh không phải lo về chuyện em có cảm thấy thoải mái hơn hay không. Nếu hai người thấy thoải mái với chuyện đó và bọn trẻ được chăm sóc, thế là tuyệt rồi.”
Baker trông có vẻ ngạc nhiên nhưng cũng vui mừng trước câu nói này. “Cảm ơn cậu, Amos. Tôi vẫn chăm lo cho Renee và cô ấy cũng chăm lo cho tôi. Tôi đoán sẽ luôn là như thế. Chúng tôi đã sống với nhau một thời gian dài và chúng tôi có con, tất nhiên. Đó là chất kết dính thực sự gắn kết một gia đình với nhau bất chấp tất cả. Những đứa con.” Baker hơi tái mặt khi nói những lời cuối cùng. “À, ý tôi...”
“Em biết chính xác ý anh muốn nói gì, Stan,” Decker nói, nhấp một ngụm bia. “Vậy là anh thích cuộc sống ở đây, như anh đã nói?”
“Ồ, phải. Những anh chàng trẻ hơn, họ nghĩ nơi này quá hẻo lánh. Quỷ quái thật, tôi đã từng sống ở Alaska. Ở đó 'hẻo lánh' có một nghĩa hoàn toàn khác.”
“Vậy hãy kể với em về công việc khai thác dầu đi nào," Decker nói.
Baker có vẻ ngạc nhiên. “Tại sao cậu lại quan tâm tới chuyện đó?”
“Em đang điều tra một vụ giết người. Người ta bị giết vì nhiều lý do, như tiền bạc và quyền lực. Vấn đề tiền bạc và quyền lực ở đây gắn chặt với khai thác dầu, phải không nào?”
“Phải. Nếu không vì dầu, gần như chắc chắn sẽ chẳng có ai ở đây. Vậy cậu muốn biết điều gì?”
“Cách thức vận hành cơ bản của việc này.”
“Dưới lòng đất có dầu và khí đốt. Người ta hút chúng lên rồi bán để kiếm bộn tiền.”
“Phần đó thì em biết rồi. Chỉ là em hiểu rằng việc khai thác từ lòng đất lên không dễ dàng như thế.”
“Đúng vậy. Thế nên trước khi tới đây, tôi đã đọc về công việc này. Tôi không phải một gã trẻ tuổi phù phiếm, không có ràng buộc gì. Tôi cần công việc này tiến triển, do đó tôi muốn biết liệu nó có đáng tin hay không. Bắc Dakota đã từng trải qua những cơn phát triển bùng nổ và suy thoái trước đây rồi.”
“Đã hiểu. Anh tiếp tục đi.”
“À, mỏ dầu đầu tiên ở Bắc Dakota được phát hiện tại một thị trấn nhỏ có tên Tioga vào đầu những năm 50. Nhưng việc khoan dầu ở khu vực này, trong vùng đá phiến Bakken, đã bị coi là chuyện không đâu vì quá khó khai thác dầu khỏi lòng đất. Tất cả các ông lớn đã thử trong hàng thập kỷ và thất bại. Họ đành coi như dầu sẽ kẹt dưới đất mãi mãi. Vậy là tới cuối những năm 90, việc khoan dầu chấm dứt tại vùng này. Thế rồi, hóa ra các công ty dầu mỏ đã khoan sai hướng. Khoan thẳng đứng tại khu vực này không ăn thua như nó đã thành công ở gần như mọi nơi khác. Ta cần phải khoan ngang sau khi đã khoan thẳng đứng xuống đủ sâu để tới được tầng đá phiến sét. Và ta phải làm việc đó kết hợp với cắt phá thủy lực hay bơm nước và bùn cùng hóa chất xuống vỉa dầu. Việc đó vừa để giúp mũi khoan đi tiếp vừa để phá vỡ đá phiến sét. Và ta cũng đổ cả cát xuống để giữ cho những mảng vỡ trong lớp đá phiến sét không khép kín lại.”
