CHƯƠNG 24
Gã đàn ông đã bắn Decker lúc này đang hối hả chạy ra khỏi vị trí ẩn nấp. Y đã theo Decker vào con hẻm sau khi bám theo anh cả tối. Khi Decker và bạn anh bị đám du côn tấn công, y đã nghĩ có thể lũ kia sẽ hoàn tất công việc giúp mình.
Y không lo lắng về chuyện bắn trượt, mà về lý do khiến Decker ngã nhào xuống đúng lúc y nổ súng.
Như thể ai đó đã... Chết tiệt. Nhiệm vụ đã thất bại.
Nhịp chân của y vội vã hơn trong khi cơn mưa làm y ướt sũng. Y làm việc này để kiếm sống, và ăng-ten cảnh giác của y đang bị đẩy lên cực đại. Vũ khí của y là một khẩu súng ngắn bắn đạn đường kính 10,9 mm chế tạo riêng với nòng dài đặc biệt để tăng tầm bắn. Y căn gã to con kia vào giữa tâm vòng ngắm, siết cò, và đổi lại là một tiếng rít xé vang lên.
Y thấy bực bội. Y sẽ không chỉ không được trả tiền mà còn có thể bị giết vì để hụt mất mục tiêu. Vụ này là loại cao cấp. Y không rõ ai đã thuê mình, nhưng y đã làm việc này đủ lâu để biết sự hiện diện của những nhân vật cỡ bự.
Phải, tối nay hóa ra lại dở rồi.
Y tới chỗ chiếc xe thuê. Khẩu súng nòng kéo dài được để xuống dưới gầm ghế trước. Y chui vào xe, ngồi xuống ghế lái và bấm nút khởi động động cơ.
Có điều nó không còn ở đó. Cái nút đã biến mất. Y chỉ đang nhìn vào những cấu trúc cơ khí đằng sau nó. Cái chết tiệt gì...
Y ngừng băn khoăn khi cửa xe bên hành khách mở ra và người đàn ông đã đánh ngã Decker để cứu mạng anh đứng đó, khẩu súng ngắn trên tay chĩa vào y.
Y nhìn ngang nhìn dọc kẻ mới xuất hiện này. Đôi mắt lạnh lẽo, còn lạnh hơn đôi mắt của y, và bằng cách nào đó y không nghĩ đây là mức độ băng giá cao nhất của người đàn ông kia. Anh ta cao chừng một mét tám, mảnh dẻ, săn chắc, nhiều khả năng khỏe chẳng kém một con bò mộng dù không có cơ bắp vạm vỡ. Linh hoạt, nhạy bén, cử chỉ nhanh nhẹn, một tay chuyên nghiệp. Có thể đọc được điều này trên nét mặt bình thản của anh ta trong cơn mưa trút xuống.
“Tao có nên mất công hỏi mày là ai không?” Y hỏi.
Người đàn ông kia lắc đầu một lần, chỉ một lần mà thôi.
“Mày đã làm hỏng phát súng của tao ở đó.”
Một cái gật đầu ngắn gọn là câu trả lời.
“Nói thẳng nhé. Tao có rất nhiều thế lực đằng sau. Mày có thể rút khỏi chuyện này hoặc bị cán bẹp dưới bánh xe. Tao không phải là người duy nhất làm việc này. Đây là một thỏa thuận tốt đấy. Chấp nhận đi.”
Một cái lắc đầu ngắn gọn nữa.
“Vậy mày muốn gì?”
Đó là lúc gã sát thủ nhận thấy ống giảm thanh lắp ở đầu nòng súng đang chĩa vào y.
“Mày đang phạm sai lầm lớn đấy,” y nói. “Chuyện này lớn hơn cả tao lẫn mày rất nhiều.”
“Đây là điều đầu tiên mày nói mà có ý nghĩa đấy,” người kia đáp.
Anh ta siết cò một lần và khoan một lỗ thủng trên trán kẻ còn lại. Một viên đạn ghém, nó sẽ ở yên vị bên trong. Gã sát thủ đổ người ra trước, gục trên vô lăng.
Người đàn ông có một thiết bị liên lạc nhỏ nhét vào tai và nói vào chiếc micro gắn trên áo khoác.
Anh báo cáo vị trí và tình hình. Anh nhận được lệnh xác nhận rằng cần bắt đầu việc “dọn dẹp” ngay lập tức. Anh gắn nút khởi động trở lại chỗ đã cạy nó ra lúc trước. Rồi anh đóng cửa xe lại mà không buồn nhìn tới kẻ vừa bị mình bắn chết.
Anh đút khẩu súng ngắn vào bao đựng đeo đằng sau đại hông và hối hả chạy trở lại nơi anh đã để Decker lại.
Decker vẫn nằm sấp ở đó, giữa con hẻm. Với cơn mưa đang trút xuống, anh ướt sũng như thể đã mặc nguyên quần áo nhảy xuống bể bơi.
Khi Decker thấy người đàn ông chạy xuống theo con hẻm, anh lên tiếng gọi, “Này, tôi dậy được chưa?”
