CHƯƠNG 26
Decker không đi ngủ, ít nhất là không ngủ ngay lập tức.
Anh ngồi trên sàn, mặc nguyên bộ quần áo ướt sũng.
Anh lấy hai bức ảnh từ ví ra. Đó là ảnh của vợ và con gái anh. Cả hai bức ảnh đều được chụp không lâu trước khi họ chết. Tối nay, anh đã cận kề cái chết gần hơn bao giờ hết, anh đoán vậy. Nếu tay Robie này chậm hơn chỉ một giây thôi, hay không hề có mặt ở đó thì sao nhỉ?
Thì mình hẳn đã chết. Như Cassie và Molly.
Anh nhìn đăm đăm xuống hình ảnh của hai người. Đã khá lâu rồi anh không ngắm hai bức ảnh này. Vào ngày tang lễ hai mẹ con, anh đã không thể nói, không thể thực sự hoạt động. Những con người đầm đìa nước mắt, đau khổ cực độ không ngớt tới chỗ anh và nói họ thương tiếc tới mức nào. Và vào lúc ấy, thậm chí anh không thể hiểu nổi họ đang cố nói gì với mình. Anh cảm thấy mình cũng đã chết hệt như vợ con mình. Anh đã thực sự muốn được chết, vì anh không muốn tiếp tục sống trong khi họ không còn nữa.
Nhưng rồi thời gian trôi qua, anh đau lòng khôn xiết, đến mức anh đã gần như mất đi tất cả, kể cả tính mạng của chính mình. Sau đó, thời gian tiếp tục trôi qua và những ngày, những đêm của anh bị cuốn vào công việc, tương tác với những người khác, thậm chí làm quen với những người bạn mới. Mất mát vẫn luôn còn đó, nó sẽ luôn còn đó, nhưng cách nói “Cuộc sống vẫn tiếp diễn” có vẻ cũng chính xác.
Và thỉnh thoảng, Decker lại cảm thấy tội lỗi vì anh bị cuốn vào công việc tới mức những ký ức về gia đình bị dồn vào một cái hộp nhỏ trong đầu, chỉ để thỉnh thoảng được lấy ra và thương khóc. Và với anh, điều đó tương đương với việc lãng quên vợ và con gái, hay ít nhất là cho phép những ưu tiên khác trong cuộc đời thay thế vị trí từng là của hai người khi còn sống. Và đó là sau khi anh đứng trước mộ vợ con mình mà hứa rằng hai người họ sẽ là trung tâm của cuộc đời anh cho tới khi anh gặp lại họ. Một cảm giác phản bội không ngừng len lỏi bao trùm lấy anh.
Một giọt lệ từ mắt anh rơi xuống bức ảnh Molly. Anh rất cẩn thận lau nó khỏi bức ảnh, sợ rằng nó sẽ làm nhòe mất hình ảnh cuối cùng được chụp lại của cô bé.
Anh đã tự nhủ với bản thân tại Burlington khi anh tới thăm mộ hai mẹ con rằng anh có thể sống trong quá khứ hoặc trong hiện tại, chỉ là anh không thể làm được cả hai. Cho dù một phần trong anh mong muốn vậy đến cùng cực.
Vậy sẽ thế nào đây, Amos?
Anh đoán tất cả những ai từng phải chịu mất mát như thế đều vật lộn như anh từng trải qua. Ý tưởng này chẳng hề an ủi được anh.
Tất cả chúng ta đều cảm thấy cô đơn. Tất cả chúng ta đều cảm thấy nỗi đau của mình là độc nhất.
Anh cất hai bức ảnh lại vào trong ví và cất nó đi.
Đúng lúc ấy, anh để ý thấy túi áo khoác của mình cộm lên.
Anh từ từ đút tay vào túi và lấy ra... một chiếc điện thoại?
Câu trả lời vụt tới với anh sau một giây.
Robie.
Người đàn ông đã nhét chiếc điện thoại này vào túi áo khoác của Decker trong khi giúp anh đứng dậy trong con hẻm. Anh ta đã nói sẽ nghĩ ra cách để họ liên lạc, và đây hẳn là cách liên lạc. Anh nhìn kỹ hơn vào chiếc điện thoại. Nó trông vừa giống vừa không giống một chiếc điện thoại di động thông thường.
Anh bấm số điện thoại của anh vào máy xem có thể liên lạc được không. Không thể.
Anh nhìn xuống chiếc điện thoại, rồi bấm nút liên lạc màu xanh lục.