“Ý anh là giống như những chiếc stent bác sĩ giải phẫu cho vào để làm mở thông một động mạch bị tắc hả?”
“Chính xác. Và ở đầu hút lên hãy nghĩ tới một cái ống hút cắm vào cốc nước. Cậu rót thêm chất lỏng và các thứ khác qua ống vào trong nước. Không còn chỗ nào khác để đi, nước ở bên dưới sẽ phải trồi lên qua ống. Ở đây, sau quá trình cắt phá thủy lực một vỉa dầu, dầu bắt đầu phun lên bề mặt.”
“Các anh phải khoan xuống sâu bao nhiêu?”
“Khoảng ba cây số theo phương thẳng đứng, rồi sau đó ta rẽ nhánh, hay khoan ngang theo một chuỗi các giai đoạn được giám sát cẩn thận. Có thể phải thêm cây số nữa. Nói tóm lại, ta đang nói tới chừng sáu nghìn mét hay hơn đường khoan xuống và ống hút lên.”
“Vậy tất cả những giếng khoan em thấy quanh đây đều nằm trên các vỉa dầu và khí đốt sao?”
“Phải. Gần như luôn tìm thấy hai thứ đó cùng nhau. Sẽ phải mất từ bốn đến hai mươi triệu lít nước để cắt phá thủy lực một giếng dầu duy nhất. Cùng khoảng hai nghìn chuyến xe tải chở cát. Mỗi giếng từ lúc chuẩn bị địa điểm tới lúc sẵn sàng để khai thác sẽ mất từ ba tới sáu tháng. Nhưng sau đó, một giếng có thể khai thác được trong hai mươi, ba mươi hay bốn mươi năm. Khi tất cả dầu và khí đốt đã được lấy lên, người ta bịt kín mọi thứ, làm sạch bề mặt, và chủ sở hữu đã cho thuê đất trở lại sử dụng tài sản của mình.”
“Công việc của anh trong toàn bộ việc này là gì?
“Thoạt đầu, khi tới đây, tôi chỉ là một công nhân bình thường tại mỏ dầu. Tôi đặt các đường ống và vận hành các thiết bị khoan cùng tất cả những anh chàng trẻ tuổi. Sau đó, khi người ta nhận thấy tôi có kinh nghiệm thực sự, họ giao cho tôi phụ trách giám sát hoạt động vài giếng khoan. Tôi ngồi trong toa moóc và quan sát các màn hình máy tính. Nếu cậu muốn, lúc nào đó tôi sẽ cho cậu thấy.”
“Được vậy thì tốt quá, Stan, cảm ơn anh.”
Baker mỉm cười.
“Gì vậy?” Decker hỏi.
“Đây là lần tôi gặp và nói chuyện với cậu lâu nhất kể từ khi cậu tốt nghiệp đại học và bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp.”
“Phải” Decker nói. “Vậy hãy nói cho em biết về Caroline Dawson."
Baker có vẻ lúng túng. “Tôi biết, cậu đang nghĩ một cô gái trẻ giàu có, thông minh, xinh đẹp làm gì với một gã bự con, già khú, vụng về như tôi chứ gì?”
“Em không nghĩ thế.”
“Cậu nói dối tồi lắm.”
“Vậy thì sao?”
“Thì một hôm, tôi bước chân vào quán bar này và cô ấy đang ở đó. Quỷ thật, cô ấy đang pha chế đồ uống. Tôi cứ nghĩ cô ấy chỉ là nhân viên quầy bar đang kiếm bánh mì ngày qua ngày tại đây.”
“Vậy tại sao cô ấy lại pha chế đồ uống?”
“Bố cô ấy sở hữu quán bar.”
“Em không biết chuyện đó, nhưng em đoán nghe cũng hợp lý. Nhưng chắc chắn là cô ấy không cần tiền.”
