CHƯƠNG 28
Chúng ta sẽ làm thế nào để buộc Đại tá Sumter cung cấp danh sách nhân viên của ông ta?” Jamison nói trên đường chạy xe trở về. “Ông ta thậm chí còn chẳng thèm hồi đáp Kelly về lời yêu cầu lúc trước của anh ấy. Và tôi không nghĩ chúng ta sẽ xin được lệnh khám xét. Chúng ta không có lý do xác đáng nào cả. Thêm nữa, tay Ben này là quân nhân; dù thế nào đi nữa thì anh ta cũng không còn ở đó. Bây giờ chỉ toàn là người của Vector.”
“Vậy chúng ta hãy gọi chút trợ giúp.” Decker lấy chiếc điện thoại Robie đã đưa cho anh.
“Cái gì thế?” Cô hỏi.
“Có vẻ là đường dây nóng tới Người Dơi.”
Anh bấm nút màu xanh lục. Chỉ trong vòng hai giây, Robie trả lời.
“A lô?”
“Cần chút trợ giúp. Không rõ anh có thể cung cấp được không?”
“Nói cho tôi biết anh cần gì, tôi sẽ xem mình có thể làm gì.”
“Chúng tôi đang tìm một tay từng làm việc tại Trạm Không lực ở đây. Tên là Ben, họ không rõ.”
“Anh ta là quân nhân à?”
“Phải. Chúng tôi biết rằng Bộ Quốc phòng đã cho rút các quân nhân đi và thuê một công ty có tên là Vector vận hành trạm. Anh biết họ chứ?”
“Tại sao tay này lại quan trọng?” Robie hỏi, tảng lờ câu hỏi dò.
“Anh ta đã nói với một người tôi tin tưởng rằng chúng ta đang ngồi trên một quả bom hẹn giờ ở đây. Vì thế tôi muốn nói chuyện với anh ta.”
“Tôi sẽ xem có thể làm gì.”
“Thêm một việc nữa.”
“Gì?”
“Irene Cramer. Có ý tưởng nào về lý do Cục quan tâm đến cô ấy không?”
Đường dây im bặt.
Jamison liếc nhìn Decker. “Thế nào?”
“Không chắc. Có thể tôi vừa nói gì đó không nên nói.”
Họ chạy xe ngang qua rìa phía tây khu Cư xá của Các Huynh đệ, nơi họ thấy những bộ giàn khoan đầy màu sắc của giếng dầu được dựng lên dọc đường cùng các toa moóc, xe tải và vô vàn con người hoạt động.
Decker đọc tấm biển được dựng lên trước một giếng dầu nằm gần khu đất của Không lực nhất: CÔNG TY NĂNG LƯỢNG TOÀN HOA KỲ. Hai lá quốc kỳ lớn treo trên hai cột cờ cao bay phất phơ trong gió nhẹ. Decker nói khô khan, “Chà, thật ái quốc.”
“Còn gì có thể đậm chất Mỹ hơn khoan dầu đây?” Jamison châm biếm.
Kelly nói, “Chúng tôi đã cho phát thông báo tìm kiếm Parker ngay khi phát hiện ông ta mất tích. Không có dấu vết nào của ông ta hết.”
Họ đang tới căn phòng nơi Walt Southern đã thực hiện giải phẫu tử thi của Pamela Ames.
“Tôi đoán quanh đây có vô số chỗ để phi tang một cái xác” Jamison nói.
“Phải. Chúng tôi có những bãi rác đầy ắp những thứ thối tha họ đổ thêm vào mỗi ngày, kể cả một số thứ chất thải phóng xạ được moi lên một cách tự nhiên trong quá trình khoan.”
“Phóng xạ,” Jamison thốt lên. “Và họ cứ thế đổ vào bãi rác sao?”
“À, đáng lẽ họ không được làm thế. Nhưng có rất nhiều thứ đáng lẽ người ta không được làm và họ vẫn cứ làm.”
“Vậy nên chúng ta mới có việc để làm,” Decker càu nhàu.
Khi họ vào phòng, Southern đang hoàn thành nốt một số ghi chép.
Anh ta nhìn Decker đầy cảnh giác. “Nghe nói anh ghé qua để xem cái xác của Cramer trong lúc tôi không có mặt ở thị trấn.”
“Đúng thế.”
“Có vẻ anh đã mở cô ấy ra lần nữa.”
“Đúng thế,” Decker đáp.
“Tại sao?” Southern gay gắt.
“Bởi vì tôi phải làm. Bây giờ, tôi muốn nói về việc khám nghiệm tử thi của Ames hơn.”
Southern định nói gì đó rồi bình tĩnh lại. “Được thôi. Chẳng có nhiều để nói. Cô ấy đã chết được khoảng mười bốn giờ khi được các vị tìm thấy. Một vết thương tiếp xúc do súng bắn vào thái dương bên phải. Đạn ghém.” Anh ta giơ lên một cái túi nhỏ với viên đạn bên trong. “Nát bét cả. Không quan sát được đường vạch, đường rãnh và đường xoắn nòng nào. Nó đã phát huy được công dụng của thiết kế. Không thể so sánh đạn đạo học được.”
“Mười bốn giờ,” Kelly nói. “Vậy là khoảng mười giờ đêm?”
Southern liếc nhìn các ghi chép của mình. “Phải, cỡ đó.”
“Trong dạ dày có gì?”
