← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 30

Đó chính là người phụ nữ lúc nãy. Nhìn cận cảnh, cô khoảng ba mươi tuổi, mái tóc vàng suôn thẳng để dài tới vai, thân hình vận động viên với những đường nét cương quyết, tập trung và thông minh. Cô đóng cửa, bật đèn và bước tới chỗ bàn làm việc cạnh cửa sổ. Người phụ nữ ngồi xuống, mở khóa ngăn kéo bàn rồi kéo ra, lấy vài tập hồ sơ.

Ngồi sau bàn làm việc, người phụ nữ chăm chú tập trung vào các tài liệu trước mặt mình. Tập trung tới mức thoạt đầu cô không nhận ra có gì lạ. Đó là tiếng động. Nhiều tiếng động.

Cuối cùng, vô số tiếng ồn bên ngoài cũng khiến người phụ nữ liếc mắt về hướng đó. Cô cứng người lại, thế rồi khi các tiếng động trở nên rõ rệt hơn, cô thả lỏng. Cô định quay người lại thì lại cứng đờ khi nhìn ra cửa sổ. Lúc này, thứ khiến cô chấn động không phải là tiếng ồn lúc trước. Đó là một thứ khác cụ thể, hữu hình hơn nhiều. Nó đang đập thẳng mắt cô. Bàn tay cô lập tức vươn tới chiếc điện thoại trên bàn làm việc. Cô chỉ vừa kịp nhấc ống nghe lên thì đã đổ gục về phía trước.

Robie đứng cạnh người phụ nữ, vừa lao ra khỏi chỗ nấp đằng sau mấy lá cờ. Anh đã đeo mặt nạ phòng độc và đang cầm một cái chai trong tay. Bình xịt gây ngất có chứa thành phần gây mất trí nhớ. Khi tỉnh dậy, người phụ nữ sẽ không nhớ gì hết. Anh liếc nhìn về phía cửa sổ. Hẳn là cô đã thấy mành bị kéo hẳn xuống. Có thể cô đã ở trong phòng trước đó và thậm chí có thể chính cô đã kéo mành lên. Nhiều khả năng cô đang định gọi an ninh khi bị Robie ngăn lại. Anh lao tới cửa sổ, nhích mành sang bên và ngó ra ngoài. Rõ sàng ngoài kia đang có nhiều hoạt động hơn. Các tiếng ồn có vẻ đã lắng bớt, nhưng vẫn tiếp tục vang lên.

Anh đợi khoảng ba nhịp để tiếng động di chuyển đi nơi khác rồi chớp cơ hội để thoát ra.

Ra tới ngoài, anh đảo ngược hướng di chuyển và đi tới hàng rào an ninh bên trong. Trước khi tới được chỗ đó, anh nghe thấy tiếng động ở trên đầu và ngước nhìn lên. Có lẽ đó là nguồn gốc của tất cả sự náo động đang diễn ra dưới này.

Chiếc máy bay phản lực nhỏ đang bay tới gần để hạ cánh xuống đường băng chạy từ đông sang tây, đằng sau những tòa nhà cấu thành Trạm Không lực. Càng đáp chạm xuống mặt nhựa đường và các phi công kéo phanh, đồng thời đảo ngược lực đẩy động cơ, chiếc máy bay phản lực nhỏ lăn bánh chậm dần rồi dừng lại. Trong lúc đó, vài người hối hả tới chỗ máy bay và một chiếc xe điện kiểu xe golf chạy tới đỗ bên cạnh.

Rõ ràng, yếu nhân nào đó đang tới.

Với Robie, cám dỗ muốn xem ai vừa bay tới là quá mạnh, áp đảo sự sáng suốt của anh. Nhưng trong loại công việc của Robie, an toàn cá nhân không phải là trên hết. Sự tập trung của anh xoay quanh nhiệm vụ. Anh tới để thu thập tin tình báo, và chỉ nguyên danh tính nhân vật kia thôi cũng có thể đáng giá chuyến viếng thăm đêm nay. Thực ra, điều này có thể quan trọng ngang với những gì anh đã tìm thấy trong tủ tài liệu.

