← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 23

Decker và Baker mỗi người uống thêm một vại bia nữa, đồng thời chia đôi một đĩa khoai tây chíp cùng ớt Jalapeño, rồi rời khỏi quán bar. Không ai trong hai người để ý thấy đám thanh niên đã chăm chú theo dõi họ ở quầy bar. Lúc này đã tối, và đường phố còn vắng hơn trước, không chỉ vì thời điểm muộn mà còn vì cơn mưa nhẹ hạt đã bắt đầu rơi xuống.

Hai người chưa đi xa hơn một khối nhà xuống một phố nhánh nơi Baker đỗ chiếc bán tải của mình, cũng là một lối tắt để về khách sạn nơi Decker thuê phòng, thì Decker đi chậm lại.

“Gì vậy?” Baker hỏi, nhận ra thay đổi này.

“Chúng ta có vài người đồng hành. Và em không nghĩ họ thân thiện lắm. Nhìn xem.”

Baker nhìn về phía trước, nơi ba thanh niên đứng chặn đường họ.

Rồi Decker nhìn ra phía sau.

Thêm ba gã đàn ông nữa chắn đường ở phía họ vừa đi qua. “Bạn anh à?” Decker hỏi.

Khi mấy gã đàn ông bước lại gần hơn từ cả hai phía, Baker khẽ nói, “Tôi nhận ra hai gã. Mấy gã tôi đã nện vì quấy quả Caroline hôm đó.”

“Em cũng nghĩ vậy. Hẳn là bọn chúng quay lại đòi nợ.”

“Đây không phải cuộc đấu của cậu, Amos. Tôi sẽ thử xem liệu chúng có để cậu đi qua hay không.”

Decker dành cho anh một cái nhìn kinh ngạc. “Anh thực sự nghĩ em sẽ để anh ở đây một mình đối mặt chuyện này sao, Stan?"

Baker cười gằn. “Chà, đây sẽ không phải cuộc đánh nhau đầu tiên mà hai chúng ta cùng kề vai sát cánh.”

“Và nhiều khả năng cũng không phải cuộc cuối cùng”

“Có thấy món vũ khí nào không?”

“Em nghĩ có thể một gã trong đám có dao.” Decker nhìn ra sau lưng anh. “Và một gã có gậy bóng chày.”

“Cậu mang súng chứ?”

“Thật không may, em đã để nó lại trong phòng. Không nghĩ là em sẽ cần tới nó để uống bia với anh. Em có thể giơ thẻ công vụ ra trước mặt chúng.”

“Quỷ quái thật, lũ ngốc đó nhiều khả năng thậm chí còn chẳng biết đọc kìa.”

“Được rồi.”

“Xem ra có vẻ chúng ta sắp phải giải quyết chuyện này theo kiểu cổ xưa rồi. Tôi không mấy hào hứng với chuyện đó vì tôi đang mặc bộ đồ vía của mình và không muốn làm dính máu và các thứ bẩn thỉu của đám kia lên người.”

“Em không thấy có cách nào tránh được đâu, Stan.”

Decker nhìn sang bên trái và thấy một dãy thùng rác. “Anh muốn xử gã cầm dao hay gã mang gậy?”

“Kỳ thực, tôi nghiêng về gã cầm dao hơn. Này, tôi nhớ trận đấu với Michigan hồi năm cuối của cậu. Cậu đã làm gì ấy nhỉ?”

“Gã trung phong đã nhổ vào mặt em sau khi em đánh bại tay hậu vệ hàng đầu, thế là em hất hắn đổ nhào xuống mặt sân cỏ. Bị một quả phạt 14m vì lỗi hành xử thô bạo, nhưng cũng đáng. Và đội em thắng, thế nên ổn cả.”

“Đúng thế, giờ tôi nhớ rồi. Cậu có thể sẽ muốn chơi lại cú đó đấy vì chúng tới rồi kìa.”

Sáu gã đàn ông xông tới, hai tên cầm gậy và dao dẫn đầu. Cả Decker lẫn Baker đều không nhúc nhích cho tới tận giây cuối cùng có thể.

Khi gã cầm gậy bóng chày còn cách Decker chưa đầy ba mươi centimet, anh vớ lấy một cái nắp thùng rác, vung một đường vòng cung và quật thẳng vào mặt hắn. Gã kia buông rơi cây gậy và ngã vật ra sau trong khi máu trên mặt gã chảy ròng ròng xuống kèm theo hai cái răng mất dạng.

Baker bước tới đón gã cầm dao. Khi hắn vung tay đâm xuống, Baker dùng cẳng tay cản lại. Rồi anh khéo léo chộp lấy cổ tay gã, bẻ quặt cánh tay ra sau lưng và vặn khuỷu tay ngược lên trên, vượt quá mức bẻ gãy, toàn bộ phần khớp vai gã đàn ông bị trật rời thật gọn gàng và đau đớn. Gã ngã vật ra đất gào thét chửi rủa.

Decker nhặt cây gậy bóng chày lên và dùng nó nện vào đầu gối một gã, sau đó, thúc một cú vào mạng sườn gã thứ ba. Khi gã thứ hai lại xông tới anh, Decker thả cây gậy xuống, xoay hắn lại, túm hông nhấc bổng hắn lên không rồi quật xuống đất.