“Một vài món ăn tối, đã tiêu hóa dở dang. Chỉ có vậy. Mẫu xét nghiệm độc chất học đã được gửi đi. Tôi không tìm thấy dấu hiệu rõ ràng nào của việc sử dụng ma túy. Không có dấu hiệu lạm dụng tình dục hay quan hệ tình dục trong thời gian gần trước đó.”
Kelly gật đầu nhưng không nói gì. Anh đang quan sát Decker.
Decker nói, “Anh xác nhận rằng không ai cắt xẻ cô gái này, như người ta đã làm với Cramer chứ? Chúng tôi đã không xem xét dưới lớp trang phục của nạn nhân. Chỉ nhận thấy vết đạn bắn và cho nạn nhân vào túi đựng tử thi chuyển đi khám nghiệm.”
Jamison nhìn đồng đội của cô đầy ngạc nhiên, vì lời anh nói ra khá khác thường. Nhưng từ biểu cảm trên khuôn mặt Decker, rõ ràng anh có lý do.
Southern chậm rãi đặt tập hồ sơ xuống. “Tôi cần phải đoán ẩn ý của anh hay anh sẽ đi thẳng vào vấn đề đây?”
“Anh đã ghi nhận rằng dạ dày và ruột non của Cramer đã bị rạch mở. Rạch mở. Tôi không cần phải nói với anh rằng những chỗ đó rất hay được dùng để giấu đồ buôn lậu. Khi tôi hỏi anh có điều gì khác thường khi khám nghiệm tử thi hay không, anh chưa bao giờ nhắc tới chi tiết này. Giờ tôi cần một lời giải thích cho việc đó.”
“Các chi tiết đó nằm trong báo cáo của tôi.”
“Nhưng chúng không được nhấn mạnh. Trên thực tế, chúng đã bị dìm xuống. Một câu duy nhất cho cả hai nội tạng. Và anh không chụp bức ảnh nào về các bộ phận này. Đáng lẽ anh phải thu hút sự chú ý vào chúng. Đó là quy trình tiêu chuẩn.”
Nghe tới đây, Southern nhún vai. “Nhưng anh đã tìm ra thông tin về chúng. Vậy thì có vấn đề gì nào? Không tác hại, không sai lỗi.”
“Nếu anh phải hỏi một câu hỏi như thế thì tôi không dám chắc anh đang làm đúng công việc đâu.”
Southern cáu kỉnh. “Tôi làm việc này vì trách nhiệm với cộng đồng. Người ta đâu có trả công nhiều cho cam.”
Decker liếc nhìn Kelly, anh không có vẻ muốn nói gì.
Southern nói, “Vậy anh nghĩ rằng cô ấy có thể có thứ gì đó trong người?”
“Anh có phát hiện ra dấu vết nào không?” Jamison lên tiếng.
“Bởi vì nếu anh có làm thì việc đó cũng không được ghi trong báo cáo của anh,” Decker nhận xét.
“Đó là vì tôi không tìm thấy dấu vết của thứ gì lạ trong dạ dày hay ruột của cô ấy.”
“Và anh đã kiểm tra cụ thể?” Decker hỏi.
“Tôi đã kiểm tra nội tạng.”
“Anh có chú ý hơn tới dạ dày và ruột vì hai nội tạng này đã bị rạch ra không?” Decker gặng hỏi.
“Tôi đã kiểm tra cẩn thận. Và đó là tất cả những gì tôi sẽ nói về vấn đề này. Nếu anh không hài lòng về điều đó, anh có thể bàn với Joe. Giờ thì chúng ta kết thúc ở đây chứ? Tôi sẽ chuẩn bị báo cáo chu đáo, sẵn sàng cho anh trong hôm nay.”
Nói xong những lời này, Southern bước ra ngoài.
Decker đứng đó một phút rồi bước tới chỗ xác Pamela Ames và nhấc tấm vải liệm lên. Vết mổ chữ Y cùng khuôn mặt nhợt nhạt của cô gái đã chết nhìn trừng trừng trở lại anh.
Lại không có thứ ánh điện xanh nữa, Decker thầm nghĩ. Bộ óc của mình cứ bắt mình phải đoán già đoán non và mình không mấy bận tâm tới nó. Không, mình ghét nó.
“Decker?” Jamison lên tiếng, bước tới đứng bên cạnh anh. “Anh ổn chứ?”
Decker gật đầu cộc lốc.
Kelly nói, “Lẽ ra anh nên báo trước cho tôi về tất cả những chuyện vừa rồi.”
“Bây giờ anh biết rồi, anh định sẽ làm gì?”
“Tôi có thể làm gì đây? Chi tiết đó có trong báo cáo, phải không nào?”
“Nhưng không được nhắc đến một cách tối ưu.”
“Một cách tối ưu? Tôi không làm thế được. Khi thật, ngoại trừ Walt, chẳng có ai ở đây có thể khám nghiệm tử thi cả. Tôi không thấy mình có nhiều lựa chọn.”
“Tôi lại nghĩ anh có nhiều lựa chọn cho một người như thế.”
“Anh không thể tin rằng Walt đã cố ý...”
Decker cắt ngang. “Tôi không hề tin hay không tin bất cứ điều gì cho tới khi tôi có thể chứng minh được nó. Chúng ta sẽ tạm bỏ qua.”
Anh kéo tấm vải liệm phủ lại xác Ames, rồi bước ra khỏi phòng và đóng mạnh cửa lại.
“Tôi đoán anh ta đang bực,” Kelly nói.
“Và tôi nghĩ anh ấy có quyền cảm thấy thế,” Jamison vặn lại.
Nói xong câu này, Jamison đi ra, để Joe Kelly ở lại một mình với thi thể.