Chiếc điện thoại vang lên âm thanh ù ù khe khẽ, rồi một giọng nói vang lên.
“Tôi đã trông đợi anh nhanh nhẹn hơn trong việc liên lạc cơ,” Robie nói. “Tôi chờ cuộc gọi của anh được một giờ rồi.”
“Tôi vừa mới tìm ra chiếc điện thoại và hiểu được cách hoạt động của nó.”
“Có chuyện gì xảy ra hay anh chỉ thử dùng thôi?”
“Tình huống sau. Vậy là nếu tôi bấm nút xanh lục anh sẽ hối hả chạy đến?”
“Không. Nếu anh bấm nút đỏ tôi sẽ làm thế. Nhưng tôi không có áo choàng hay siêu năng lực, nên đừng trông đợi tôi có mặt ở đó chỉ sau vài giây.”
“Vậy là nó giống một cái nút báo động ấy nhỉ?”
“Và chỉ sử dụng nó khi anh đích thực cần thôi nhé. Còn giờ nếu không còn việc gì nữa, tôi sẽ đi ngủ một chút.”
“Xin lỗi đã làm phiền anh,” Decker nói cộc lốc.
“Tôi không có ý nói năng như một gã khốn, Decker. Nhưng đây là công việc. Một việc tối quan trọng. Chúng ta không phải ở đây để đánh bạn.”
“Tôi cũng không định làm khác.”
“Tốt.”
“Thêm một điều nữa.”
"Hả?"
“Cảm ơn đã cứu mạng tôi tối nay.”
“Không có gì.” Robie ngắt máy.
Decker đứng dậy, để chiếc điện thoại lên mặt bàn, cởi quần áo ướt ra và thay sang bộ đồ nỉ mặc nhà khô ráo. Anh nằm ngửa xuống giường, đột nhiên mong muốn được ở bất cứ nơi nào khác thay vì ở đây. Điều này thật đáng ngạc nhiên, thậm chí là đáng bàng hoàng, bởi bình thường anh luôn muốn có mặt ở bất cứ nơi nào có tội ác cần được điều tra. Và ngay lúc này đây, địa điểm ấy chính là London, Bắc Dakota.
Nạn nhân thứ nhất, Irene Cramer, có một quá khứ bí ẩn và có thể không phải là người như tất cả mọi người vẫn nghĩ. Cô ấy là giáo viên vào ban ngày, và làm một việc khác hoàn toàn vào ban đêm. Cô đã bị sát hại và một cuộc giải phẫu tử thi đã được tiến hành trên xác cô, nhiều khả năng là bởi kẻ sát nhân. Thứ gì đó rất có thể đã được lấy ra từ dạ dày hay ruột của nạn nhân.
Người đàn ông tìm thấy xác cô gái, Hal Parker, lúc đó đang săn lùng một con sói đã giết vài con gia súc thuộc sở hữu của Hugh Dawson. Và lúc này, Parker đang mất tích. Thêm nữa, Pamela Ames đã chết. Liệu có phải Parker đã giết Cramer và Ames không? Nhưng nếu ông ta giết người, tại sao lại giả bộ tìm thấy cái xác và báo cảnh sát? Hành động đó lôi ông ta vào giữa cuộc điều tra, như thế chẳng có lý chút nào.
Giờ Decker nghĩ đến sự nhập cuộc của Will Robie. Anh chỉ có lời nói của Robie làm bằng chứng về chuyện người đàn ông này làm việc cho chính quyền liên bang. Nhưng Robie đã cứu mạng anh. Và còn gã đàn ông đã tìm cách giết Decker nữa? Hắn từ đâu tới?
Và cuối cùng, Decker nghĩ lại những gì ông anh rể đã kể về câu nói “ngồi trên một quả bom hẹn giờ” của người đàn ông làm việc ở Trạm Không lực. Liệu nó có liên quan tới hàng xe cấp cứu tại cơ sở đó, và liệu nó có giải thích sự miễn cưỡng của viên chỉ huy trạm, Đại tá Sumter, trong việc hợp tác với họ? Họ cần tìm ra người đã nói ra những lời đó. Và anh sẽ cần Baker trợ giúp để tìm hiểu nhiều hơn về ngành khai thác dầu bằng cắt phá thủy lực này. Theo kinh nghiệm của Decker, hễ kiếm được tiền, và nhất là bộn tiền như tại đây, thì có ngay một động cơ hoàn hảo để giết người.
Như thể con người thực sự cần lý do để làm hại con người vậy.
Cùng ý nghĩ đó, anh chìm vào một giấc ngủ chập chờn.