Anh quay ngược lại và nép mình lần theo bên tường một tòa nhà, cho tới khi có tầm nhìn thẳng tới chỗ đường băng lúc cầu thang lên xuống của chiếc máy bay được hạ xuống. Robie di chuyển tới gần hơn vì chỉ một lúc sau, các hành khách sẽ xuống khỏi máy bay.

Xuống đầu tiên là một người đàn ông cao ráo khoảng năm mươi tuổi có đôi vai rộng. Ông không mặc quân phục mà mặc một bộ vét sẫm màu vừa vặn và không đeo cà vạt. Người thứ hai là một phụ nữ, cũng khoảng năm mươi tuổi, mặc bộ vét xám. Bà cầm một chiếc cặp da mềm. Người cuối cùng ra khỏi máy bay là một phụ nữ khác, trẻ hơn, mặc váy sẫm màu cùng áo khoác đồng bộ. Cô này đang xem gì đó trên điện thoại.

Robie quan sát tất cả cảnh này và thậm chí còn chụp được vài bức hình bằng camera gắn trên kính nhìn đêm. Anh dõi theo động thái của họ khi họ bước tới và leo lên chiếc xe điện. Ngay khi mấy hành khách đã yên vị trên chỗ ngồi, chiếc xe lao đi. Robie chụp thêm vài bức hình nữa trước khi chiếc xe rẽ và chạy khuất vào giữa hai tòa nhà.

Một giây sau, Robie bật dậy và chạy.

Bởi vì đến lúc này, anh đã thấy quả thực ở đây người ta có chó. Và chúng đã phát hiện ra sự có mặt của anh.

Vừa chạy, anh vừa lấy ba món đồ từ trong túi ra và ném chúng ra sau để tạo thành một hình tam giác, mỗi món cách các món còn lại khoảng một mét rưỡi.

Anh liếc nhìn phía sau; lũ chó đang chạy tự do. May thay không thấy bóng dáng người chỉ huy của chúng, nếu như Robie có cơ hội thoát thân trước lũ chó, anh sẽ không có cơ hội nào thoát khỏi một viên đạn. Có tất cả hai con: một là chó Becgie Đức trông đủ to và đủ dữ để cắn đứt rời cánh tay anh, còn lại là một con chó giống Rottweiler nhỏ hơn, nhưng trông còn xấu tính hơn. Robie tin chắc những món bất ngờ anh bỏ lại đằng sau sẽ hoàn thành nhiệm vụ của chúng và kể cả những con chó được huấn luyện tốt nhất cũng không thể cưỡng lại được, ngay cả khi đang toàn sức săn đuổi. Anh hy vọng niềm tin của mình là đúng.

Cả hai con chó đều dừng phắt lại và tấn công thứ anh bỏ lại. Ngay khi cắn một miếng, lũ chó lảo đảo và ngã vật xuống. Chúng rồi sẽ trở lại là những con chó tấn công đáng gờm, nhưng chỉ thật lâu sau khi Robie đã rời khỏi.

Anh trèo qua hàng rào nhanh gấp đôi lúc trèo vào và thành công tránh được các tấm cảm biến áp lực.

Viên đạn như được bắn ra từ hư không bay tới trúng vào mé dưới lưng bên phải của anh. Tấm giáp hấp thụ động năng của viên đạn và đẩy nó trượt đi trên bề mặt áo chống đạn. Robie không chết, song anh cảm thấy như vừa nhận cú đá hậu từ một con la cáu kỉnh nặng cả nửa tấn.

Anh leo qua hàng rào thứ hai còn nhanh hơn hàng rào thứ nhất. Anh buông mình nhảy xuống phía bên kia khi đèn pha bắt đầu quét và chuông báo động réo inh ỏi trong khắp khu phức hợp. Anh lập tức lao vào bóng tối.

Nhưng rồi mọi thứ trở nên phức tạp hơn.

Will Robie đã lường trước điều này.