Gã đàn ông rên rỉ một hồi, nhắm mắt lại và ngã ra bất tỉnh.

Trong khi đó, Baker giáng nắm đấm búa tạ của anh vào mặt một gã, làm tay này gãy mũi, máu me phun ra bê bết, rồi dộng hắn vào một bức tường gạch. Hắn khuỵu xuống, bất tỉnh. Gã đàn ông cuối cùng là kẻ thông minh nhất hội. Hắn quay gót và chuồn hết tốc lực trước khi Decker hay Baker có thể chiếu cố đến hắn. Baker nhìn xuống mấy gã nằm đó, rồi cúi xuống lấy ví của gã bị anh đánh ngất.

“Anh đang làm gì vậy?” Decker hỏi trong khi Baker lấy hai mươi đô từ trong ví ra trước khi ném cái ví lại xuống ngực gã kia.

Để trả lời, ông anh rể chỉ vào chiếc áo sơ mi đang mặc, đã bị vấy bẩn nghiêm trọng. “Máu của hắn dính lên áo sơ mi mới của tôi. Tôi sẽ không trả tiền cho chuyện đó.” Anh đưa ủng thúc vào cánh tay gã đàn ông. “Đồ ngu.” Baker gấp tờ tiền lại và nhét vào túi áo mình.

Decker nhìn xuống mấy gã đã bị đo ván nhưng vẫn còn tỉnh và chìa phù hiệu của mình ra. “Tao có thể bắt tất cả chúng mày vì tội ngu ngốc, nhưng tao không muốn phải làm mấy cái thủ tục giấy tờ. Bây giờ, đứa nào trong chúng mày cần trợ giúp y tế thì tự đi đi, hoặc vác đồng bọn đi mà không cần bọn tao gọi ai tới, được chứ? Bởi vì nếu chúng mày để bọn tao làm việc này, có thể sẽ mất chút thời gian và sau đó, tất cả lũ du côn chúng mày sẽ vào tù.”

“Chết tiệt, thằng kia,” một gã trong đám gào lên. “Mày nghĩ mày là thứ quái quỷ gì chứ?”

Decker lấy thẻ công vụ của anh ra và chìa cho chúng xem. “Trên này ghi F-B-I. Nó là viết tắt của 'Cục Điều tra Liên bang', nếu chúng mày chưa biết. Thế nên nếu tao truy tố, chúng mày sẽ bị tống giam tại một nhà tù liên bang cách rất xa đây để dành ra khoảng mười năm ngẫm nghĩ về cách thức xử sự xấu xa của chúng mày. Và những gã mà chúng mày ở cùng lúc đó sẽ không tử tế như tao và bạn tao đâu.”

Gã đàn ông bị Decker quật gậy vào đầu gối nhìn lên và gật đầu. “Chúng tôi sẽ tự lo cho nhau,” hắn gấp gáp nói. “Không cần ông phải nán lại đây, thưa ông.”

“Đ.m. mày,” gã bị Baker bẻ trật rời khớp vai gào lên.

“Mày chỉ nghĩ thế được thôi à?” Decker khô khan nói.

Anh và Baker đi dọc xuống phố tới khối nhà tiếp theo rồi chia tay ở đó.

“Mai em sẽ gọi điện cho anh về chuyện tới nơi làm việc của anh,” Decker nói.

“Tôi thường ở đó từ sáu giờ sáng tới sáu giờ chiều. Cảm ơn cậu vì vừa nãy đã giúp tôi. Đó không phải cuộc đấu của cậu.”

“Em không chắc anh có cần đến em hay không” Decker trả lời.

Anh chia tay Baker tại đó và tiếp tục đi. Con phố anh đang đi qua thậm chí còn vắng vẻ hơn mấy con phố trước. Lúc này, mưa đang rơi nặng hạt hơn, và Decker rảo nhịp chân nhanh lên. Anh tính toán rằng nếu đi tắt theo con hẻm đằng trước anh sẽ tiết kiệm được nửa thời gian.

Anh rẽ vào con hẻm trong khi mưa ngày càng to. Anh đã đi qua được chừng nửa con hẻm khi thứ gì đó đập vào anh từ bên sườn. Cú đòn mạnh như cú đâm của một chiếc xe tải Mack khiến Decker lập tức ngã nhào. Nó làm anh nhớ tới cú cản phá từ phía khuất dẫn tới chấn thương não của anh.

Một khoảnh khắc sau, một phát súng vang lên và viên đạn trúng vào bức tường gạch đối diện với vị trí đáng lẽ Decker sẽ có mặt. Nó khoét một cái lỗ đường kính năm centimet trên tường, và ngay khi viên đạn găm vào một vụ nổ nhỏ xảy ra và các lưỡi lửa liếm lên gạch. Nếu viên đạn trúng anh, hẳn anh đã chết.

Người đã xô ngã anh đang nằm trên người Decker. Anh ta thì thào vào tai anh, “Nằm im và giữ mình an toàn. Tôi sẽ trở lại ngay.”

Khoảnh khắc tiếp theo, Decker chỉ còn lại một mình.