← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 25

“Will Robie? Anh ta nói với anh tên mình cơ à?”

Jamison nhìn chằm chằm vào anh chàng Decker ướt sũng đang đứng tựa vào bức tường căn phòng khách sạn của cô, làm nước chảy tong tỏng xuống tấm thảm trải sàn. Decker đã đi thẳng về khách sạn, gõ cửa phòng cô, đánh thức cô dậy, và lúc này cô đang ngồi trên giường mình trong một cái quần nỉ và áo phông dài tay, nhìn chăm chú vào anh với vẻ không tin nổi.

“Phải, anh ta đã nói.”

“Vậy hãy để tôi hiểu thật rõ ràng nhé. Trước hết, các anh bị một toán du côn tấn công, và anh cùng Baker đã hạ chúng?”

“Chúng tìm Stan, không phải tôi.”

“Rồi có kẻ định bắn anh bằng một viên đạn nổ, chỉ có điều tay Robie này đã cứu mạng anh. Sau đó, anh ta chạy đi và lấy mạng kẻ đã tìm cách giết anh. Rồi anh ta quay lại và tiết lộ cho anh hay có chuyện gì đó quan trọng đang xảy ra tại thị trấn này và chúng ta được trông đợi tìm ra nó là gì thật nhanh mà không có ai khác trợ giúp.”

“Quả thực là một bản tóm tắt không tồi.”

Jamison ngồi sụp xuống tựa vào đầu giường. “Và tay Will Robie này thực sự nói mình ở cùng phe với chúng ta sao?”

“Khác nhóm, cùng đội, anh ta nói vậy. Nhưng điều thú vị nhất tôi phát hiện ra tối nay là Stan kể với tôi về điều anh chàng làm việc ở Trạm Không lực đã nói.”

“Rằng chúng ta đang ngồi trên một quả bom hẹn giờ chứ gì? Phải, nghe thật yên tâm,” cô mỉa mai nói.

“Stan nghĩ tên anh chàng đó là Ben. Và anh ta mặc quân phục, vậy là từ trước khi Vector tiếp quản ở đó.”

“Và anh ấy không tìm hiểu tiếp về điều anh chàng kia đã nói?”

“Stan không phải là cớm. Và lúc ấy, họ đang uống trong quán bar. Stan nhiều khả năng chỉ nghĩ anh chàng kia nói linh tinh.”

“Nhưng những gì anh chàng đó nói rõ ràng đã khiến anh ấy băn khoăn.”

“Phải, đúng thế,” Decker thừa nhận. “Khi hồi tưởng lại.”

“Thế còn tay Robie này, anh ta là ai? Thiên thần hộ mệnh của anh à?”

"Tối nay thì là thế đấy. Nếu không nhờ anh ta thì chắc tôi đã ở trên một cái bàn nhà xác với cái đầu bị nổ tung theo đúng nghĩa đen rồi.”

Lời bình phẩm này khiến Jamison rùng mình. “Tôi sẽ không bao giờ để anh ra ngoài một mình nữa. Anh lúc nào cũng vướng vào rắc rối. Ý tôi là lúc nào cũng vậy.”

“Tôi chỉ đi uống một vại bia và nói chuyện với Stan. Tôi không hề tìm kiếm phiền phức.”

“À, nó dường như luôn tìm đến anh” cô vặn lại. Rồi cô nói tiếp với giọng đã bình tĩnh hơn, “Vậy việc này làm thay đổi cuộc điều tra của chúng ta thế nào?”

“Không có bằng chứng vững chắc nào cho thấy chuyện xảy ra tối nay và sự xuất hiện của Robie có liên quan tới vụ sát hại Irene Cramer."

“Liệu một nơi như London, Bắc Dakota, có thể chứa được đồng thời hai âm mưu ám muội không?”

Decker đưa tay vuốt mái tóc ướt sũng. “Chúng ta hãy nhìn nhận việc này một cách logic. Cramer ba mươi tuổi. Cô ấy tới đây một năm trước, và có bằng đại học.”

“Chúng ta chỉ có lời nói của những người tại khu Cư xá làm bằng chứng cho chuyện đó. Và họ nói mình không có hồ sơ nào khác ngoài những gì Cramer cho họ xem.”

“Đúng thế. Nhưng nếu cô ấy thực sự có bằng cử nhân, vậy thì từ năm mười tám tuổi cho tới khoảng hai mươi hai tuổi, cô ấy đã học đại học. Nghĩa là cô ấy tới đây chừng tám năm sau và chúng ta không thể tìm thấy hồ sơ nào về cô ấy trước đó? Và tại sao chuông báo động của FBI lại réo ầm lên khi dấu vân tay của cô ấy được đưa qua hệ thống?”

“Và quan điểm của anh là?”

“Cramer không có đủ thời gian để trở thành điệp viên quốc tế như chúng ta đã phỏng đoán trước đây. Trên thực tế, cô ấy không có mấy thời gian để làm bất cứ điều gì đáng kể đến mức Cục sẽ nhảy dựng lên khi dấu vân tay của cô ấy được đưa tới. Nhưng đó lại chính xác là chuyện đã xảy ra. Và đó là lý do tại sao tôi nghiêm túc nghi ngờ chuyện cô ấy chính là nguyên nhân của bất cứ điều gì đã xảy ra với cô ấy. Thế nên, chúng ta cần tìm ra đâu là nguyên nhân thực sự.”

“Nhưng nếu không phải là Chương trình bảo vệ nhân chứng thì là gì?” Jamison hỏi, lông mày cau lại. “Vì tôi không thể nghĩ tới điều gì khác.”

“À, tôi đã nghĩ tới một điều.”

“Gì vậy?”

Anh nhìn cô với vẻ trầm tư. “Tội lỗi của cha mẹ có thể di hại tới con cái họ, Alex.”

Jamison lúng túng một thoáng, rồi vỡ lẽ. “Bố mẹ của Cramer sao? Có lẽ họ đã làm gì đó khiến Irene phải trốn tránh? Và thậm chí thay tên đổi họ?”

“Tôi chắc chắn cô ấy đã thay tên đổi họ. Chúng ta chỉ cần tìm ra cô ấy thực sự là ai.”

“Chúng ta không có gì mấy để tiến hành.”

“Thường vẫn thế mà.”

“Và chúng ta không biết liệu chuyện xảy ra với Cramer có liên quan đến lời bình phẩm ‘bom hẹn giờ' này hay không.”

“Không, chúng ta không biết. Nhưng chúng ta sẽ tìm ra.”

“Ước gì tôi cũng tự tin như anh.”

“Giờ hãy ngủ đi một chút.”

“Đợi đã, anh sẽ kể với Kelly những gì xảy ra tối nay chứ?”

“Hiện tại, chuyện này chỉ cô và tôi biết thôi.”

“Anh chắc chứ? Anh ta là cảnh sát địa phương.”

“Tôi không chắc, nhưng tôi tin vào linh cảm của mình.”

Anh đi ra cửa.

“Decker, hãy hứa với tôi anh không ra ngoài nữa,” cô khẩn khoản nói.

“Tôi sẽ đẩy cái bàn ra chắn cửa phòng ngủ, mở một mắt với súng cầm sẵn trong tay.”