“Cô ấy thích tự tay làm mọi loại việc họ kinh doanh. Cô ấy từng làm phục vụ phòng tại vài khách sạn và tòa chung cư, nhân viên thu ngân tại vài cửa hàng, thậm chí từng lái xe đầu kéo. Cô ấy có CDL,” Baker nói thêm, ám chỉ một loại giấy phép lái xe thương mại.
Decker trông có vẻ ấn tượng. “Chà. Điều đó nói lên con người cô ấy.”
“Dù thế nào đi nữa thì tôi cũng gọi cô ấy để lấy một chai bia, thậm chí chẳng biết cô ấy là ai. Tất nhiên, cả đám trẻ ranh say mèm đều không ngớt tán tỉnh cô ấy cả đêm, nhưng cô ấy vẫn giữ bình tĩnh. Cô ấy dường như quan tâm tới tôi, có lẽ vì tôi không tán tỉnh cô. Và cũng vì tôi biết vài gã trong đám say đó và bảo họ thôi đi. Cô ấy hỏi chuyện tôi và tôi kể cho cô ít nhiều về bản thân. Cho cô ấy xem ảnh bọn trẻ. Rồi cô ấy nói với tôi ca làm việc của mình kết thúc khi nào.”
“Tại sao cô ấy lại làm thế? Có phải cô ấy muốn gặp lại anh sau đó không?”
“Không. Cô ấy nói cho tôi biết vì tôi đã hỏi. Dường như cô ấy có chút không thích, như thể tôi đang tán tỉnh cô ấy. Nhưng rồi tôi nói với cô ấy rằng tôi chỉ muốn đoan chắc cô về nhà an toàn vì đám say kia đang không an phận cho lắm. Cô ấy nói với tôi cô có xe đỗ ở ngoài. Đó là một chuyến chạy xe thật tuyệt. Một chiếc Porsche SUV với những cái lốp khổ rộng đặc biệt và những đường rãnh lốp kỳ khôi. Bố cô ấy đã mua chiếc xe để tặng cô ấy dịp sinh nhật. Tất nhiên, mãi về sau tôi mới biết chuyện đó.”
“Rồi, chuyện gì đã xảy ra?”
“Tôi đang đợi ở bên kia đường đối diện quán bar khi cô ấy ra ngoài. Chỉ để chắc chắn thôi. Hai gã trong đám say đã quấy rối cô ấy lúc trước cũng theo ra. Cô bảo bọn này biến đi nhưng chúng đã say mèm và không nghe. Tình hình trở nên gay cấn. Chúng bắt đầu sờ soạng cô ấy, và tôi sợ chuyện có thể tiến triển thành tồi tệ. Thế là tôi băng qua đường và... thuyết phục họ để cô ấy được yên.”
Decker mỉm cười. “Và chính xác thì anh đã làm việc đó thế nào, Stan?”
“Chủ yếu bằng cách tẩn cho chúng bất tỉnh. Tôi không nghĩ chúng ngờ tới chuyện này từ một gã tầm tuổi tôi. Dù sao đi nữa, Caroline thực sự thấy biết ơn, và... và, thế đấy, cô ấy hẹn tôi đi chơi. Không thể tin nổi. Chưa bao giờ có cô gái nào làm thế, kể cả Renee, mà cô ấy đâu phải người ngượng ngùng gì. Vậy là thỉnh thoảng chúng tôi gặp nhau. Tôi không thuộc cùng tầng lớp với cô ấy nhưng, thế đấy, cô ấy làm tôi cảm thấy dễ chịu về bản thân, tôi đoán vậy. Và cô ấy vui tính. Tôi đoán tất cả mọi người đều đáng có được chút vui vẻ, phải không nào?”
“Chắc chắn rồi. Anh đã gặp bố cô ấy chưa?”
“Chưa. Và chúng tôi chưa bao giờ, ý tôi là chúng tôi vẫn chưa, cậu biết đấy.”