“Được rồi đấy.” Người đàn ông hối hả tới giúp anh đứng dậy. Decker cảm thấy sức mạnh trong cái nắm tay của anh ta.
“Có ai đó vừa định giết tôi,” Decker nói.
Người đàn ông chỉ vào cái lỗ toác ra trên gạch. “Đạn đường kính mười phẩy chín ly bằng thép có gắn một liều nổ nhỏ gây cháy. Ai đó thực sự muốn đoan chắc anh sẽ gia nhập hàng ngũ những người quá cố.”
“Nhưng anh đã cứu mạng tôi. Tại sao?”
“Đó là việc của tôi.”
“Tại sao?”
“Thế đấy.”
“Chuyện gì đã xảy ra với gã kia rồi?”
“Hắn cũng là việc của tôi.”
“Và chuyện gì đã xảy đến với hắn?”
“Xong rồi.”
Decker trông có vẻ bối rối trước câu trả lời lạ lùng này. “Chuyện gì đang diễn ra vậy?”
“Chúng tôi đang trông đợi vào anh để đưa chúng ta tới câu trả lời, anh Decker à.”
“Chúng tôi là ai vậy?”
“Tôi sẽ không sỉ nhục trí thông minh của anh.”
“Và nếu tôi không thể đưa chúng ta tới đó thì sao?”
“Không có khả năng này. Đó là việc của anh.”
“Tôi ở đây để điều tra một vụ giết người. Tôi không biết về phần còn lại của chuyện này. Tôi không biết về thế lực anh thuộc về.”
“Chúng ta thuộc cùng một đội, nhưng khác nhóm.”
Decker nhìn anh chàng từ đầu đến chân. “Anh đã vào thị trấn khi nào?”
“Dường như vừa kịp lúc để cứu anh.”
“Anh đã bám theo tôi bao lâu rồi?”
“Chưa đủ lâu để thực sự cung cấp cho anh bất cứ câu trả lời nào. Ngoại trừ đám đầu đất kia và gã sát thủ thì tối nay diễn ra thế nào?”
“Vậy là anh đã thấy cả đám đầu đất ấy nữa sao?”
Người đàn ông gật đầu. “Đáng lẽ tôi có thể can thiệp, nhưng anh và bạn mình dường như tự xử lý được, và ra mặt trước lũ ất ơ đó không phải là cách sử dụng thời gian lý tưởng của tôi. Việc đó có thể đánh động gã đã bắn phát đạn.”
“Đám đầu đất ấy liên quan tới ‘bạn tôi' chứ không phải tôi.”
“Nhưng gã sát thủ thì không. Hắn chỉ dính dáng tới anh.”
“Ai đó không muốn sự thật bị phơi bày?”
“Luôn có ai đó không muốn sự thật bị phơi bày. Vậy tối nay, anh đã tìm hiểu được gì?”
“Tôi tìm hiểu được về cắt phá thủy lực,” Decker trả lời.
Người đàn ông dò xét anh. “Anh coi đó là một cách sử dụng tốt thời gian của mình sao?”
“Nếu anh có lý do tại sao không phải thế, tôi xin lắng nghe đây.”
“Không đủ để anh bỏ qua việc đó.”
“Rõ ràng anh biết có chuyện gì đó đang xảy ra tại nơi này.”
“Tôi không biết. Tôi không phải thám tử. Tài năng của tôi nằm ở chỗ khác.”
“Anh đã bắt được gã sát thủ rồi hả?”
“Hắn sẽ không làm phiền anh nữa đâu.”
“Chúng ta có thể thẩm vấn hắn,” Decker đề xuất.
“Hắn sẽ không làm phiền anh nữa đâu.”
“Có phải anh đang nói với tôi là hắn chết rồi không đấy? Lẽ ra hắn có thể dẫn chúng ta tới manh mối gì đó.”
“Hắn sẽ chẳng dẫn chúng ta tới đâu cả. Ít nhất có bốn lớp đệm giữa hắn và chỗ chúng ta cần tới. Lãng phí thời gian, và chúng ta không có thời gian để lãng phí.”
“Có phải anh đã giết hắn không?” Decker hỏi.
“Điều đó làm anh quan tâm sao?”
“Tôi là cớm. Đương nhiên là tôi quan tâm.”
“Anh hãy để tôi lo việc đó. Anh hãy làm việc của mình. Chúng ta đều trông cậy vào anh cả.”
“Nếu chuyện này quan trọng đến thế, tại sao không có nhiều đặc vụ liên bang ở đây hơn?”
“Sự kín đáo, anh Decker à.”
“Sao tôi lại nghĩ anh đã không hề bay chuyến thương mại tới Bắc Dakota nhỉ?”
“Đây là một đất nước tự do. Anh có thể nghĩ điều gì mình muốn. Tôi sẽ không cản anh.”
“Vậy làm thế nào để tôi liên lạc với anh? Và ngược lại, anh với tôi nữa?”
“Chúng ta sẽ tìm ra cách.”
“Ít nhất, anh có thể cho tôi biết tên anh chứ?”
Người đàn ông do dự, khoảnh khắc thiếu quyết đoán đầu tiên Decker thấy được ở anh chàng này.
“Tôi là Robie. Will Robie.”