← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 29

Will Robie đang di chuyển. Lúc này đã tối, và một cơn mưa ấm đang rơi xuống. Anh đi bộ, mặc một bộ đồ ngụy trang hòa lẫn môi trường, mang kính nhìn đêm cùng thiết bị định vị GPS đeo trên cẳng tay. Dưới lớp ngụy trang là bộ áo giáp chống đạn cấp độ 3A cùng những tấm chắn đạn có thể chặn và làm chệch hướng mọi loại đạn súng ngắn và phần lớn loại đạn súng trường. Chúng cũng có khả năng bảo vệ tuyệt vời chống lại các nhát đâm, chém. Trừ khi, ai đó nhắm bắn một phát trúng vào đầu hay động mạch đùi của anh, trong trường hợp đó thì coi như chấm hết.

Anh chiếm lĩnh vị trí trên một mô đất hơi nhô lên và quan sát khu vực trước mặt mình qua kính nhìn đêm. Bên trái là ánh sáng từ khu Cư xá của Các Huynh đệ, và bên phải là ánh sáng từ Trạm Không lực. Rồi đến những giếng khoan dầu nằm bao quanh hai khuôn viên này như một đạo quân thù địch đang vây hãm kẻ thù.

Tại các giếng dầu, người và xe tải không ngớt đến và đi. Anh có thể thấy ánh đèn xe di chuyển qua vùng đất thuộc quyền sở hữu của Các Huynh đệ. Trạm radar tọa lạc trên cao, phía trên tất cả hoạt động này, nó quét trời đêm tìm kiếm những tên lửa mang đầu đạn hạt nhân đang bay tới cũng như các hoạt động di chuyển khác trong không gian.

Người ta đã mô tả về Amos Decker với Robie bằng ba từ rõ ràng: xuất sắc, kỳ dị, quyết liệt. Sau khi gặp nhân vật này, anh vẫn chưa thấy nhiều phần kỳ dị, song Decker chắc chắn có vẻ đủ thông minh. Và anh hy vọng phần quyết liệt là đúng sự thật, vì anh chàng sẽ cần đến phẩm chất này. Đồng đội của Decker, Alex Jamison, có danh tiếng khá tốt ở Cục. Đồng đội rất quan trọng, Robie biết điều đó. Anh thiếu vắng người đồng đội của mình trong nhiệm vụ này. Hiện giờ, Jessica Reel đang có mặt ở một phần khác và nguy hiểm hơn nhiều của thế giới. Cho dù khu vực này của Bắc Dakota chắc chắn cũng có phần bạo lực.

Anh đứng dậy khỏi vị trí và di chuyển về phía trước bằng những sải bước hiệu quả của đôi chân dài.

Vành đai ngoài của Trạm Không lực hiện ra lờ mờ đằng trước. Người của Robie đã cố gắng làm việc này theo cách tử tế và đã bị tống khứ đi bởi thái độ lịch sự của họ.

Hiện giờ, Robie được phái tới đây để thực hiện nó theo cách không lịch sự.

Anh mang theo vài món dụng cụ phòng khi gặp phải bất cứ phản kháng nào nhưng đã được lệnh phải sử dụng chúng một cách thận trọng. Anh không được giết bất cứ ai trong khi hành sự tối nay. Tất nhiên, những người bên phe kia sẽ chẳng ân hận gì nếu làm thế với anh, bởi họ sẽ chỉ nhìn nhận anh như một kẻ đột nhập. Một kẻ đột nhập để tìm kiếm sự thật, nhưng dẫu sao vẫn là một kẻ đột nhập.

Anh tải về điện thoại bản đồ cơ sở này, và dừng lại để quan sát nhanh vành đai ngoài. Vành đai này khá phức tạp và được bố trí một cách chu đáo bởi những người biết họ đang làm gì.

Ấy thế nhưng anh đã được cho biết về một điểm mù rất nhỏ trong hệ thống phòng thủ của cơ sở. Anh mất mười giây để vượt qua hàng rào ngoại vi thứ nhất. Đôi găng với phần lòng bàn tay bằng lưới kim loại cho phép anh dễ dàng vượt qua các vòng dây thép gai bùng nhùng trên đỉnh hàng rào. Anh thả mình xuống phía bên kia và đưa mắt nhìn mặt đất phía trước. May thay, anh biết các tấm cảm biến áp lực được lắp đặt cách nhau sáu mươi centimet và bố trí thành góc bốn mươi lăm độ từ các cọc hàng rào. Trong kịch bản tốt nhất, nếu anh giẫm lên một cảm biến, chuông báo động sẽ vang lên. Kịch bản tệ nhất, Robie sẽ nổ tan tành.

Anh dò bước chân một cách thận trọng và an toàn tới được hàng rào ngoại vi bên trong. Tuyến hàng rào này có hai hàng rào thép gai sắc như dao cạo, và không mất nhiều thời gian hơn mức anh nghĩ là lý tưởng, anh đã vượt qua nó. Anh nhẹ nhàng thả mình xuống đất rồi ngồi xổm xuống, quan sát và lắng nghe. Hành động này chiếm ba phần tư thời gian của hầu hết mọi nhiệm vụ; đó là phần giúp anh sống sót. Bởi vậy, anh rất chú tâm, dành cho nó phần xứng đáng. Anh muốn tự bước đi để rời khỏi nơi này chứ không phải bị mang ra trong túi đựng xác.