“Ngủ với nhau?”
“Phải. Chúng tôi chỉ là bạn.”
“Nói thật nhé, em đã đi theo anh tới đây vào buổi tối đầu tiên đó. Cô ấy bám riết lấy anh.”
“Cô ấy thích vui vẻ. Nhưng tôi đã ngoài năm mươi rồi. Quỷ thật, tôi tầm tuổi bố cô ấy.”
“Điều đó không ngăn cản người ta nhiều lắm.”
“À, phải.” Baker ực một hơi bia.
“Cả hai người đã biến mất khi em không để ý. Cứ nghĩ hai người có thể đã, thế đấy...”
“Không. Caroline có một căn phòng phía trên quán bar. Cô ấy lên đó. Cô ấy nói bị đau đầu. Tôi về nhà.”
“Được rồi.”
Decker lấy ra một bức ảnh của Irene Cramer mà Kelly đã cung cấp rồi đẩy qua bàn. “Anh có biết cô ấy hay từng thấy cô ấy không?”
Baker cầm bức ảnh lên và xem xét. “Cô gái bị giết phải không?”
Decker gật đầu. “Irene Cramer. Cô ấy dạy học tại khu Cư xá của Các Huynh đệ.”
“Giáo viên à? Ai lại muốn giết một giáo viên chứ?”
“Cô ấy còn có nghề phụ. Gái dịch vụ. Dưới nghệ danh Mindy.”
“Được rồi,” Baker thốt lên, đẩy bức ảnh trở lại. “Tôi chưa bao giờ thấy cô gái này. Và tôi không dính dáng với các cô gái ‘dịch vụ'. Tôi có bốn đứa con. Tôi không muốn có thêm đứa nào nữa ngoài dự kiến. Tôi thà rằng chỉ uống bia và xem phim còn hơn.”
“Anh có biết gã trẻ tuổi nào có thể nhìn nhận khác không?”
“Ồ, có, chả ít đâu.”
Decker lại đẩy bức ảnh qua bàn. “Vậy hãy đem bức ảnh này đi hỏi mọi người và xem kết quả thế nào. Còn bây giờ, anh biết những gì về Trạm Không lực?”
“Tôi đi ngang qua nó mỗi ngày khi đi làm và về nhà.”
“Em đã tới đó và nói chuyện với vị chỉ huy trạm. Rất kín miệng.”
“Phải, tại đó họ nhìn nhận mọi thứ rất nghiêm túc, hay ít nhất tôi nghe nói thế. Rất nhiều biện pháp an ninh.”
“Ông ta nói với em đó là một nơi rất an toàn để làm việc, không có tai nạn. Song họ có cả một dãy xe cấp cứu ở đó, thế nên lời nói của ông ta chẳng hợp lý chút nào.”
Baker đón nhận câu này, và nét mặt anh từ từ tối sầm lại.
“Gì vậy?” Decker hỏi, nhận ra sự thay đổi.
“À, vài người làm tại đó thỉnh thoảng có ghé qua các quán bar. Tôi từng ở trong quân ngũ, vì thế tôi và họ nói chuyện hợp nhau. Họ thuộc Không lực còn tôi từng ở Lục quân, nhưng dù thế tôi đã trải qua đủ hoạt động tác chiến hiệp đồng và huấn luyện để ăn ý với họ.”
“Được rồi.”
“Là thế này, vào một tối, tôi đang uống cùng vài người trong số họ. Và một anh chàng, tôi nghĩ anh ta tên là Ben, đã nói mấy lời lạ lùng. Cứ ám ảnh trong đầu tôi, cậu hiểu chứ? Những gì anh ta đã nói thật khó quên.”
“Anh ta đã nói gì thế?”
Trước khi trả lời, Baker uống cạn vại bia rồi nhìn thẳng vào Decker, “Rằng tất cả chúng ta đang ngồi trên một quả bom hẹn giờ chết tiệt.”