Giờ thì phần dễ dàng đã kết thúc.

Phần anh không biết là liệu người ta có bố trí chó ở đây hay không. Thông tin tình báo anh nhận được rất mơ hồ về chuyện này. Chó là đối thủ gần như không thể khuất phục, ít nhất là trong thời gian dài. Nhưng nếu chúng có mặt, anh đã mang theo một thứ sẽ giúp mình vượt qua trở ngại này.

Có camera giám sát dọc theo các tuyến đường bộ hành, nhưng anh cũng biết vị trí của từng chiếc, và giữ mình ở ngoài tầm giám sát của chúng.

Anh thấy người gác đêm đầu tiên ở phía trước, mặc đồ đen với áo giáp chống đạn, cầm một khẩu tiểu liên lắp băng đạn loại kéo dài chứa ba mươi viên đạn và một chiếc bộ đàm được gắn vào băng gai dính trước ngực áo. Một ngọn đèn pha lắp trên tháp đang quét từng vòng xuống mặt đất. Robie theo dõi chu kỳ hoạt động của nó rồi di chuyển về phía trước, tránh luồng sáng.

Anh dừng lại sau khi di chuyển được thêm chừng bốn mét rưỡi và đợi người gác đêm đi tuần xong. Khi người gác đêm khuất vào sau góc một tòa nhà, Robie trườn tới trước, ánh mắt quét qua khu vực trước mặt, từ trái sang phải, rồi ngó lại đằng sau để kiểm tra phía sau lưng mình.

Thêm hai người canh đêm nữa xuất hiện và một người nữa gia nhập cùng họ - không phải nhân viên an ninh có vũ trang, mà là một phụ nữ mặc đồ dân sự. Cả ba người cùng chia nhau điếu thuốc lá và nói chuyện. Robie căng tai nghe xem họ đang nói gì nhưng không thể nghe rõ được.

Cuối cùng, người phụ nữ rời đi còn hai người canh đêm tiếp tục đi tuần, một người về phía phải, người kia về phía trái.

Robie bám theo những khoảng tối, thỉnh thoảng cúi xuống xem thiết bị định vị GPS cũng như bản đồ khu trạm trên điện thoại. Tòa nhà anh muốn tới nằm phía phải. Anh tới được cửa ra vào, nhưng sau khi nhìn vào cánh cửa, anh quyết định không vào theo lối này.

Anh rón rén đi vòng qua góc nhà và đưa mắt quan sát cửa sổ ở đó. Khóa lò xo cơ bản, mành kéo xuống một nửa. Anh đánh bạo chiếu đèn vào cửa sổ để kiểm tra rìa bên trong xem có dấu hiệu gì của thiết bị báo động hay không. Anh không thấy gì.

Đúng lúc đó, Robie nghe thấy tiếng ai đó đang tới.

Anh dùng con dao cạy mở khóa, nâng cửa sổ lên, chui vào trong rồi đóng cửa sổ lại chỉ vài giây trước khi bóng người đi ngang qua. Khi nhìn qua cửa sổ về hướng tòa nhà kim tự tháp, anh thấy một điều khác thường. Ba nhân viên bảo vệ đi ra khỏi một cửa ngách, đẩy hai chiếc cáng trên đó có hai người nằm. Bọn họ vội vã đẩy cáng tới chỗ những chiếc xe cấp cứu đang đỗ và đẩy hai chiếc cáng vào sau xe, hai nhân viên an ninh leo lên luôn. Một người tài xế hẳn đã ngồi sẵn trong chiếc xe vì nó nổ máy, lùi lại, rồi vòng ra, đèn đuôi chớp nháy trong khi chiếc xe chạy đi.

Robie dùng điện thoại chụp hình lại toàn bộ việc này. Anh hạ mành xuống, rời khỏi cửa sổ và đưa mắt nhìn quanh căn phòng làm việc nhỏ. Có một bàn làm việc, đằng sau là lá quốc kỳ Mỹ và quân kỳ Không lực Mỹ lớn rủ trên cột. Những dãy tủ đựng tài liệu sơn màu xám như nòng súng được kê áp vào tường. Đó là mục tiêu của anh. Trong thế giới số này, giới quân sự vẫn tin dùng hồ sơ giấy, lỗi thời nhưng vẫn tốt chán.

Anh mở từng ngăn kéo ra cho tới khi tìm thấy thứ mình muốn. Hồ sơ nhân sự.

Anh lướt qua chúng nhanh nhất có thể, ngậm đèn pin trong miệng, chiếu sáng ngăn kéo, cố giữ cho luồng sáng được giấu kín tối đa. Hai mươi phút sau, bàn tay anh cầm lấy tập hồ sơ anh muốn, sau khi đã đoan chắc không còn hồ sơ nào khác khớp với tiêu chí tìm kiếm. Anh chụp lại từng trang bằng camera của điện thoại, cất tập hồ sơ trở lại, đóng ngăn kéo rồi quay người rời đi. Đúng lúc đó, có người bước tới cửa phòng và Robie nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ.